Dịch giả: Tống Dương
Vân Thước là nguời Nguyệt Thanh tông không phải sao? Hai tông này thân truyền làm sao nhận biết?
Vân Thước một mặt ngây thơ: "Từ nhỏ sư tỷ đã được sư phụ kiếm về nuôi lớn, về sau không biết đã xảy ra chuyện gì, Nhị sư tỷ hờn dỗi rời khỏi tông."
Bởi vì cái gọi là trăm thiện chữ hiếu làm đầu, một ngày làm thầy cả đời làm cha, lời này đặt ở Tu Chân giới vẫn có tác dụng.
Ruồng bỏ sư phụ nuôi lớn từ nhỏ, chạy tới tông môn khác, loại hành vi này không phải Bạch Nhãn Lang thì là cái gì?
Lúc này tất cả mọi người đều dùng loại ánh mắt nhìn cặn bã súc sinh mà khiển trách Diệp Kiều.
Một giây sau, kiếm ảnh hiện lên, cơ mặt Vân Thước cứng đờ.
Nàng bị kiếm khí đảo qua, không khống chế lui lại hai bước ngã xuống đất, trong cổ phun lên mùi máu tanh, cho dù Diệp Thanh Hàn động tác đã rất nhanh tháo bỏ xuống tuyệt đại bộ phận kiếm khí, nhưng Vân Thước vẫn bị giật mình, ngồi sụp xuống đất tà váy nhiễm lên vũng bùn, chật vật không chịu nổi.
Kẻ cầm đầu Mộc Trọng Hi tùy tiện nhìn chằm chằm nàng, lộ ra nụ cười xán lạn: "Vân sư muội.
Tiểu sư muội nhà ta hôm nay không đánh ngươi, là bởi vì nàng có tố chất."
"Mà ta hôm nay đánh ngươi." Hắn câu môi mỉm cười u ám: "Là bởi vì ta không có tố chất."
Đám người: ".
.
." Các ngươi Trường Minh tông cũng hiểu tố chất?
"Không phục thì bảo người Nguyệt Thanh tông các ngươi đến cùng ta đánh một trận." Sư muội nhà ai mà không phải trân bảo.
Vấn Kiếm tông còn có tiểu sư muội, nhà bọn hắn cũng vất vả lắm mới tìm được một tiểu muội muội đáng yêu, Mộc Trọng Hi là thẳng nam không thể nghe hiểu cái gọi là trà ngôn trà ngữ, hắn chỉ nghe ra Vân Thước ngầm ý muốn đào tiểu sư muội của mình để nàng về Nguyệt Thanh tông! !
Như vậy sao được!
Thế là không thể nhịn được nữa Mộc Trọng Hi động thủ.
Diệp Kiều: "Oa a ~" nói thực ra, Tứ sư huynh thời điểm không vô tri cũng rất đẹp trai.
Một kiếm kia xảy ra quá bất ngờ, lại không có sát ý, dẫn đến cho dù là Diệp Thanh Hàn cũng không kịp phản ứng.
Thiếu niên đem Vân Thước đỡ dậy, trong mắt lướt qua mấy phần lãnh ý, nhưng Diệp Thanh Hàn vẫn có đầu óc, hiện tại hắn cùng Vân Thước cũng chỉ ở giai đoạn có hảo cảm, điểm mông lung hảo cảm ấy còn không đáng để hắn cùng Trường Minh tông rút kiếm.
Vân Thước nhìn Diệp Thanh Hàn thờ ơ, rốt cuộc khống chế không nổi, khóc thành tiếng.
Mộc Trọng Hi bịt lấy lỗ tai: "Lại nữa."
Có thôi đi không a.
Vân Thước khóc lê hoa đái vũ, dù là tâm lạnh như người Vấn Kiếm tông cũng không nhịn được muốn tiến lên an ủi mấy câu, dù sao mỹ nhân rơi lệ một màn này thực sự hiếm thấy.
Mắt thấy không có chuyện gì kéo tới mình, Diệp Kiều dứt khoát ngồi trên mặt đất, cùng Đoạn Hoành Đao nghiên cứu cây gậy trong tay.
Tổ ba người tụ cùng một chỗ nói nhỏ nửa ngày cũng không nhìn ra nguyên cớ.
"Con Tầm Bảo Thú kia của Vân Thước thích cây gậy này như thế, phía trên tuyệt đối chuyện quái lạ."
Đoạn Hoành Đao như có điều suy nghĩ: "Hoàn toàn nhìn không ra là làm ra bằng vật liệu gì đâu, ta đoán con Tầm Bảo Thú khả năng cũng là mò theo hương vị của nó mà tới.
Ta trước giúp ngươi khắc lên một cái Phong Ấn chú đi, vạn nhất thật sự đưa tới đại yêu thú thì thảm rồi."
Diệp Kiều thành khẩn nói một tiếng đa tạ.
Khó trách Thành Phong tông có tiền, loại tay nghề toàn năng này phàm là người ai sẽ không cần đâu.
Sắc trời tối xuống, Đoạn Hoành Đao mân mê cây gậy khắc xuống phù văn, Mộc Trọng Hi lựa chọn ngồi xuống tu luyện, riêng phần mình đều có chuyện để làm, Diệp Kiều tính toán thời gian một chút: "Bí cảnh kéo dài nhiều nhất bao nhiêu ngày?"
"Đại bí cảnh thời gian ngắn hơn một chút, hẳn là năm ngày đi."
"Đây chẳng phải là ngày mai sẽ phải kết thúc?" Nàng nháy mắt mấy cái: "Ai.
Ta vẫn rất khoái hoạt."
Đoạn Hoành Đao bất lực.
Vậy mà cũng không sao? Nàng đúng là thật vui sướng.
Chỉ có Nguyệt Thanh tông đạt thành thụ thương của toàn thế giới.
Đều là đến tầm bảo, kết quả Tống Hàn Thanh một đám người cái gì cũng không làm cũng bị kéo một đống giá trị cừu hận, mấu chốt hắn còn không biết là ai làm.
Thảm a ~
Bất quá đi theo Diệp Kiều cũng xác thực thoải mái, chỉ cần ở phía sau toàn bộ hành trình nhặt nhạnh chỗ tốt, ai.
.
.
Tông bọn hắn làm sao không có dạng sư muội này chứ.
* Lí giải thắc mắc cho tiểu Đao nha, sở dĩ Thành Phong tông không có nữ nhân vì luyện khí cần khí lực rất lớn, nữ nhân không thể theo kịp nên Thành Phong tông xưa giờ không có nữ nhân, không phải vì tông này toàn bia đia đâu nha.
Mà Diệp Kiều xem như ngoại lệ, sức này còn vượt cả thân truyền chánh quy như tiểu Đao.
Nhưng ai biểu ban đầu con nhỏ gặp tiểu Trọng Hi, bếch một phát về Trường Minh tông luôn.
Âu cũng là do cái số thôi mà.
Đoạn Hoành Đao động thủ năng lực rất mạnh, bỏ ra hơn một giờ đem Phong Ấn chú văn khắc lên, Diệp Kiều đánh giá cây gậy trong tay, nàng không phải Khí tu, tự nhiên không nhìn ra được chỗ khác.
Đoạn Hoành Đao tri kỷ giải thích: "Thời gian quá gấp, đây là lâm thời Phong Ấn chú, ngươi nếu muốn giải khai dùng linh lực xoá là được."
Diệp Kiều đánh giá cây gậy trong tay, tỏ ra hiểu rõ.
"Các ngươi vì sao lại xuống núi?" Đêm dài đằng đẵng, hai người câu được câu không bắt đầu đối thoại không dinh dưỡng.
Diệp Kiều thở dài: "Bởi vì trong cấm địa quá nhàm chán, chúng ta đòi Nhị sư huynh Truyền Tống phù chuồn xuống núi."
