Kỳ thật Ôn Ngôn cũng có chút ngại ngùng và khó xử trước tình cảnh hiện tại của bản thân, cô chỉ mới từng thấy hoàn cảnh bây giờ của mình có xuất hiện trên phim, nhưng bây giờ lại thật sự là xảy ra với chính mình, điều này gợi cho cô một loại hung phấn đặc biệt, trong lòng thực sự cô cũng lo sợ có người sẽ đi đến, nhưng cảm giác tâm lý nào lại bị lấn át bởi cảm giác cao trào, khoái cảm thật khó mà diễn tả nổi.
Biết cô sợ, Lục Diệu cúi người hôn lên cổ cô, cất giọng khàn của mình rồi trấn an: “Đừng sợ, anh ở ngay đây với em rồi.”
Đột nhiên có tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền đến, Ôn Ngôn liền trở nên căng thẳng đến mức cả người co lại trong lòng anh, ôm chặt anh sợ sệt run rẩy như con cầy hương.
Lục Diệu lập tức bế cô lên, mở cửa tủ quần áo ở bên cạnh rồi cả hai cùng trốn vào bên trong.
Cửa tủ vừa đóng lại, hai người quả thạthực sự không thể đứng trong không gian chật hẹp hơn nữa, đặc biệt Lục Diêu còn có chiều cao khá nổi trội nên chỉ có thể nghiêng người ôm lấy cô, vùi đầu vào cổ cô mà hôn hít, nhấm nháp.
Bên ngoài vang lên tiếng cửa, Ôn Ngôn nín thở không dám phát ra tiếng động.
Những người đến là vợ bé của ông nội trong nhà cô, mẹ của Ôn Lam, bà trẻ Hà Lan Chi, và một người bác họ hàng xa, trông họ rất quen, nhưng Ôn Ngôn không thể nhớ ra một cái tên nào cả.
Nhưng hai cái người này đang làm gì vậy? Họ hôn nhau ngay khi vừa bước vào trong phòng...
Lục Diệu quay lưng về phía cửa tủ nên không nhìn thấy bên ngoài, nhưng anh có thể nghe thấy tiếng thở gấp gáp của người đàn ông bên ngoài.
“A… tiểu tử thối, anh không cần phải nhẹ nhàng như vậy đâu, cứ mạnh bạo lên mà chiếm lấy tôi đi.”
Hà Lan Chi không biết rằng hiện tại ở trong căn phòng này còn có người khác, hai tay bà cầm lấy đầu người đàn ông trước mặt rồi ấn chặt vào ngực mình, cực kỳ dâm đãng mà vén váy lên, bên dưới mang một cái quần tất trong suốt để lộ ra cái quần lót ren tinh xảo, tiểu huyệt đẫy đà của bà đã bắt đầu chảy thứ nước dâm đãng rồi.
“Trước hết hãy cứ cắn mút tiểu huyệt nhỏ của tôi đi, tôi muốn bị anh hút cạn sinh khí, muốn được “chết” dưới đầu lưỡi của anh.”
Hà Lan Chi chỉ mới 42 tuổi, làn da của bà ấy đương nhiên đã được chăm sóc tốt.
Nhìn qua thì có vẻ như bà mới như ngoài 30 tuổi, còn chồng bà là Ôn Minh Phong, người đàn ông nay đã hơn 60 tuổi.
Những năm gần đây, sức lực của ông ấy đã không được như trước.
Hà Lan Chi không có quan hệ tình cảm gì với Ôn Minh Phong, khi hai người kết hôn là vì ông ấy là người nhà họ Ôn.
Chồng bà là người có tiền nên bản thân bà cũng được chu cấp và sinh hoạt xa hoa, cuộc sống thịnh vượng, và điều ấy không khỏi hấp dẫn những người đàn ông trẻ tuổi.
Đúng lúc này, người đàn ông luồn tay vào bên trong hoa huyệt ẩm ướt của Hà Lan Chi, vuốt ve mạnh bạo nơi tư mật đó, nói: "Anh đây thật sự rất thích bà chị dâm đãng như thế này, khi làm tình sẽ cảm nhận được đầy đủ mùi vị của một người phụ nữ.
Hoa huyệt cũng rất nhiều mật dịch, nhưng lại rộng rãi mà không đủ chặt.”
"Đồ xấu xa, dám chê người ta chỉ vì cô bé của người ta không còn được chặt chẽ như các cô gái đôi mươi nữa."
Một lúc sau, cặp đôi hơn kém nhau gần 20 tuổi này tựa vào cửa mà nhiệt tình ân ái.
Người đàn ông chửi thề, miệng anh phun ra từng lời nhục mạ người tình của mình trước mặt, còn người phụ nữ đứng tuổi thì không ngừng la hét vì phấn khích.
Trong tủ, Ôn Ngôn đã nhắm chặt cả hai mắt lại, cô không muốn nhìn thấy cảnh tượng của hai người kia ở bên ngoài.
Lục Diệu ngẩng đầu lên, anh biết hai người bên ngoài kia chắc chắn đã đang chìm đắm trong cơn hoan ái của nhau nên không nghe thấy điều gì nữa, đương nhiên cả hai cũng sẽ không để ý những tiếng nói xung quanh; cả thân thể anh dán vào người Ôn Ngôn, nâng ngực cô lên rồi cởi bỏ lớp áo lót và không chịu nổi liền xoa bóp thành đủ các dạng.
"Ưm..." Ôn Ngôn nuốt xuống tiếng rên rỉ, Ôn Ngôn che miệng, mở mắt cầu xin anh đừng xoa bóp cơ thể cô nữa.
Nhưng người đàn ông này thật tệ vì anh ta không chỉ dừng lại mà còn làm những chuyện táo bạo hơn nữa, anh đã nhanh chóng không ngừng đâm vào bên trong hoa huyệt nhỏ của cô, khuấy đảo đủ phương hướng ở bên trong, thỉnh thoảng còn ấn nắn hột le nhạy cảm ở ngoài miệng hoa huyệt của Ôn Ngôn.
Bị anh đùa giỡn như thế này, cộng với những cuộc nói chuyện tục tĩu của người đàn ông ở bên ngoài kia, rất nhiều dâm thủy trơn nhớt chảy ra ngoài từ hoa huyệt vàng càng khiến Ôn Ngôn trở nên kích thích và dâm đãng hơn.
Côn thịt ở đũng quần giữa hai chân Lục Diệu cũng căng phồng lên đến phát đau, quần trong của anh cũng đã ướt một chấm nhỏ khi hạ bộ không kiềm chế được mà tiết ra chút dịch nhờn, anh cảm nhận được độ nóng và sự chặt chẽ ở bên trong hoa huyệt, anh lại đút thêm một ngón tay nữa vào bên trong tiểu huyệt mềm mại non nớt của cô mà điên cuồng trêu đùa.
"Ưm a ..." Ôn Ngôn cảm tưởng như bản thân sắp khóc, hai mớt mờ mịt nhìn anh, cô không ngừng lắc đầu ngăn cản hành động này.
Cuối cùng, chưa đầy 10 phút thì người đàn ông bên ngoài đã kết thúc cuộc chiến, Hà Lan Chi cũng giận dỗi nói rằng thời gian anh xuất tinh quá sớm, không đủ lâu để cho cô lên đỉnh sung sương, người đàn ông an ủi bà ta và nói rằng họ sẽ tiếp tục vào ban đêm, và hai người một trước một sau lần lượt rời đi.
Ngay khi cửa đóng lại, Lục Diêu rút ngón tay ra khỏi âm hộ cô, nâng hông đâm thẳng côn thịt to lớn vào bên trong miệng huyệt đang còn co giật do kich thích anh đem lại.
"A a a..." Ôn Ngôn ngẩng đầu phát ra những tiếng rên rỉ, cuối cùng bản thân cô cũng chờ được để thỏa mãn mong muốn thể xác này, cô vươn tay ôm lấy cổ anh, đồng thời nâng hông và mông lên đáp ứng sự xâm nhập kịch liệt của Lục Diệu.
“Làm tình như thế này có cảm giác thỏa mãn không?” Lục Diệu không còn đè nén khao khát muốn được đâm cô đến chết của mình nữa, anh dùng lòng bàn tay nhào vào mông cô, xoa nắn miệng huyệt với hột le bên ngoài của Ôn Ngôn, “Em thích cảm giác yêu đương vụng trộm như thế này không?”
“Thích.
..ưm...!a a ...!Anh Tứ đâm thật sâu...!côn thịt ở bên trong em thật sâu...!a a."
Hai người làm tình thỏa mãn lẫn nhau thì chắc chắn tình cảm cũng sẽ thăng hoa hơn, cuối cùng cả hai sẽ nghiện đến hoàn toàn mê đắm.
Vẫn trong tư thế hai người hòa làm một, Lục Diệu bế Ôn Ngôn ra khỏi tủ quần áo cùng cô dựa vào tường để toàn bộ gốc rễ của anh có thể chôn vùi trong hoa huyệt của cô.
Ôn Ngôn thở hổn hển, miệng huyệt bên dưới không ngừng chảy nước, “A a a… Anh Tứ...!ưm a.”
Tại nơi hai người giao hợp, nước chảy ra của cả hai người như muốn nhuộm màu trắng đâm.
Hoa huyệt màu đỏ hồng kiều diễm của Ôn Ngôn liên tục mở ra khép vào kiều mị dưới tần suất chuyển động ra vào nhanh chóng và thô bạo của Lục Diệu, anh nhanh chóng lật cô quay lưng lại phía mình, ngực áp vào tường khiến người ta tưởng tượng ngay rằng hình ảnh này quả thật là một bức tranh vô cùng dâm mỹ.
Lục Diệu càng ngày càng hưng phấn, cúi đầu hôn lên gáy cô, bàn tay anh xoa xoa bầu ngực đầy đặn của cô, nói những lời dâm đãng và tục tĩu đầu tiên từ trước đến nay: “Anh thực sự muốn đâm cô bé của em!”
Nghe những lời lẽ đấy, Ôn Ngôn không hiểu sao lại càng trở nên kích thích và mãnh liệt, cô lập tức bị anh đâm đến cao trào ngay sau đó.
Khi cô lên đỉnh, Lục Diệu cũng mau chóng rút côn thịt của mình ra, anh đem dòng tinh trùng nóng hổi bắn xuống dưới đất chỗ hai người đứng.
Lục Diệu xoay người cô trong vòng tay anh, không ngừng hôn lên môi cô, “Em đúng là tiểu dâm đãng biết quyến rũ người mà, làm cho anh chịu không nổi.”
Sau vài phút dịu dàng, Lục Diệu đã thay một chiếc áo sơ mi màu xám, một bộ quần áo trông khá tự nhiên.
Trời sinh Lục Diệu tựa như một con ma-nơ-canh, mặc gì cũng đẹp.
Hành động mặc quần áo của anh thật sự rất tao nhã.
Ôn Ngôn ngồi ở trên ghế, không gian quanh cô hiện tại vẫn tràn ngập mùi vị của ái ân giữa hai người, hòa quyện hương vị của hormone nam và nữ.
Cô nhàn nhã thưởng thức người đàn ông trước mặt, đột nhiên cô nhớ ra rằng gần đây có vẻ anh không còn mặc quần áo quân đội như trước nữa, có lẽ nào chỉ khi về đơn vị công tác và quân đội thì anh mới mặc không.
Cô hỏi: "Anh Tứ? Sao gần đây anh không mặc quần áo quân đội vậy?"
"Anh rất ít mặc quân phục." Lục Diệu quay đầu lại nhìn cô dịu dàng cười nói: "Em có thích nhìn anh mặc quần áo quân đội không?
"Ngày đầu tiên anh đến Ôn gia là thời điểm anh có mặc quần áo quân đội mà.
"
" Ngày anh vừa mới chấm dứt việc đóng quân ở Tương Thành thì đã bị Ôn Thần nhà em lôi đến Ôn gia nên mới có sự tình như ngày hôm ấy"
Vậy ý anh nghĩa là đến Ôn gia nhưng anh không có thời gian để trở về thay quần áo sao?
Lúc này Ôn Ngôn mới nhận ra, ngay từ đầu cô đã hiểu lầm người đàn ông này, anh ấy không phải là người đàn ông chính trực có chút hơi cổ hủ, vậy mà cô lại từng cho rằng bản thân thật sự đã quá sáng suốt khi đã chọn kết hôn với một người đàn ông – thành thực như thế này.
Là một người thành thực, chân thành ư? Đến cáo già chó sói còn phải gọi anh bằng thầy.
(Bộ mặt thật đầy nham hiểm và đen tối của anh Tứ sẽ dần được lộ diện trong những chương tới.)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...