Pha Lê Đường


Bộ phận tổ chức nhất trí cho rằng thiết kế của ‘Trường Duyệt' cực kỳ truyền cảm hứng.

Bốn mùa, phân khu từng khu vực, dựng tường ngăn cách bốn phía, không làm lẫn lộn các sắc màu.Không có ai để ý đến phương án dự bị kia.Nhưng mà vào thứ hai, Trương Nghệ Lam lại mở một cuộc họp chuyên môn, chủ yếu thông báo: “Buổi chiều Bành Dần đã trả lời tôi, anh ta chọn quán cà phê ‘Hữu Quang'.Khương Lâm Tình trố mắt hai giây.Trương Nghệ Lam: “Danh tiếng ở trên mạng của ‘Hữu Quang’ rất tốt.

Chúng ta hãy chọn một vài chi tiết phù hợp với nước hoa, thay đổi phương án một chút đi.

Tiểu Khương, lần trước em nói chuyện với bên quán thế nào rồi?”Khương Lâm Tình: “Chị Trương, đầu tuần này em đã nói chuyện với nhân viên phục vụ bên đó, ông chủ của người ta xuất ngoại rồi, không biết lúc nào mới về.


Hơn nữa, quán cà phê còn là doanh nghiệp cá nhân, nếu ký hợp đồng thì phải lấy danh nghĩa cá nhân.”Trương Nghệ Lam: “Em hỏi ý kiến bên pháp vụ một chút đi, trước tiên thì cứ mô phỏng một bản hợp đồng.

Không có phương thức liên lạc nào của ông chủ bên đó sao?”Khương Lâm Tình: “Có người đại diện, anh ấy nói là sẽ phụ trách tất cả mọi chuyện.”Trương Nghệ Lam: “Có giấy ủy quyền từ ông chủ không?”Khương Lâm Tình: “Vậy để em đi nói chuyện với anh ấy một chút.”Trương Nghệ Lam: “Vất vả rồi.

Tiểu Khương vẫn phụ trách phương án như lần trước, Tiểu Lưu phụ trách việc tổ chức.

Những đồng nghiệp khác, Tiểu Chu cùng làm với Tiểu Khương, còn lại đều làm cùng Tiểu Lưu.

Cố lên, tan họp.”Khương Lâm Tình rút ra được một bài học.Khi cuộc họp kết thúc, cô lập tức thay đôi giày thể thao, rời khỏi công ty.

Gọi một chiếc taxi dừng ở dưới lầu.Vào giờ cao điểm, các tuyến đường đều bị tắc nghẽn.Cô hối hận, tại sao lại không lấy phương thức liên lạc trước? Trên mạng có số điện thoại của quán cà phê, khi gọi tới thì đều không có người nghe.Xe dừng lại ở trên cầu.Khương Lâm Tình lo không chịu được, xuống xe sớm, liều mạng chạy về hướng quán cà phê, sợ mình không tới được quán trước bảy giờ.Cô chạy tới quán vào lúc bảy giờ một phút.Quán cà phê đã đóng cửa.Khương Lâm Tình thở hổn hển, nắm tay vặn cửa.Trong cửa kính không có bóng người.Cô bỗng nhiên lo lắng, chẳng lẽ quán cà phê đóng cửa sớm vậy để cấm ăn tối sao?Trên cửa có để lại một dãy số, chính là số điện thoại không người nghe kia.Nào có quán cà phê nào đóng cửa sớm vậy chứ? Nhưng sự tồn tại của dòng chữ ‘Kinh doanh đến 19h’ rất to.Ánh sáng trong ‘Hữu Quang’ đã tắt.Thứ sáng lên chỉ là ngọn đèn đường vàng nhạt.

Đèn khá tối, thắp sáng cây, từng dây đèn quấn quanh cổ thụ trăm năm tuổi.Khương Lâm Tình gặp được người dưới gốc cây.Một điếu thuốc cong vẹo được anh ngậm ngoài miệng.


Làn khói được ánh sáng chiếu vào, trở nên mờ ảo.Hai tay của anh đút vào trong túi áo khoác, vừa hút thuốc lá vừa nhả khói, làm tất cả bằng miệng.Anh không giống tất cả những người mà Khương Lâm Tình đã từng gặp.Hướng Bội cũng tự do, nhưng không có sự lười biếng mệt mỏi của người đàn ông này.

Tại thời khắc này, anh dường như vô dục vô cầu.Anh đang hút thuốc lá.Cô nhìn anh hút thuốc.Khoảng cách giữa hai người không lớn không nhỏ.

Vừa lúc cô gặp được anh, nhưng anh không nhìn thấy.Sau khi hút xong nửa điếu thuốc, không biết anh đã phát hiện được gì từ cái cây, anh cong khóe miệng, rút điếu thuốc xuống rồi quay đầu rời đi.Khương Lâm Tình lập tức xông lên: “Tôi ở đây.”Người đàn ông tiếp tục bước đi.Cô chặn trước mặt anh: “Xin chào.”“À, ra là cô.” Từng sợi khói trắng quẩn quanh giữa mũi của anh, che lại khóe môi đang cười.Khiến cô thấy rõ, người đàn ông thường ngày hay cười lại có con mắt sắc bén đen nhánh.“Chuyện lần trước.

Tôi đã báo cáo với công ty để chuẩn bị rồi, lấy danh nghĩa người đại diện ký hợp đồng có được không?” Khương Lâm Tình lấy bản thảo hợp đồng đã in ra.Người đàn ông thả lại thuốc lá vào trong miệng: “Bản nháp thứ nhất mà cũng dùng giấy, thật là lãng phí giấy.”Khương Lâm Tình rút về: “Vừa nãy tôi mới gọi cho anh, không ai nhận.”Anh gật đầu: “Tôi chưa cho cô số điện thoại.”“Cái số trên cửa kia.”“Là dành cho mấy người lừa gạt qua điện thoại thôi.”“Anh cho tôi một cách để liên lạc đi.” Khương Lâm Tình nói: “Đây là cơ hội tốt để anh kiếm tiền mua nhà.”Anh đột nhiên bị sặc khói: “Cô nhắc tôi mới nhớ, đêm nay tôi còn không biết ngủ chỗ nào.” Anh đưa mã QR cho cô.Tên Wechat của người đàn ông là ‘Ch’.“Tôi là Khương Lâm Tình, anh tên là gì?” Cô gửi tên của mình cho anh.Người đàn ông cũng đánh hai chữ trên điện thoại di động, nhưng không gửi qua mà là đẩy màn hình sang cho cô nhìn.Khương Lâm Tình đành phải tự đánh chữ.

Nhưng cô không biết chữ thứ hai.“Hé*.” Người đàn ông nói: “Mãnh chí dật tứ hải, khiên cách tư viễn chứ*.”*Phiên âm của tên.*Hai vế thơ trong bài “Những bài thơ linh tinh hồi tưởng khi tôi còn trẻ”, cả câu đầy đủ mang ý nghĩa: Thời trẻ đầy hoài bão cao cả, muốn vượt thiên hạ, giống như con chim có thể vỗ cánh bay cao lên trời.Khương Lâm Tình nghe nhưng không hiểu.


Cô ghi chú vào, Trì Cách.Ảnh đại diện Wechat của anh là một cái đầu to tròn trịa, không có ngũ quan.

Có lẽ phần ở giữa kia là cái mũi.

Ấn tượng đầu tiên của Khương Lâm Tình là cái đầu to, nói không chừng còn chỉ là vẽ một vòng tròn thôi.Vẽ tay, một vòng tròn gần như hoàn hảo.Khương Lâm Tình: “Chúng ta nói chi tiết về chuyện hợp đồng đi, anh nhớ thông báo với ông chủ của anh một tiếng.”“Không liên lạc được.”“Ông chủ của các anh sẽ không về nước đột ngột chứ? Người ta không biết rõ tình hình…”“Mọi chuyện đều có tôi lo.” Anh nói rất tùy hứng, không có chút độ tin cậy nào.“Vậy thì thế này, trên hợp đồng có ghi chú rõ anh là người đại diện, sau đó cần một giấy tờ chứng minh của ông chủ, chứng thực anh là người đại diện.”“Tôi nói rồi, không liên lạc được.”“Có giấy chứng nhận của anh ta không?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận