Ông Xã Em Là Quỷ Vương


Lạc Du Nhiên hoàn toàn không muốn theo Lệ Tiêu về nhà, nhưng hiện tại đang ở nơi khó bắt xe, lại thêm ba mẹ cô còn gọi điện tới muốn cô về chung với Lệ Tiêu nên cô hoàn toàn không còn cách nào khác.
Trước ánh mắt nóng bỏng lại trần trụi của người đàn ông, Lạc Du Nhiên thầm nuốt nước bọt rồi bước lên xe của vị quỷ vương ngàn năm nay để đi về thành phố hiện đại.
Lạc Du Nhiên là con một của một gia đình khá giàu có, ba mẹ cô mở một công ti nội thất, tuy mới đưa ra thị trường nhưng lại khá được lòng người tiêu dùng nên hiện tại công ti đang phất lên như diều gặp gió.
Đó cũng là lí do mà hai ông bà ấy luôn luôn bận rộn không biết ngày đêm.
Lạc Du Nhiên lia mắt qua nhìn người bên cạnh, qua một hồi tìm hiểu cô cuối cùng cũng biết được hắn ta có thân phận mới rồi.

Không phải là quỷ vương vạn năm nằm trong quan tài nữa, mà là đại thiếu gia của một gia đình giàu có, bề thế và quyền lực nhất nhì trong cả nước.
Lệ Tiêu - con trai duy nhất, cũng là người thừa kế hợp pháp duy nhất của tập đoàn Lệ thị.

Người được bao người kính ngưỡng, ngước lên mà không thể chạm tới.

Không chỉ có vậy, Lệ Tiêu còn là người nắm giữ không biết bao nhiêu trái tim của các cô gái vì khuôn mặt góc cạnh tuấn tú đến nghẹt thở cùng với sự thông minh hứa hẹn sẽ lèo lắt Lệ thị trở thành một gia nghiệp khổng lồ trong khoảng thời gian tới.
Lạc Du Nhiên dựa người vào xe, cô cảm giác được rằng giữa hai người đang có một khế ước hay một sợi dây liên kết vô hình nào đó mà cô không thể nào trốn thoát được.
Nhớ đến giọt máu đỏ của hai người hoà tan trên mớ giấy tuyên thành trong cổ mộ, cả người cô bỗng chợt đổ mồ hôi lạnh.
Người ta hay nói người xưa thường có những giao dịch thể xác và huyết khế rất kì dị, nhất là với một nam quỷ đã ngủ say trong quan tài không biết bao nhiêu năm như Lệ Tiêu thì còn đến cỡ nào.
Nghĩ gì nói đó, dù sao bây giờ cô cũng đang nắm giữ bí mật của Lệ Tiêu, tuy rằng hắn ta có thể một phát có thể khiến cô chết không toàn thây nhưng không hiểu sao cô vẫn có một lòng tin rằng người đàn ông này nhất định sẽ không làm tổn thương cô.
“Có phải anh đã lập cái khế ước gì gì đó giữa tôi và anh rồi đúng không?”
Lệ Tiêu đang lái xe cũng không quay mặt sang, hắn ừm khẽ một tiếng coi như đáp lời, giống như việc cô đang hỏi không liên quan gì đến hắn vậy.
Nhưng Lạc Du Nhiên lại không nghĩ vậy, sau khi nghe được lời khẳng định đó cô liền cảm thấy không vui.
“Anh lấy cái quyền gì mà lập khế ước linh tinh với tôi chứ?”
Lệ Tiêu nghe cô tức giận như vậy bèn phì cười.
“Không phải chính em đã cho phép anh rồi sao? Em là người đã nói sẽ bên anh cả đời mà? Sao em thất hứa rồi còn dám chất vấn anh?”
Lạc Du Nhiên ngạc nhiên.
“Tôi hứa với anh bao giờ?”
“Kiếp trước.”
“…”
Lạc Du Nhiên đích thực là cạn lời luôn rồi, được rồi, anh sống lâu anh có quyền.
“Anh mau huỷ cái khế ước đó đi.”
“Không.”

Lệ Tiêu thu lại biểu cảm tươi cười trên khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến người đối diện ngợp thở đó lại.

Cô muốn gì hắn đều có thể làm cho cô, nhưng riêng việc này thì không được.
Khế ước đó để trói định hai người bên nhau đến muôn kiếp, dù cô có đầu thai chuyển thế thành ai thì hắn cũng có thể tìm ra, thế nên hắn không thể phạm phải sai lầm giống như năm xưa được nữa.
Lạc Du Nhiên nghe hắn từ chối thẳng thừng như vậy thì tức giận lắm.
“Anh lấy cái quyền gì mà đòi làm này làm nọ với tôi chứ?”
“Anh là chồng em.”
Lạc Du Nhiên tức đến mức không thở được, cô nạt hắn.
“Tôi không đồng ý, khi nào tôi còn chưa chấp nhận thì anh đừng hòng quấn lấy cái danh xưng đó không chịu buông.

Tôi sẽ lấy chồng sinh con rồi báo hiếu ba mẹ tôi chứ tôi sẽ không bao giờ chấp nhận việc lấy một con quỷ như anh anh đã hiểu chưa?”
Lệ Tiêu bóp chặt tay lái khiến nó hiện lên từng vết hằn, Lệ Tiêu dùng phép thật cho chiếc xe đó lái tự động, còn bản thân trực tiếp nhảy sang bên cạnh nằm đè lên người Lạc Du Nhiên.
Cô gái nhỏ nhìn thấy vậy thì sợ đến điếng hồn, cô lắp bắp.

“Anh… anh làm cái gì vậy hả?! Chết người bây giờ…”
Lệ Tiêu không khống chế màu mắt đỏ như máu của hắn nữa, để mặc nó đối diện với cô, nói bằng giọng thản nhiên như không.
“Chết mới tốt, chết xong thì chúng ta kết âm hôn.”
Lạc Du Nhiên thấy hắn ta điên rồi, sau khi đưa tay đẩy hắn ta ra mà không được, cô thở hổn hết mà quát lớn.
“Anh buông tôi ra, tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết anh chính là chủ nhân ngôi mộ cổ đó, mọi người sẽ biết anh là quỷ, rồi sẽ có người tới đánh bay hồn phách của anh cho mà xem!”
Lệ Tiêu nghe vậy vậy, chẳng hề sợ hãi, thậm chí còn ồ một tiếng như tiếng cười, sau đó mới nói.
“Lạc Du Nhiên, từ bây giờ nếu như có bất kì ai biết anh là quỷ, anh nhất định sẽ kéo em xuống mộ nằm cùng, không chỉ vậy, những người bên cạnh em, một người cũng đừng mong trốn thoát được.

Em đừng nghi ngờ lời nói của anh, anh nói được thì sẽ làm được đấy.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận