Ông Xã Quân Nhân Thô Bạo H FULL


Năm đầu tiên của chú rể, dựa theo tập tục của Tương Thành thì phải mở một bữa tiệc lớn, nhưng chỉ được mời những gia tộc thân thiết tham gia, điều này thể hiện gia tộc rất coi trọng chú rể mới.

Dĩ nhiên nhà Ôn Lam cũng đến.

Trong bữa tiệc, Lục Diệu uống không ít rượu, ai mời anh cũng không từ chối, mặc kệ là trưởng bối hay vãn bối, anh đều uống hết.

Ôn Ngôn nhìn thấy như vậy, cô muốn đến chắn rượu giúp anh nhưng bị mẹ Lưu Vân ngăn lại.

“Có anh con đi theo là được rồi, yên tâm đi, Lục Diệu sẽ không sao đâu.”

Mặc dù nói như vậy nhưng sau khi uống cổ Lục Diệu rõ ràng là đỏ lên, Ôn Ngôn vẫn không yên tâm được.

Lục Diệu đi vào toilet, khi đi ra anh nhìn thấy Ôn Ngôn đang đứng rửa tay ở bồn rửa tay.

Ôn Lam chủ động nhường vị trí rửa tay lại cho anh.

“Anh Tứ rửa trước đi.”

“Ưu tiên phụ nữ.” Nhìn bộ dạng Lục Diệu thì tưởng say, nhưng thật ra đầu óc của anh vẫn rất tỉnh táo.

“Anh Tứ thật thân sĩ.” Ôn Lam cười ngọt ngào, cô ta nhân dịp không có người đã lén lút kéo một bên dây áo xuống, cô ta tự nhận dáng người của mình tốt hơn Ôn Ngôn, eo thon ngực lớn, mặc dù nhỏ hơn Ôn Ngôn hai tuổi, nhưng…..

Chỗ kia của cô ta….

Khi Lục Diệu đang rửa tay, Ôn Lam vẫn còn chưa đi.

Anh vừa rửa tay xong, Ôn Lam đã nhanh chóng đưa khăn giấy qua.

“Anh Tứ lau tay đi.”


Lần này Lục Diệu mới nhìn cô ta một cái.

“Cảm ơn.”

Sau đó anh lướt qua cánh tay của cô ta, tự rút ra một tờ giấy từ trong hộp.


Bị từ chối như vậy khiến Ôn Lam tức giận muốn dậm chân.

“Chỉ là một tờ khăn giấy thôi, anh Tứ không cần rõ ràng như vậy đâu nha? Hơn nữa, Ôn Ngôn nhà chúng tôi học ở New York nên rất cởi mở.

Đừng nói là nhận một tờ khăn giấy, ở nước Mỹ mấy hành động ôm hôn lên mặt đều là xã giao bình thường.

Trước khi cô ấy kết hôn với anh Tứ đã làm rất nhiều lần ở New York đó.”

Ánh mắt của Lục Diệu nhìn rất bình tĩnh, nhưng khăn giấy bị nắm chặt thành một quả bóng trong lòng bàn tay.

Anh ngước mắt nhìn chằm chằm vào người phụ nữ lắm mồm này ở trước mặt.

“Ý của cô là gì?”

Cho rằng lời nói của mình đã có tác dụng, Ôn Lam nhanh chóng tiến lên lôi kéo góc áo sơ mi của người đàn ông.

“Chẳng lẽ anh Tứ nghe còn không hiểu sao? Lam Lam muốn nói cho anh Tứ, người ta không dễ dãi như Ôn Ngôn, người ta vẫn còn chưa nói chuyện yêu đương đâu.

Hiện tại chỗ kia vẫn rất sạch sẽ.”

Nhưng Lục Diệu lại nhỏ giọng nói.

“Cô sạch sẽ thế nào đi nữa, trong mắt tôi cũng thành bẩn thỉu.”

“.....” Bẩn thỉu?

Cô ta không thể tin được người đàn ông thân sĩ này lại nói ra lời nói như vậy, Ôn Lam còn tưởng mình đã nghe lầm, cô ta khiếp sợ ngẩng đầu lên nhìn anh.

“Anh Tứ anh….

Anh nói cái gì?”

“Chỉ có Ngôn Ngôn mới xứng gọi tôi là anh Tứ.” Anh lạnh lùng nói.

Ý thức được mình bị khinh thường nhục nhã, Ôn Lam uỷ khuất rơi nước mắt, cô ta buông lỏng góc áo của anh ra.

Vừa định mở miệng nói chuyện lại thấy anh lấy điện thoại ra, không biết là gọi cho ai chỉ nghe thấy anh vừa đi vừa nói.

“Ừm, cái màu xám đó, cái anh mặc trên người bẩn rồi, anh muốn đi thay.”

Bẩn?

Chẳng qua cô ta chỉ nắm góc áo của anh, vậy mà bị ghét bỏ đến như thế sao?


Tại sao lại ghét bỏ cô ta như vậy?

Ôn Ngôn đã ở chung cùng bạn trai mấy năm bên New York, hàng cũ như vậy anh còn không chê bẩn, ngược lại còn chê cô ta bẩn sao?

…..

Ôn Ngôn lấy áo sơ mi màu xám từ trong phòng ra, cô né tránh người nhà lên phòng nghỉ đổi áo sơ mi giúp Lục Diệu.

Khi đổi cô nhìn thấy áo sơ mi anh đang mặc vẫn rất sạch sẽ.

“Bẩn ở chỗ nào vậy? Rất sạch sẽ mà?”

Lục Diệu ấn tay cô lên trên ngực anh, bàn tay đặt lên eo của cô, kéo cô vào lồng ngực của mình, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi của cô.

“Ưm….” Nụ hôn bất ngờ khiến cô không kịp chuẩn bị, cửa còn chưa khoá nên Ôn Ngôn cảm thấy hơi lo sợ.

“Đừng….

Anh Tứ…..”

Lục Diệu không cho cô có cơ hội từ chối, bàn tay đặt trên eo của cô rời đi.

Anh cởi bỏ hết toàn bộ cúc áo sơ mi, sau đó hôn lên môi của cô ép sát cô đến trước cửa tủ, môi lưỡi quấn quýt, bàn tay to lớn phủ lên cặp mông của cô xoa nắn cách một làn váy.

Trong khoang miệng của anh đều là mùi rượu, Ôn Ngôn bị anh hôn đến nỗi say, tay chân của cô mất hết sức lực dựa vào trước cửa tủ.

Cô ngửa đầu thừa nhận nụ hôn càng ngày càng sâu của anh.

Khi nụ hôn sắp không thể cứu vãn được nữa, Ôn Ngôn mới mò xuống dưới hạ thân của mình để tìm kiếm tay anh.

“Anh Tứ, sẽ có người đi đến đây.”


Cô thở hổn hển, khuôn mặt nhỏ đã đỏ lên.


Trán Lục Diệu tựa vào trán của cô, hai mắt đỏ rực, cổ và ngực đã nóng bừng, hơi thở mà anh thở ra cũng rất nóng bỏng.

“Muốn sao?”

“....” Kể cả muốn cũng không thể làm vào ban ngày ban mặt ở chỗ này được đúng không? Dưới lầu đều là họ hàng và khách khứa.

Khi Ôn Ngôn đang yên lặng thì bàn tay ở đùi của cô đã nắm lấy quần tất mỏng manh, đột nhiên dùng sức xé rách!

Lục Diệu không cho cô có bất kỳ một cơ hội từ chối, ánh mắt anh nảy sinh sự ác độc nói.

“Chỉ cần em muốn thì ở đâu đi chăng nữa anh cũng có thể cho em lên cao trào!”

…..

Ôn Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có một ngày ban ngày ban mặt ở trong nhà họ Ôn, cô bị một người đàn ông đè lên cửa tủ, nâng mông để cho anh đâm.

Quần áo trên người vẫn rất gọn gàng, chỉ có quần tất bị xé rách, quần lót bị đẩy sang một bên.

Một cây côn thịt xanh tím to lớn đang thọc ra rút vào rất nhanh trong hoa huyệt của cô, mỗi lần rút ra, quy đầu dính đầy dâm thuỷ ướt đẫm.


“Ưm ưm….

Anh Tứ nhanh lên đi….” Móng tay Ôn Ngôn cào vào cửa tủ, cô càng căng thẳng thì âm đạo co rút càng chặt hơn.

Lục Diệu chỉ kéo khoá quần ra, dương vật giữa háng va chạm liên tục với nhục động của cô.

Dưới sự thúc đẩy của rượu, dục vọng càng ngày càng mãnh liệt hơn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui