Nhanh chóng, bộ phận an ninh cung cấp tin tức, nhân viên công ty làm vệ sinh tiểu Lâm ngày đó ra đi không từ giã.
Lãnh Ngạn dựa lên ghế trong phòng làm việc, liên lạc với Lôi Đình Ân, “Đình Ân, phái người canh chừng từng cái ATM, từng ngân hàng, còn có sân bay bến tàu, toàn lực tìm nhân viên làm vệ sinh tiểu Lâm ở Kỳ Thịnh, hình của cô ta tôi đã gửi đến hộp thư của anh.”
Cuộc điện thoại thứ hai: “Phòng tài vụ, lập tức đi đến ngân hàng kiểm tra tài khoản của tiểu Lâm, xem gần đây có khoản tiền nào vào tài khoản không.”
Anh suy nghĩ, tiểu Lâm chỉ là một công nhân làm vệ sinh, không thù không oán với Duy Nhất, làm như vậy nhất định là bị người giật dây.
Tốc độ kiểm tra của phòng tài vụ tương đối nhanh, lập tức báo lại, “Tổng giám đốc, tài khoản của tiểu Lâm không có khoản tiền nào vào.”
Lãnh Ngạn cười lạnh, đối thủ tương đối giảo hoạt, không muốn lưu lại một chút dấu vết, chỉ có điều, anh không lo lắng, tiểu Lâm chắc chắn không thông minh như đối thủ.
Một giờ sau, Lôi Đình Ân có hồi âm, “Lãnh Ngạn, tìm được tiểu Lâm, đổi chi phiếu ở chi nhánh ngân hàng phía đông.”
“Hả? Ai ký chi phiếu?” Lãnh Ngạn nở nụ cười thắng lợi.
“Cái này... Là của cậu...” Lôi Đình Ân thiếu chút nữa phì cười.
Lãnh Ngạn ngạc nhiên, xem ra đối thủ quả nhiên là cao thủ.
“Chỉ có điều, giả ký tên, chắc tới ngân hàng cũng không đổi được.” Lôi Đình Ân hoàn toàn có thể đoán được nét mặt của Lãnh Ngạn, cười giải thích, sau đó bổ sung một câu, “Rất giống chữ của cậu!”
“Tiểu Lâm trên tay anh sao?” Lãnh Ngạn bất mãn vì anh cười nhạo.
“Ở đây, không phải đợi cậu chỉ thị sao? Xử lý như thế nào?”
“Bức cung! Còn phải hỏi sao? Lôi Nhị Lang anh biến ngốc từ bao giờ vậy?” Lãnh Ngạn trêu chọc.
“Không phải tôi cực kỳ coi trọng chuyện của cậu sao? Sợ khống chế không tốt, chọc giận cậu mất hứng. Được, bức cung, đây là chuyện sở trường nhất của tôi!” Lôi Đình Ân cúp điện thoại.
Lãnh Ngạn dùng ngón tay vuốt quanh điện thoại di động, ngàn lời vạn chữ trong đầu, điện thoại xoay lòng vòng trong lòng bàn tay anh, dưới ánh mặt trời, viền màu xám bạc lóe sáng.
“Cốc cốc cốc”, tiếng gõ cửa vang lên, anh để điện thoại di động xuống, trầm giọng, “Vào đi.”
Duy Nhất mỉm cười đi tới, “Ngạn, vừa rồi vệ sỹ Lôi Đình Ân để ở nhà chúng ta gọi điện thoại cho em, nói má Tằng đến nhà đi một vòng, bọn họ gọi điện thoại báo cáo cho anh, nhưng điện thoại của anh cứ bận, gọi điện thoại cho ai vậy?”
Anh hơi nghiêm nghị, “Thật sao? Đi, về nhà nhanh lên!”
Trở lại xuân về hoa nở, anh để Duy Nhất ở trong xe, ra lệnh người của Lôi Đình Ân ở chung quanh xe bảo vệ cho cô, mình dẫn theo mấy người vào nhà.
Khoảnh khắc khi mở cửa, anh ngây ngẩn cả người, trong nhà chỉ nhiều thêm một giỏ trái cây lớn và chút thực phẩm dinh dưỡng thôi, không có thứ gì khác.
“Bà ấy chỉ mang những thứ này đến?” Lãnh Ngạn hỏi vệ sỹ sau lưng.
“Đúng! Đi cùng bà ấy còn có một người phụ nữ, nói là đến thăm phu nhân. Tôi vốn không cho họ đi vào, họ nói chỉ để những thứ đồ này xuống, tôi lập tức gọi điện thoại cho anh rồi.”
Lãnh Ngạn lật giỏ trái cây vài lượt, không phát hiện khác thường gì.
Bởi vì không yên lòng Duy Nhất ở một mình trong xe, anh quay lại xe.
Duy Nhất rất ân cần hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Không có gì!” Anh không hy vọng Duy Nhất mang tâm tình khẩn trương, thoải mái mà cười một tiếng, “Bụng thật đói, ăn gì trước được không?”
“Được!” Duy Nhất mỉm cười, “Vừa đúng lúc con trai anh cũng đói bụng!”
Đi qua một siêu thị gia đình, Duy Nhất đột nhiên muốn ăn trái cây, “Ngạn, chúng ta mua ít trái cây đi, em khát!”
“Cũng tốt, nghe nói mang thai ăn nhiều trái cây, làn da cục cưng đẹp!” Lãnh Ngạn dừng xe ở ven đường, dắt cô vào siêu thị.
Mặc dù bụng Duy Nhất vẫn bằng phẳng, nhưng Lãnh Ngạn đã ép cô mặc áo bà bầu, Duy Nhất phản đối không có hiệu quả, lý do Lãnh Ngạn rất đầy đủ, thứ nhất, dán nhãn lên, tõ rõ cô đã là mẹ, người khác sẽ không có biện pháp lại đánh chủ ý lên cô; thứ hai, trợ giúp cho sự phát triển tự do khỏe mạnh của bé cưng.
Cho nên, Duy Nhất vốn mặc đồ bà bầu đi ký tài liệu, đương nhiên, không ai dám dùng ánh mắt khác thường nhìn cô.
Cô trước mắt, kéo cánh tay Lãnh Ngạn đều là dáng vẻ của người mẹ hạnh phúc.
Ở khu vực trái cây, nhân viên siêu thị cũng nhiệt tình giới thiệu các loại trái cây thích hợp cho phụ nữ có thai.
Duy Nhất chỉ chỉ trái nhãn, “Ngạn, em muốn ăn cái kia.”
“Được, muốn ăn cái gì tự nói, gọi bọn họ gói lại.” Lãnh Ngạn ôm eo cô.
Nhân viên siêu thị lại xua tay dieendaanleequuydon với bọn họ, “Không, tiên sinh, phu nhân, phụ nữ có thai không nên ăn cái này, ăn nhiều sẽ dễ sinh non.”
Trong đầu Lãnh Ngạn lóe sáng, má Tằng đưa tới một giỏ trái cây, trong đó có rất nhiều nhãn...
Chẳng lẽ...?
Chân mày anh nhíu chặt, không phải tàn nhẫn như vậy chứ!
“Ngạn! Sao vậy?” Duy Nhất chú ý tới sự khác thường của anh.
Nét mặt anh thoáng qua, “Không có, không sao, em ấy, về sau ăn gì cũng phải cẩn thận! Hỏi bác sỹ rõ ràng trước, cái nào có thể ăn, cái nào không thể ăn, hôm nay nguy hiểm thật!”
“Đúng vậy! Tuân lệnh!” Duy Nhất le lưỡi.
Khi đang nói chuyện, điện thoại của Lãnh Ngạn vang lên, xem ra có tin tức bức cung của Lôi Đình Ân.
“Lãnh Ngạn, tiểu Lâm khai rồi, là vợ trước của cậu ép cô ta làm vậy.”
Quả nhiên...
“Biết rồi!” Anh vội vàng tắt máy, dẫn theo Duy Nhất đã chọn xong trái cây, nhanh chóng ra siêu thị lên xe.
Sau khi đưa Duy Nhất lên xe, để lại mấy vệ sỹ cho cô, “Duy Nhất, anh tạm thời phải đi làm chút chuyện, em về công ty trước, trước khi anh về không được đi lung tung. Còn nữa, mấy người các cậu, giao phu nhân cho các cậu, đừng để tôi thất vọng.”
“Dạ!” Bọn vệ sỹ không dám khinh thường.
“Còn có các cậu,” anh chỉ vào mấy vệ sỹ khác, “Các cậu về công ty, xem phó tổng giám đốc có ở công ty không, đưa về nhà cũ, nhớ, bằng bất kỳ cách gì, đều phải đưa cô ta về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...