Phá Gia Ta Cứu Vớt Toàn Tông Môn


Dịch giả: Tống Dương

".

.

."

"Tiểu Kiều, muội ra đường lừa bán nhi đồng trở về à?" Mộc Trọng Hi ra ngoài dò đường, sau khi trở về đã nhìn thấy một tiểu gia hoả lông vàng ngồi xổm ở bên chân tiểu sư muội nhà mình, khóe miệng của hắn co quắp, có chút kinh ngạc.

Đừng nói dáng dấp thật đáng yêu, lông tơ màu vàng, nếu không nhìn kỹ sẽ thấy giống như một đoàn cầu nhỏ.

Bên cạnh KFC đã xù lông, điên cuồng đuổi theo tiểu tử màu vàng mổ, hiển nhiên nó đối với con thú ngoại lai xâm lấn này phá lệ bất mãn.

"Đây hẳn là Tầm Bảo Thú đi." Đang ngồi đọc sách về linh khí Đoạn Hoành Đao bỗng lên tiếng, nhìn cái liền nhận ra thân phận con linh thú này: "Còn giống như bị người khác khế ước."

Diệp Kiều nghe vậy nhíu mày.

Cực phẩm này hẳn là bị nữ chính khế ước đi.

Dù sao trong tiểu thuyết Tầm Bảo Thú chính là vì Vân Thước chuẩn bị.

Nàng cầm lên nó đến, buồn bực ngán ngẩm: "Tiểu gia hỏa ngươi là lạc đường? Hay là nói tự mình chạy đến."

Vừa rồi nàng còn hảo hảo chìm trong mộng đẹp, đột nhiên một con thú nhỏ hướng trong lồng ngực mình chui vào, còn ý đồ lặng lẽ mon men tới gần Đoạt Duẩn nàng treo bên hông.

Tỉ lệ lạc đường hẳn là không lớn, rất có thể là chính nó tự chạy đến, chỉ là kịch bản bên trong không có đoạn này nha?

"Đi nhanh đi." Diệp Kiều chọc chọc Pikachu tiểu gia hỏa, nàng không có vui thú dưỡng linh sủng giúp người đâu.

Tầm Bảo Thú ủy khuất ba ba giật giật lỗ tai, mặc cho Diệp Kiều chọc như nào cũng không chịu rời đi.

Nó mới không muốn trở về, khế ước chủ là người bệnh thần kinh, khiến tiểu bảo sợ hãi cực kỳ.

Diệp Kiều nhìn thấy phản ứng của nó, không khỏi trầm tư.

A cái này.

Thật chẳng lẽ cùng Vân Thước náo, tách ra rồi?

Diệp Kiều cũng không biết là mình đưa tới hiệu ứng hồ điệp, bởi vì nàng vượt lên trước một bước dẫn đầu cầm đi tinh quáng, Vân Thước trong cơn tức giận trực tiếp không thể khống chế tính tình đem Tầm Bảo Thú bóp doạ nó chạy.

Mộc Trọng Hi chống cằm như có điều suy nghĩ suy đoán: "Ngô.

Trước mắt xem ra, nó cũng không muốn đi.

Đợi khi tìm được nó chủ nhân là ai rồi trả về đi."

Mà lại ——

Tầm Bảo Thú, ài.

Đi theo nó toàn bộ hành trình chẳng phải có thể thu hoạch ở phía sau sao? Ngẫm lại liền thoải mái.

Nghĩ như vậy, hắn lên tinh thần, một hơi nâng Tầm Bảo Thú lên: "Tới tới tới, ngủ cái gì mà ngủ, chúng ta tầm bảo đi."

Diệp Kiều ngáp một cái, nhìn Tứ sư huynh kích động, sờ cằm, nàng nhớ kỹ.

.


.

Mộc Trọng Hi trước kia rất ra dáng chính đạo đệ tử rễ chính miêu hồng nha.

Cầm linh thực còn phải do do dự dự cân nhắc xem có nên chừa cho người khác một chút hay không, ngốc bạch ngọt như vậy.

Hiện tại cũng đã không còn chút gánh nặng nào trong lòng rồi sao?

Diệp Kiều đối với biến chuyển này rất hài lòng, nguyên tác bên trong Mộc Trọng Hi thực sự kà lốp xe dự phòng kiêm trung khuyển a, vì Vân Thước xuất sinh nhập tử, kết quả nhẹ nhàng đổi lấy một câu: "Ta coi ngươi như thân đệ đệ của mình."

Hải Vương văn học có thể tính bị nàng chơi minh bạch.

Nàng xoay người mò lên KFC, đi theo bước chân Mộc Trọng Hi.

Mộc Trọng Hi nhìn vẫn rất thích nó, cho nó ăn mấy khỏa tinh thạch, Tầm Bảo Thú lập tức vô cùng cao hứng lộ ra cái bụng cho bọn hắn sờ, dẫn theo bọn hắn đem bảo vật có thể tìm tới trong bí cảnh toàn bộ móc ra.

Linh thực, linh quả gia tăng tu vi, cùng với xương của yêu thú Kim Đan kỳ.

Khó trách tác giả muốn đem nó đưa cho Vân Thước.

Đơn giản đây chính là đại bảo bối nha.

Đoạn Hoành Đao sướng đến chết rồi, hắn đang thiếu vật liệu luyện khí, ôm Tầm Bảo Thú cuồng hôn đến mấy lần.

Một bên khác Vân Thước đã tìm đến điên rồi, nàng là chủ nhân Tầm Bảo Thú, đương nhiên có thể độn tìm khí tức để tìm tới nó, thế nhưng không biết có phải nó chạy theo người khác hay không, khí tức phát ra tán loạn khắp bí cảnh.

Chân trước vừa tìm tới, một giây sau liền lại xuất hiện tại địa phương khác.

Diệp Thanh Hàn nhìn Vân Thước nóng nảy, hắn mấp máy cánh môi, quay đầu nói các sư đệ hỗ trợ tìm kiếm.

Kiếm tu tốc độ vẫn là nhanh, rất nhanh Tống Kiến liền tìm được bóng dáng mấy người Diệp Kiều.

Hắn cao giọng nói: "Vân Thước sư muội, ngươi nhìn xem cục màu vàng kia là Tầm Bảo thú của ngươi sao?"

Vân Thước lập tức để Diệp Thanh Hàn mang mình chạy tới.

Có lẽ là bởi cây gậy màu đen treo bên hông Diệp Kiều đối với yêu thú có lực hấp dẫn như bạc hà với mèo, Tầm Bảo Thú điên cuồng hướng trên người nàng cọ, một mặt say mê.

KFC tại chỗ gấp đến xoay tròn, hận không thể mọc ra một bàn tay đập bay tiểu nãi oa này.

Đây là khế ước chủ của nó a! !

Thế là lúc Vân Thước chạy đến nhìn thấy một màn yêu thú của mình hướng trên thân Diệp Kiều cọ cọ, sắc mặt nàng khẽ biến: "Nhị sư tỷ."

Một tiếng này Nhị sư tỷ có thể nói là trịch địa hữu thanh, Đoạn Hoành Đao ngẩng đầu, thần sắc kinh ngạc: "Ngươi biết nàng?"

Diệp Kiều nghe được âm thanh quen thuộc, lúc này mí mắt đều chẳng muốn nhấc lên: "Không quen, nàng mỗi ngày giống như có bệnh, đuổi theo ta gọi Nhị sư tỷ."

"Đương nhiên." Nàng trầm tư một lát: "Nhất định phải nói nhận biết, quả thật có chút ân oán cá nhân."

Bất quá không phải cùng mình, mà là cùng nguyên chủ.

Hai người điềm nhiên như không có việc gì nói chuyện phiếm, Vân Thước bị làm lơ, nắm chặt Huyền kiếm trong tay, hô to: "Nhị sư tỷ, mời ngươi đem Tầm Bảo Thú của ta trả lại cho ta."

Nàng nhận định là Diệp Kiều đã nhận ra năng lực của Tầm Bảo Thú, muốn chiếm làm của riêng.

Nói đùa, ai sẽ không muốn một con Tầm Bảo Thú đâu? Có thể nói đến đại bí cảnh bên trong có hơn phân nửa người đều là hướng về phía Tầm Bảo Thú mà tới.


"Của ta" hai chữ này Vân Thước cắn rất nặng, giống như là đang nhắc nhở Diệp Kiều.

Diệp Kiều uể oải cười: "Được a."

Nàng nghiêng đầu, duỗi chân buồn bực ngán ngẩm vung: "Pikachu, mau buông ta ra."

Thái độ muốn bao nhiêu tuỳ tiện liền có bấy nhiêu tuỳ tiện.

Tầm Bảo Thú gắt gao lay lấy nàng —— không thả không thả không thả.

Tràng diện một lần nữa mất khống chế.

Vân Thước nhìn thấy Linh thú của mình ôm chân người khác không buông, nàng biểu lộ cũng dần dần có chút bị bóp méo.

"Trở về!"

Tầm Bảo Thú giả vờ không nghe thấy.

Loại thời điểm này giả không tâm nhãn tử là được rồi.

Diệp Kiều thở dài: "Ngươi nhìn xem, không phải ta không muốn để cho nó trở về, là chính nó không chịu đi."

Vân Thước trầm mặt xuống.

Nhưng cũng không một ai có thể chỉ trích Diệp Kiều nửa câu, dù sao đúng là chính Tầm Bảo Thú chủ động dính lên, nàng hoàn toàn không có ý giữ.

"A đúng rồi." Diệp Kiều giống như là đột nhiên nghĩ đến điều gì đó.

Nàng tại dưới ánh mắt cảnh giác của một đám người, chậm rãi xuất ra giấy tờ, tinh chuẩn tìm tới Vân Thước, vứt xuống hai chữ âm vang hữu lực:

"Trả tiền."

".

.

."

Vân Thước đôi mắt có chút trợn to, nhìn tờ giấy trong tay nàng, ngây người: "Đây là cái gì?"

Diệp Kiều: "Giấy nợ."

Nàng tùy ý chỉ vào cái vật nhỏ này: "Sư huynh nhà ta vừa rồi cho nó ăn năm viên tinh thạch, cứ dựa theo giá thị trường tính cho các ngươi cũng được, năm vạn thượng phẩm linh thạch, không nhiều lắm đâu?"
* Tinh thạch với linh thạch khác nhau nha mấy nàng.

Xác thực không nhiều đâu.

Tinh thạch cái đồ chơi này tại tu chân giới thuộc về tài nguyên không thể tái sinh.

Nhưng cái này cũng không khỏi quá công phu sư tử ngoạm à?

Diệp Kiều không vấn đề nói: "Không cho ta, vậy Tầm Bảo thú của các ngươi ta giữ lại thêm mấy ngày nữa."

Vân Thước nháy mắt nhớ lại quá khứ lúc Tầm Bảo Thú mang theo mình đi tìm quặng khoáng đã bị người đào rỗng tinh thạch, nàng đem cả hai không hẹn mà cùng liên hệ, nghiến răng nghiến lợi chất vấn lên tiếng: "Những khối tinh thạch kia là ngươi cầm?"

"A đúng đúng đúng." Diệp Kiều cười tủm tỉm: "Chính là chúng ta."


Thoại thuật khốn nạn này không thể khiến cho người khác tiếp thu nổi, Vân Thước bị nghẹn lại một lát, xin giúp đỡ nhìn về phía Diệp Thanh Hàn.

Kiếm tu nghèo là ấn tượng cứng nhắc, ngoại lệ như vị này là Vấn Kiếm tông đại đệ tử, hắn có tiền, thế là Diệp Kiều biết im lặng tiếp nhận túi giới tử Diệp Thanh Hàn quăng ra.

Thời khắc mấu chốt còn phải nhìn nam chính.

Không bất ngờ, Vấn Kiếm tông đệ tử hoàn toàn bùng nổ rồi.

Linh thú của Vân Thước ăn, dựa vào cái gì muốn Đại sư huynh nhà bọn hắn đến trả?

Năm vạn thượng phẩm linh thạch, dù là đối với Vấn Kiếm tông mà nói cũng không phải là một con số nhỏ.

"Các ngươi Trường Minh tông là nghèo đến điên rồi sao?" Tống Kiến châm chọc khiêu khích.

Diệp Kiều kinh ngạc nhìn hắn: "Làm sao ngươi biết?"

Nàng lui lại một bước, thành khẩn nói: "Vấn Kiếm tông đại thiên tài đều ở đây sao? Ta nghèo ngủ không được, nếu không các ngươi cho chúng ta chút linh thạch đi?"

Đại thiên tài ba chữ này cắn rất nặng.

Tống Kiến bị tức đến ngất, đây đều là bầy người kì ba nào? Nói đến lẽ thẳng khí hùng như thế.

Diệp Kiều mới mặc kệ Vấn Kiếm tông tâm tình thế nào, nàng trực tiếp ở ngay trước mặt bọn họ bắt đầu kiếm tiền, một cái cũng không thể ít, bộ dáng nàng nghiêm túc kiếm tiền đem người thấy huyết áp đều tăng cao.

Diệp Thanh Hàn cũng nhịn không được nhíu mày, thanh âm thanh lãnh: "Trường Minh tông các ngươi thật quá đáng."

Ngay trước mặt nguời bị hố kiếm tiền, giết người tru tâm bất quá cũng chỉ như thế.

"Làm sao lại như vậy?" Diệp Kiều không sợ hắn, đương nam chính làm sao có thể làm ra chuyện đánh người hạ thấp thân phận thế đâu?

Nàng đếm linh thạch xong, thành khẩn đối diện Vấn Kiếm tông mấy người liệt môi, mỉm cười: "Ta còn muốn cảm tạ Vấn Kiếm tông hậu lễ nha."

"Đa tạ Vấn Kiếm tông hậu lễ." Mộc Trọng Hi quan sát Diệp Thanh Hàn mây đen che kín mặt, sợ tiểu sư muội nhà mình bị đánh, giữ chặt nàng lại rồi tranh thủ phụ hoạ theo.

Vô phương, nàng thật sự là một người có thể hấp dẫn giá trị cừu hận của toàn trường đến trên người mình mà.

Hắn thật sự sợ Diệp Thanh Hàn sẽ tại chỗ rút kiếm đó.

Đoạn Hoành Đao càng không dám chọc bọn kiếm tu này, nhưng Diệp Kiều cũng xem như là bằng hữu hắn, thiếu niên lấy hết dũng khí, phụ họa câu: "Ừm.

.

."

"Cảm tạ Vấn Kiếm tông hậu lễ."

Hảo.

Đây thật sự là giận không có chỗ phát tác.

Thành Phong tông xen vào làm gì.

Nếu là chỉ có một người Diệp Kiều bọn hắn còn có thể cho nàng bài học.

Nhưng bên người nàng Mộc Trọng Hi thực lực không hề yếu, trời sinh kiếm cốt, kiếm đạo thiên tài chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay của toàn bộ Tu Chân giới, lúc trước Vấn Kiếm tông tông chủ đã từng muốn đào đối phương.

Chỉ là không biết Trường Minh tông rót cho hắn thuốc mê gì, tông môn đều nghèo như vậy Mộc Trọng Hi còn chết sống không đi.

Hiện tại Đoạn Hoành Đao cũng lên tiếng, đại biểu cho hắn đứng về phía Diệp Kiều.

Thành Phong tông cùng Trường Minh tông từ trước đến nay bao che khuyết điểm, vì một Diệp Kiều đắc tội cả hai đại tông môn, rõ ràng được không bù mất.

Nhẫn nhẫn nhẫn! !

Từ lúc Diệp Kiều tới, Tống Kiến phát hiện chính mình cũng sắp biến thành con rùa rồi.

Đầu tiên là bị vả mặt, sau thì bị hố linh thạch.


Ghê tởm a! Mình chẳng phải chỉ ở khách điếm nói vài câu khó nghe, chế giễu Trường Minh tông một chút thôi sao?

"Ngươi không phải là ghi hận ta trước đó chế giễu Trường Minh tông nên mới động thủ chứ?" Tống Kiến có chút không phục, lúc đầu Trường Minh tông thật sự đội sổ trăm năm, còn không cho người ta bàn tán sao?

Hắn cười lạnh: "Có bản lĩnh thì năm nay các ngươi lấy đệ nhất danh đi."

"Được." Diệp Kiều: "Chờ."

Tống Kiến sửng sốt một lát sau, nhịn không được phốc phốc cười ra tiếng: "Ngươi dựa vào cái gì tự tin như vậy?"

Một Trúc Cơ thôi mà dám khẩu xuất cuồng ngôn, ở đây Vấn Kiếm tông đệ tử đều bị chọc cười.



Vân Thước khóe môi cũng không khỏi vểnh lên, đồng tình: "Sư tỷ, lời này vẫn không nên ở trước mặt người khác khẳng định đâu."

Miễn cho bị người khác chế giễu không biết trời cao đất rộng.

Không giống với những người khác ôm tâm lí chế giễu, Đoạn Hoành Đao thậm chí suy nghĩ ngày sau thi đấu đụng tới làm như thế nào để đối phó Diệp Kiều.

Những người khác không đem Diệp Kiều để vào mắt, nhưng hắn luôn có loại ảo giác đối phương thật có bản lãnh đem trường thi khuấy đến trời long đất lở.

Mộc Trọng Hi kinh ngạc giương mắt, đối đầu với ánh mắt Diệp Kiều, hắn nắm chặt kiếm trong tay, không biết là bị nàng lây nhiễm hay thế nào, cũng nhếch miệng cười hì hì: "Các ngươi hỏi chúng ta vì cái gì tự tin như vậy?"

Thiếu niên rút kiếm ra khỏi vỏ, trong nháy mắt ngoại trừ kiếm của Diệp Thanh Hàn không nhúc nhích, trường kiếm bên hông Vấn Kiếm tông đệ tử trong nháy mắt nối tiếp run rẩy.

Mộc Trọng Hi thanh âm trong veo văng vẳng: "Đều là trời sinh kiếm cốt, ngươi nói xem vì sao chúng ta tự tin?"

Tu Chân giới hai kiếm đạo thiên tài, một người là Diệp Thanh Hàn, người còn lại chính là Mộc Trọng Hi, chỉ là Mộc Trọng Hi tuổi còn nhỏ, tu vi bị ép một cảnh giới.

Nhưng luận thiên phú, ai so với ai cao quý hơn?

Nội môn Vấn Kiếm tông nguyên bản còn dần dần im lặng.

Mộc Trọng Hi cùng Diệp Kiều đứng chung một chỗ, tùy tiện hướng bên cạnh khẽ dựa.

Hắn phát hiện cùng Diệp Kiều một chỗ lâu về sau, cả người đều sẽ dần dần trở nên tự tin hơn !

Ngay từ đầu Mộc Trọng Hi đối đầu với thiên kiêu nhà khác luôn luôn thói quen nghĩ đến nhường nhịn, tự ti.

Hiện tại ——

Kiếm đạo đệ nhất nhân? Sách, cùng ta so cũng chẳng hơn kém bao nhiêu.

Vấn Kiếm tông đám người: ".

.

." Tức giận a, nhưng lại không thể phản bác.

Tu Chân giới đều là dĩ thực vi tôn, Mộc Trọng Hi mười sáu tuổi Kim Đan đủ để cho tuyệt đại đa số người ngậm miệng, ngay cả Tống Kiến ưa móc máy người khác đều không có cách nào phản bác, không thấy lúc hắn rút kiếm ra khỏi vỏ bản mệnh kiếm của mình đều bất tranh khí phát run sao?

Mộc Trọng Hi một chiêu này, triệt triệt để để đem miệng bọn hắn khoá chặt.

Diệp Thanh Hàn mặt mày hơi nhạt: "Vậy thì thi đấu gặp."

Hắn ngữ khí ý vị thâm trường nhìn hai người: "Chờ mong các vị tại tranh tài đại tái bên trên biểu hiện."

Lời tuy là như thế, nhưng vẫn không khó nghe được ngạo mạn cùng khiêu khích.

Diệp Kiều giương mắt đối đầu với hắn, không mang nửa điểm sợ hãi, cười tủm tỉm nói: "Đại tái gặp."

Cùng Vân Thước mềm mại khác biệt, mười lăm tuổi thiếu nữ mặt mày nước trong và gợn sóng, không có nửa điểm khiếp ý.

Chú ý tới ánh mắt Diệp Thanh Hàn dừng lại trên người Diệp Kiều, Vân Thước đột nhiên có chút cảm giác khó chịu, rủ mắt xuống, nhỏ giọng nói: "Nhị sư tỷ, ta cùng sư phụ đều rất nhớ ngươi, ngươi chừng nào thì cùng chúng ta hồi tông?"

"Nhị sư tỷ?" Tống Kiến nhìn một chút hai người: "Các ngươi quen biết?"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận