Pha Lê Đường


Người đàn ông đó bước xuống xe: “Chúc cậu may mắn.”*Lần này Khương Lâm Tình xuống lầu chỉ để đi siêu thị.Cô dùng một chiếc kẹp bản to để cố định phần tóc rối sau gáy.

Trên người cô mặc một chiếc áo sơ mi cotton trơn phối với quần thể thao, dưới chân là đôi dép vải bố.Lúc này, cô nhận được tin nhắn của Tống Khiên.Anh ta nói mình đang ở gần đây.Tống Khiên rất chú trọng hình thức bên ngoài từ trên xuống dưới, nếu như đi gặp anh với bộ dạng lôi thôi như này, cô sẽ cảm thấy rất ngượng ngùng.Khương Lâm Tình trả lời: “Anh Tống, tôi vừa ra ngoài mua thức ăn, để tôi về nhà đổi một bộ khác đã.”Tống Khiên cười lạnh một tiếng, không thấy kinh ngạc chút nào: “Nhiều thủ đoạn như thế, tôi cũng chẳng đỡ được hết.

Em về thay quần áo xong, có phải còn có lý do gì khác nữa không?”Khương Lâm Tình đáp: “Chắc là trang điểm thêm một chút.”Tống Khiên hỏi: “Mua đồ ăn ở chỗ nào vậy? Tôi thật sự tò mò dáng vẻ khi em ra ngoài mua đồ ăn sẽ có thể luộm thuộm tới cỡ nào đấy.”Nếu anh đã nói như thế, cô cũng không từ chối tiếp nữa.Hai người chỉ cách nhau một con đường mà thôi.Quay đầu xe lại, từ xa Tống Khiên đã nhìn thấy Khương Lâm Tình.Nửa bên trái trên áo của cô cũng có một con mèo Garfield, giống hệt con mèo trên áo của người đàn ông vừa xuống xe ban nãy, dáng điệu uể oải như thế.Thậm chí là hai bộ quần áo còn giống đến cả màu sắc.


Xám trắng, tương ứng với bầu trời hiện tại.Khương Lâm Tình bước lên xe và chào hỏi một cách lịch sự: “Anh Tống.”Tống Khiên nhìn cô một lượt: “Cũng đâu phải là quá xấu, vẫn nằm trong phạm vi tôi có thể tiếp nhận được.

Nhưng đúng là ăn mặc như vậy thì không thể ra ngoài ăn cơm được.

Em sống ở đâu thế? Tôi đưa em về trước, sau đó cùng nhau ăn cơm trưa.”Cô hơi do dự một chút, sau đó chỉ vào lối vào của chung cư phía đằng trước.Anh ta lái xe vào.Cô nói: “Anh cứ đậu xe ở bên ngoài này đi, bên trong không có chỗ đậu xe đâu.”Tống Khiên đỗ xe bên đường.Những người phụ nữ anh gặp trong trước đây đều đánh ngay trúng ngay, người giống như Khương Lâm Tình như vậy, giằng co sau vài hiệp thì lại rất hiếm thấy.

Nhưng anh cũng không phải là một người nóng nảy, thế nên có dịu dàng, có phong độ, anh đều dành cho cô.Khương Lâm Tình nghĩ đến việc sẽ đến ăn cơm ở nhà hàng Tây, lại ngay giữa ban ngày ban mặt, vì vậy cô không thể nào mặc váy ngắn kiểu hộp đêm được, thế nên cô chọn một chiếc váy thật dài.Cô dặm chút son phấn lên mặt, lề mề nửa ngày.Thế mà Tống Khiên vẫn không nóng nảy.Thể theo không khí lôi kéo Khương Lâm Tình, Tống Khiên rất để ý tới việc chọn nhà hàng.Không quá ồn ào, cũng không hoàng toàn yên ắng.


Khúc nhạc saxophone bao giờ cũng đa tình, thoạt nghe có cảm giác dính tai, nghe thêm vài câu thì âm sắc lập tức trở nên lay động người.Tống Khiên kéo ghế cho Khương Lâm Tình, đưa tay làm một động tác lịch sự: "Mời."Hết thảy cực kỳ giống như cặp đôi hẹn hò.

Từ ánh đèn màu vàng rực rỡ đến chụp đèn hoa hướng dương, vừa uyển chuyển vừa ám muội.Nhân viên phục vụ đưa thực đơn lên.Một đĩa tròn to, xếp đầy vài lát thịt mỏng nhỏ, giá thì kinh người.Khách hàng bốn phía, mỗi một người đều tĩnh lặng.Chỉ có Khương Lâm Tình, một tay lật thực đơn, một tay ở dưới bàn bấu váy.

Ngu Tuyết Hủy nói trúng rồi, Tống Khiên này không phải người thường.

Không ngờ mối nhân duyên mỏng manh thế này cũng diễn tròn vai.Tống Khiên không phải lần đầu đến nơi này, anh ta giới thiệu mấy món ăn, hỏi: "Em muốn ăn gì?"Khương Lâm Tình lễ phép trả lời: "Nghe ngài.""Được." Anh ta chọn món, đợi nhân viên phục vụ rời đi, mới nói: "Bắt đầu gọi tôi bằng kính ngữ từ lúc nào vậy?""Anh Tống, anh mạnh tay quá.""Chỉ là ăn cơm một chút thôi." Có hứng thú, anh ta lại bắt gặp ánh mắt phòng bị của cô.Đột nhiên cô nói: "À...!nếu không thì chúng ta chia đôi nhé?"Tống Khiên bật cười: "Em có tiền lắm sao?""Tôi có cảm giác...!Ăn bữa cơm này thì anh sẽ chịu thiệt." Anh ta là người thẳng thắn, còn cô cũng không quanh co lòng vòng."Không phải tôi dùng mấy món ăn để mua gì ở em, em không cần cảm thấy tôi chịu thiệt."Anh ta không hống hách, lại nhiều lần đề ra lựa chọn để đẩy cô đi tới.


Khương Lâm Tình nghĩ tới đây, trong lòng có chút do dự, đúng là cần anh ta đẩy từng bước một.Tống Khiên còn nói: "Khương Âm Thiên, chúng ta không phải giao dịch, không phải mua bán.

Em hiểu chứ?".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận