Nếu ấn tượng trước kia của Lục Diệu về Ôn Ngôn là một cô gái lạnh lùng, vẫn không hề thay đổi, là một người ngoan cố cứng đầu.
Nhưng hiện tại, người đàn ông này như một toà núi lửa, giỏi điều khiển tâm trí người khác, từng bước ăn cô đến sạch sẽ.
Nhưng từ khi quen biết đến lên giường, thời gian chỉ hơn một tháng, lại khiến người từng có bóng ma tâm lý như cô tình nguyện tự thủ dâm thay vì để dương vật của người đàn ông cắm vào.
Sau đó bắt đầu hưởng thụ khoái cảm dương vật của anh cắm vào trong.
Người phụ nữ có âm đế mẫn cảm, âm đạo cũng mẫn cảm, cả âm đạo và âm đế cùng cao trào.
Ba năm trước, sau khi trải qua lần đó khiến cô sợ hãi cảm giác dương vật cắm vào.
Nếu không sau khi chia tay với Thịnh Tây Quyết, thời gian ba năm này cô vẫn chưa quen biết thêm một người đàn ông nào nữa.
Ôn Ngôn sợ vật đó của người đàn ông, chỉ cần nghĩ đến bị dương vật cắm vào cô sẽ nghĩ đến một đêm đau đớn kia, đó là đêm đầu tiên của cô, nhưng lại bị một người đàn ông xa lạ cướp đi.
Thậm chí, cô còn không biết mặt mũi của người đàn ông đó, bởi vì toàn bộ quá trình cô đều bị bịt mắt lại.
Nhưng nếu nói ra thì ai tin? Cô là cô gái độc lập như vậy, ba năm trước ở New York lại bị cưỡng hiếp.
Ôn Ngôn vĩnh viễn không thể quên được đêm đó, thời điểm người đàn ông đó cắm vào xé rách màng trinh, đau đớn lan tràn ra khắp cơ thể cô.
Người đàn ông ghé vào bên tai cô, tiếng nói nghẹn ngào nói bằng tiếng Anh.
“Cục cưng, tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Cô hiểu ý của người đàn ông đó, đêm đó nếu anh ta không muốn cô thì việc mà cô gặp phải chính là bị cưỡng hiếp tập thể.
So với bị cưỡng hiếp tập thể, cô tình nguyện bị một người đàn ông cưỡng hiếp.
….
Sau khi khoái cảm cao trào giảm đi, đôi mắt Ôn Ngôn nhìn chằm chằm trần nhà, cô khàn giọng nói với Lục Diệu.
“Anh Tứ cảm ơn anh.”
“Tại sao lại cảm ơn anh?” Lục Diệu xoay người cô lại, nghiêng người đối diện với cô.
“Cảm ơn anh Tứ đã cho em tận hưởng cảm giác vui sướng khi làm một người phụ nữ, anh tin hay không thì tuỳ anh nhưng anh là người đàn ông đầu tiên làm em cao trào.”
“Thịnh Tây Quyết đâu?”
“Em nói em và anh ta chưa làm anh có tin em không?”
“Nếu là em nói anh sẽ tin.”
Ôn Ngôn bật cười, cô dơ tay ôm cổ anh, ngửa đầu hôn lên cằm anh.
“Em cho là anh tin.”
Bàn tay đặt trên eo của cô đột nhiên siết chặt, anh véo lên cằm cô, anh muốn mở miệng nói gì đó, mười mấy giây sau anh cúi xuống hôn lên trán của cô một cái.
“Ngủ đi.”
Đêm nay Ôn Ngôn ngủ rất say, nhưng Lục Diệu lại mất ngủ.
Sau khi người phụ nữ trong ngực đã ngủ say, Lục Diệu nhẹ nhàng xuống giường để ra phòng khách hút thuốc.
Sau khi hút xong một điếu, anh lấy di động mở một email chưa đọc rồi, đầu tập tin có hai chữ, tên người gửi là….
Thịnh Tây Quyết.
….
Ngày hôm sau là ngày thứ hai của năm mới.
Hai giờ chiều, Lục Diệu và Ôn Ngôn cùng bay chuyến bay về Tương Thành.
Bốn giờ nhà họ Ôn phái Ôn Thần đến đón máy bay.
Suốt dọc đường về nhà Ôn Thần nói không dừng, câu nào cũng em rể Lục Diệu chứ không phải anh Tứ trong quá khứ nữa.
Lục Diệu cam chịu xưng hô này, nhìn qua hình như tâm trạng còn rất tốt.
Sau khi đến nhà họ Ôn, sau khi Ôn Ngôn xuống xe đi vào đại viện, anh mới nhìn Ôn Thần ở bên cạnh.
“Nhiệm vụ lần sau, anh cũng phải gia nhập.”
“Đừng mà, anh Tứ em sai rồi, em không gọi anh là em rể nữa có được không!” Ôn Thần kém Lục Diệu 3 tuổi, trong bộ đội anh ấy cũng là cấp dưới của Lục Diệu, nhờ vào em gái Ôn Ngôn mới dám thể hiện.
“Sau này em sẽ gọi anh là anh Tứ!”
Lục Diệu mỉm cười nhét tay vào túi quần, nhưng không có bật lửa.
Ôn Thần nhanh chóng xum xoe bật lửa giúp anh, “Anh Tứ, không phải em không muốn nhận nhiệm vụ mà là gần đây trong nhà rất để ý đến em, bố em mà biết em không ngăn con gái ông ấy gả cho quân nhân, mà thân phận của em lại là quân nhân đặc nhiệm, chỉ sợ ông ấy sẽ đánh vỡ đầu em!”
Lần trước Lục Diệu chấp hành nhiệm vụ, đi mười chỉ về ba, vì chuyện này mà Ôn Thần rất lo lắng cho em gái.
Nói thật, trước đó khi nghe thấy em gái Ôn Ngôn nói muốn kết với anh Tứ, phản ứng đầu tiên của anh ấy là phản đối, bởi vì anh ấy biết rõ thân phận đặc thù của người đàn ông kia, mạng đã nộp lên cho quốc gia, không chừng ngày nào đó em gái của anh ấy sẽ trở thành một góa phụ, huống hồ đây lại là hôn nhân quân sự.
Lúc ấy tin tức ly hôn của Thịnh Tây Quyết lại truyền ra, anh ấy nghĩ đến việc tên tra nam này chắc chắn sẽ quay về theo đuổi em gái.
Ôn Thần tình nguyện để em gái Ôn Ngôn gả cho anh Tứ, ít nhất nhân phẩm của anh Tứ vẫn đáng tin cậy, sẽ không để em gái của anh ấy chịu uỷ khuất.
Lần này Ôn Ngôn trở lại, nhìn thấy vẻ mặt của cô đã tốt hơn so với trước kia rất nhiều, thích cười hơn.
Lúc màu Ôn Thần mới cảm thấy nói không chừng anh Tứ chính là người chồng có thể mang lại hạnh phúc cho em gái.
Còn tên Thịnh Tây Quyết kia, vẫn nên cho anh ta xuống địa ngục đi thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...