Hướng Bội châm một điếu thuốc, làn khói trắng bay ra khỏi lớp trang điểm: “Bảo mãi không chịu nghe.”“Hướng Bội, cậu không cần phải lo lắng cho tớ tới vậy đâu, tớ không sao mà.” Khương Lâm Tình cười nói.“Được rồi.” Hướng Bội nhả ra làn khói: “Nhưng tớ vẫn nhắc nhở cậu, nếu cậu định chơi bời thì nhớ chú ý mấy biện pháp an toàn, trong quán bar có rất nhiều tên khốn khiếp, đừng tự làm tổn thương mình.”Vào buổi sáng, có người tới đưa chìa khóa.Trước khi đi, Hướng Bội xua khói thuốc trong miệng: “Thật xin lỗi, tớ nghiện thuốc lá nặng, không hút vài hơi thì người sẽ không thoải mái nổi.”Khương Lâm Tình mở toang các cửa sổ, gió xuân lành lạnh cuốn đi làn khói trong phòng.Hướng Bội nhắc nhở cô rằng phải chuẩn bị một số biện pháp an toàn.
Đặt hàng online bây giờ thì không kịp mất rồi, cô tới siêu thị, tiện thể mua dầu, muối, nước tương, giấm các loại.Trong siêu thị, bao cao su được đặt ở một góc nhỏ.Vị trí khá lúng túng, vì thế nên chẳng có khách mấy.Khương Lâm Tình do dự không thôi, bởi vì cô không rõ kích thước của Tống Khiên thế nào.
Anh ta là đàn ông, lẽ ra nên chuẩn bị những thứ này mới phải.Nhưng Hướng Bội nói rất có lý.
Đàn ông có nhiều tên khốn nạn thật sự.Khương Lâm Tình vội chộp lấy một chiếc hộp nhỏ.Nhưng suy nghĩ lại một chút, nếu Tống Khiên không chuẩn bị những thứ này, cô có thể từ chối.Thế là cô lại đem chiếc hộp trả về chỗ cũ.“Cô đứng ở đây chặn đường khá lâu rồi đấy.” Một giọng nói của đàn ông đột nhiên vang lên ở bên trái cô.Cô đang nửa ngồi xổm lập tức đứng thẳng dậy, phản ứng đầu tiên của cô là giơ tay trái lên che nửa mặt, không để cho đối phương nhìn thấy bộ dạng của mình.Một bên che mặt, một bên xoay người, cô vội bỏ chạy mất dạng.*Xe của Tống Khiên dừng lại ở trạm xe buýt đã hẹn trước với Khương Lâm Tình ngày hôm qua.Bầu trời hết chìm xuống rồi sáng trở lại.
Màu vàng xám, màu nhôm, màu đồng cứ xếp chồng lên nhau, tất cả đều là những màu kim loại khô khan.Ngày nhiều mây.Tất nhiên Tống Khiên đã nghĩ đến Khương Lâm Tình.Một người phụ nữ luôn miệng nói là yêu anh từ cái nhìn đầu tiên, ngoài miệng một đằng, trong lòng một nẻo.
Anh không tìm cô, cô cũng chẳng tìm anh.Rõ ràng là cô không được xếp hạng.Trong nhóm bạn bè của Tống Khiên, có Vưu Nguyệt Vũ là một người đẹp nghiêng nước nghiêng thành.
Nhưng với người đã quen ăn sơn hào hải vị thì cũng không còn thấy mới mẻ nữa.
Ngược lại, cải xanh, đậu hũ lại mang hương vị đặc biệt.Cửa xe mở ra, một làn gió xuân tự do thổi vào.Một người đàn ông tới ngồi.Tống Khiên nhìn thấy bộ quần áo mới mà người đàn ông đang mặc: “Gu thưởng thức của cậu lạ vậy?”*Mười lăm phút trước.Người đàn ông này đang cầm một cốc trà sữa nóng hổi bốc khói nghi ngút.Đột nhiên, chiếc ô tô phía trước bỗng dừng lại.Tống Khiên chợt thắng xe gấp.Chiếc xe xóc nảy, trà sữa bắn tung tóe lên quần áo người đàn ông nọ.Mùi trà sữa tỏa hương lan rộng khắp xe, thế là Tống Khiên phải chở người đàn ông đó đi siêu thị mua quần áo.*Sau khi thay áo, người đàn ông mặc một chiếc áo sơ mi cotton bình thường.
Một nửa phía bên trái là hình chú mèo Garfield to lớn với đôi mắt lười biếng.Anh ta giật giật vạt áo: “Tùy tiện mua đại, mười chín tệ một cái.
Chất liệu cũng ổn đấy chứ.”Tống Khiên hỏi: “Khi nào thì cậu biến?”“Đưa tôi đến ngã tư phía trước.” Người đàn ông lại hỏi tiếp: “Tối nay có hoạt động gì không?”Tống Khiên đáp: “Tôi có một kế hoạch khai sáng tri thức.”Người đàn ông kia cười cười như không, lấy ra một cái hộp nhỏ hình vuông, ném qua: “Cho cậu.”Sắc mặt Tống Khiên lập tức trầm xuống: “Tôi có nhờ cậu mua cái này à?”“Thuận tiện mà thôi.” Người đàn ông nói: “Siêu thị có chương trình mua 50 giảm 5.
Tôi không nghĩ ra thứ gì khác để bù vào hóa đơn, thế nên mới mua cái này.”Đêm qua Tống Khiên đánh bài đến nửa đêm cùng bạn bè, sáng nay từ hội quán về, cũng không chuẩn bị cái gì.
Tình cờ đi ngang qua đây chắc là ý trời rồi, hôm nay sẽ giải quyết hết tất cả ân oán với Khương Lâm Tình..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...