".
.
." Chuồn, chuồn đi?
Là một bé ngoan, Đoạn Hoành Đao trợn mắt hốc mồm, còn có thể chuồn êm đi ra không?
Diệp Kiều loay hoay Đoạt Duẩn trong tay, đã nhìn ra hắn chấn kinh, cười tủm tỉm nói: "Đúng vậy nha.
Bất quá hi vọng Đại sư huynh không có phát hiện hai chúng ta trộm đi ra."
Nếu không Chu Hành Vân thực sự có thể tại chỗ nổ tung đó?
Hôm sau trời vừa sáng, bí cảnh sắp quan bế, tất cả tu sĩ tụ tập cùng một chỗ tìm kiếm lối ra, người quen vẫn rất nhiều, lấy Tống Hàn Thanh cầm đầu Nguyệt Thanh tông các đệ tử không biết kinh lịch chuyện gì, tông phục trở nên rách rưới, hoàn toàn không còn ngăn nắp chỉnh tề như lúc mới tiến vào.
Diệp Kiều suy đoán, bọn hắn chắc là tao ngộ một đám tán tu truy sát, mới biến thành bộ dáng này.
Tống Hàn Thanh liếc mắt liền thấy được Diệp Kiều, nhưng hắn lúc này không rảnh tìm nàng tính sổ, mà trực câu nhìn chằm chằm Vân Thước.
Có thể không giận sao, hạ bí cảnh không thu hoạch được gì còn chưa tính, còn vô duyên vô cớ bị một đám tán tu đuổi theo hỏi đem tinh thạch giấu ở nơi nào.
Tống Hàn Thanh đơn giản muốn chửi CMN, hắn làm sao biết Vân Thước đem tinh thạch giấu đi đâu, tiểu sư muội kia của hắn còn rất có chính kiến nha, một mực hấp tấp chạy theo Vấn Kiếm tông, đuổi theo người Nguyệt Thanh tông làm cái gì?
Có bản lĩnh đi đánh Vân Thước đi.
Nghĩ là nghĩ như vậy, hắn vẫn nhẫn nại không bộc phát tính tình, giữ chặt Vân Thước: "Tiểu sư muội, ngươi cầm Hỏa Hệ Tinh Thạch đi rồi?"
Vân Thước sững sờ, Hỏa Hệ Tinh Thạch?
"Không có nha." Nàng mờ mịt, tinh thạch không phải bị Diệp Kiều cầm đi sao? Hỏi nàng làm cái gì.
Tống Hàn Thanh lại cho là nàng đang giả ngu, muốn nuốt riêng tinh thạch.
Thế là đáy lòng càng tức.
Đang lúc hắn còn muốn tiếp lấy chất vấn, bí cảnh mở ra, Vân Thước cảm thấy hắn thực sự không hiểu, không muốn để ý tới hắn, quay đầu lôi kéo tay Diệp Thanh Hàn, đôi mắt mềm mại hơi ướt: "Đại sư huynh, chúng ta đi thôi.
Ta có bí cảnh địa đồ, biết con đường nào an toàn nhất."
Lối ra bí cảnh xuất hiện tại địa phương bất kì, cần tu sĩ mình đi kiếm, Vân Thước nói lời thề son sắt, trong tay nàng cũng xác thực cầm địa đồ.
Nhưng Diệp Kiều là nữ nhân cầm kịch bản nha.
Trong tiểu thuyết nàng chỉ đường xác thực không sai, nhưng tử thương cũng rất thảm, trùng trùng điệp điệp một đoàn người đụng phải Nguyên Anh kỳ đại yêu thú, tán tu thực lực yếu ớt toàn bộ táng thân trong bụng yêu thú.
Có lẽ là vì để trải đường cho nữ chính, con đường kia mặc dù chết không ít tán tu, nhưng Vân Thước thu hoạch cũng rất lớn, cùng một đám người hợp lực chém giết Nguyên Anh kỳ yêu thú về sau, cầm tới không ít linh quả, nhưng cũng bởi vì như thế, nàng phát động kết giới xung quanh, dẫn đến tất cả mọi người bị vây ở bên trong, kêu trời trời không biết kêu đất đất chẳng hay.
Diệp Kiều mắt thấy đám tán tu này muốn đi theo Vân Thước, không nhịn được nói thêm đôi câu: "Có ai muốn đi theo chúng ta không?"
Nàng lời nói này hơi có chút không biết tự lượng sức mình.
Một đám tu sĩ nhìn nàng, ánh mắt rõ ràng viết: Một Trúc Cơ? Đi theo ngươi sao?
Vân Thước đồng dạng hít sâu một hơi, quay đầu tựa hồ bị làm bất đắc dĩ: "Sư tỷ, ngươi không nên ồn ào, ta có địa đồ."
Diệp Kiều trầm mặc một lát: "Ta khuyên các ngươi, đừng đi."
Những người đi theo nam nữ chủ có lẽ bọn hắn không chết được, nhưng những người qua đường không quan trọng kia nhất định sẽ bị liên lụy.
Tống Kiến cười nhạo: "Ngươi lằng nhà lằng nhằng cái gì vậy Diệp Kiều, thích thể hiện mình như thế sao?"
"Trùng hợp ta chính là loại người, người khác càng không cho ta làm cái gì.
Ta liền càng muốn làm như thế."
Nhưng mà chút điểm khiêu khích này của hắn không tạo thành nửa điểm gợn sóng cho Diệp Kiều.
Nàng thậm chí có tâm tư hỏi lại: "Người khác không cho ngươi làm cái gì, ngươi liền càng muốn làm?"
"Kia ta có hay không có thể hiểu thành, " Diệp Kiều như có điều suy nghĩ: "Ta không cho ngươi đi đớp cứt, ngươi càng muốn đi ăn?"
".
.
."
Ai bảo ngươi hiểu như vậy ! ?
Diệp Kiều chọc xong Tống Kiến, lặp lại một lần lời nói mới rồi, thấy tất cả mọi người kiên định lựa chọn đi theo Vân Thước, cũng không tiếp tục làm chuyện vô ích, quay đầu với hai đồng chí sau lưng hảo hữu nói: "Vậy chúng ta đi."
Không ngăn cản được bọn họ muốn tìm chết, vậy không ngăn cản nữa.
Đương nhiên cũng có người bị ngữ khí quá đỗi nghiêm túc của Diệp Kiều doạ sợ, do dự một chút lựa chọn đi theo đám người bọn hắn, nhưng đây cũng chỉ là số ít tán tu, đại bộ phận vẫn cảm thấy đi theo Vấn Kiếm tông đệ tử có cảm giác an toàn.
Thoạt đầu Đoạn Hoành Đao cũng có chút không tin tưởng Diệp Kiều, toàn bộ hành trình vội vã cuống cuồng, sợ trên đường gặp được đại yêu thú móc ngực mổ bụng mình, kết quả đến cuối cùng hắn phát hiện mình thuần túy suy nghĩ nhiều.
Đừng nói yêu thú, ngay cả phân chim còn không thấy được.
Thuận lợi vô cùng.
"Mẹ nó." Đoạn Hoành Đao một phát bắt được Diệp Kiều: "Ngươi sẽ không phải là huyền tu xem trước mệnh lý đấy chứ?"
Diệp Kiều chớp mắt: "Dĩ nhiên không phải, ta nói bậy." Cũng không thể nói cho bọn hắn, mình cầm kịch bản nữ chủ được.
Đem tán tu sau lưng an toàn mang ra ngoài về sau, Diệp Kiều thuận lợi thu được sự cảm kích của rất nhiều người.
Đoạn Hoành Đao nhìn thấy cửa ra, mắt sáng rực lên: "Chúng ta mau đi ra đi."
Có thể từ đại bí cảnh thuận lợi trở ra, còn lấy được không ít đồ tốt, Đoạn Hoành Đao đã rất thỏa mãn rồi, Diệp Kiều không đi theo hắn ra ngoài, mà cong người chuẩn bị trở về đường cũ.
"Ngươi muốn đi đâu vậy?" Đoạn Hoành Đao bị dọa đến giật mình tranh thủ thời gian nắm lấy tay nàng: "Không quá hai canh giờ nữa bí cảnh sẽ đóng lại đấy, ngươi đi rồi không kịp trở ra thì làm sao?"
Diệp Kiều làm bộ thở dài: "Ta đi bắt mấy con yêu thú về."
Đoạn Hoành Đao: "? ? ?" Nếu như hắn nhớ không lầm, đại bí cảnh yêu thú tu vi thấp nhất cũng là Trúc Cơ trung kỳ nha?
Nàng một Trúc Cơ tiền kỳ đi bắt yêu thú?
Xác định không phải bị yêu thú bắt sao?
"Ngươi nghiêm túc?" Đoạn Hoành Đao không thể tin.
Diệp Kiều gật đầu.
Đoạn Hoành Đao cũng không biết người này lấy đâu ra tự tin mà nói ra loại lời này, hắn cắn răng: "Được rồi."
"Ta đi cùng ngươi." Ở chung nhiều ngày như vậy, hắn không thể thực sự mặc kệ nàng !
Mộc Trọng Hi nhìn tiểu sư muội nhà mình lại muốn đi tìm đường chết, ôm đầu, đau đầu, nhưng đây là cô nương nhà mình còn có thể làm sao, sủng ái chứ sao.
Tổ đội ba người lần nữa quay về đường cũ, Đoạn Hoành Đao trên đường đi đã bắt đầu dần dần quen thuộc nghe Diệp Kiều chỉ huy, bởi vậy hắn hỏi: "Muốn đi đâu bắt yêu thú?"
Diệp Kiều chỉ nói: "Đừng nóng vội, chúng ta đi xem náo nhiệt trước."
Náo nhiệt?
Ai náo nhiệt?
Rất nhanh hai người liền được giải đáp.
Nguyên lai là đi xem Nguyệt Thanh tông cùng Vấn Kiếm tông náo nhiệt.
Đám người Vân Thước đi một con đường khác đang bị vây trong kết giới, khoảng cách bí cảnh quan bế không còn bao lâu, tất cả mọi người đều trở nên nóng nảy.
Bọn hắn không muốn bị vây chết bên trong bí cảnh.
Diệp Kiều thấy thế không nhanh không chậm ném một trương Truyền Âm Phù vào trong kết giới.
Trong kết giới người ra không được, nhưng bên ngoài kết giới người có thể đi vào, Diệp Kiều vì phòng ngừa chân mình trượt vào trong kết giới, cố ý cách bọn họ xa một chút dùng Truyền Âm Phù giao lưu.
Tống Hàn Thanh vươn tay bắt lấy Truyền Âm Phù, nghe được thanh âm về sau, hắn sửng sốt: "Diệp Kiều? Ngươi chưa chết?"
Diệp Kiều: "Ngươi mới chết đấy."
Nàng không nhanh không chậm đi ra, cùng đám người bị nhốt trong kết giới cười tủm tỉm lên tiếng chào: "Này."
Trong truyền âm phù thanh âm rõ ràng truyền khắp toàn bộ kết giới.
Mộc Trọng Hi: "Này ~ "
Đoạn Hoành Đao dưới ánh nhìn chăm chú của tất cả mọi người, không thể không theo đội hình: "Này."
Nghe được câu quen thuộc "Này" Tống Hàn Thanh bắt đầu đau dạ dày.
(Mời các đạo hữu xem lại chương 24 để hiểu lí do)
A a a tại sao lại là ba người bọn hắn!
Mắt thấy Tống Hàn Thanh há mồm liền muốn mắng chửi người, Diệp Kiều không cho hắn cơ hội này, lưu loát cắt đứt Truyền Âm Phù.
Mộc Trọng Hi: "Ngạch? Muội không muốn nghe một chút sao?"
"Không nghe." Diệp Kiều phá lệ bình tĩnh nói: "Tự tôn của muội rất mạnh.
Không nghe được hắn mắng muội đâu."
".
.
." Không hổ là muội.
Mộc Trọng Hi bắt đầu có chút lo lắng Tống Hàn Thanh có thể hay không bị giận xuất huyết não.
Cắt đứt Truyền Âm Phù về sau, Tống Hàn Thanh mắng càng kịch liệt, đáng tiếc cách một cái kết giới ai cũng nghe không hiểu hắn mắng cái gì.
Chờ đối phương không sai biệt lắm không còn khí lực mắng chửi người, Diệp Kiều không nhanh không chậm, dùng một loại thái độ cực kỳ muốn ăn đòn, ném lại cho hắn một trương Truyền Âm phù.
Lần này Tống Hàn Thanh thông minh, hắn không cầm Truyền Âm Phù, vứt cho Tống Kiến.
Một màn bị hố trước mắt Tống Kiến vẫn còn nhớ rõ mồn một, hắn lập tức như cầm phải củ khoai nóng bỏng tay, lập tức ném cho Đại sư huynh.
Diệp Thanh Hàn: ".
.
." Hắn vô thức cũng không muốn cùng Diệp Kiều giao lưu, lúc quay đầu nghĩ ném cho người khác, phát hiện đã không còn ai để hắn ném đi.
Không có cách nào.
Nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy, Diệp Thanh Hàn chỉ có thể tiếp nhận Truyền Âm Phù.
"Này." Diệp Kiều nhiệt tình cùng hắn lên tiếng chào hỏi, nàng đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Các ngươi muốn đi ra ngoài không?"
"Ngươi? Ngươi có biện pháp ra ngoài?" Vừa nhịn đầy bụng tức giận, Tống Hàn Thanh thăm dò, thông qua Truyền Âm Phù cười lạnh hỏi.
Đám tán tu triệt để không thể nhịn được nữa giận mắng: "Liên quan quái gì đến các ngươi? Nếu không phải là bởi vì sư muội của ngươi loạn dẫn đường, chúng ta có thể bị chết nhiều người thế sao?"
Bọn hắn đi theo Vân Thước cả đoạn đường này, kết quả những đệ tử đại tông môn kia ngược lại không ai xảy ra chuyện, tán tu thì đã chết một đống, cuối cùng đồ tốt đều bị Vân Thước cầm đi, bọn hắn còn bị Vân Thước liên luỵ phát động kết giới bị nhốt trong đó.
Một đám người oán hận cực kỳ.
Sắc mặt Vân Thước trắng nhợt, rụt vào trong ngực Diệp Thanh Hàn, xin lỗi: "Thật xin lỗi."
".
.
." Không ai quan tâm nàng xin lỗi, lúc này tất cả mọi người đều muốn đi ra ngoài.
Ngoài mặt trận Diệp Kiều chống cằm, cười tủm tỉm: "Nếu không hay là thế này đi, Nguyệt Thanh tông cùng Vấn Kiếm tông các ngươi ra giá đi.
Linh thạch vừa ý ta, ta nghĩ biện pháp thả các ngươi ra."
Vừa bị hố linh thạch, Tống Hàn Thanh cùng Diệp Thanh Hàn mặt đều không hẹn mà cùng đen lại.
Đoạn Hoành Đao phục sát đất: "Ngươi thật không sợ thời điểm thi đấu hai tông liên thủ dồn sức nhắm vào sao?"
Diệp Kiều lẽ thẳng khí hùng: "Đắc tội cũng đã đắc tội rồi, vậy khẳng định phải đắc tội sao cho triệt để mới thoả đáng."
Bởi vì cái gọi là nợ nhiều không lo, lợn chết không sợ nước sôi nha...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...