Ông Xã Em Là Quỷ Vương


Lạc Du Nhiên nghe mà hoảng hốt.
“Gì? Vị hôn phu gì cơ?”
Năm nay cô gần 20 tuổi, một cô gái sống trong một gia đình khá giả thường thường, lấy đâu ra vị hôn phu kia chứ?
Lạc Du Nhiên bỗng ngớ ra, thế nhưng giáo sư Trương lại cảm thấy cô đã hoảng sợ một đêm nên ngốc cả đi rồi.

Bà ấy vỗ vỗ vai cô, thở dài.
“Nơi này phong thuỷ không tốt, đáng lẽ ngay từ đầu chúng ta không nên đến đây.

Vì thế nên ngày hôm nay đội khảo cổ của chúng ta sẽ ra về, em mau chuẩn bị đi.”
Điều này còn khiến Lạc Du Nhiên bàng hoàng hơn.
“Từ bỏ?!”
Đối với những người làm khảo cổ như bọn họ, tìm được một ngôi mộ cổ lớn như thế này có khác gì bắt được vàng đâu.


Có những người làm khảo cổ cả đời cũng không thể khai quật tìm kiếm một lăng mộ mới.
Tuy đêm qua cô đã trải qua những chuyện khác với lẽ thường, nhưng một người coi khảo cổ còn hơn cả tính mạng như giáo sư Trương đây nói bỏ là bỏ dễ như vậy sao?
“Đúng vậy, Tiểu Lạc, cô biết em không bỏ xuống được nhưng…”
Thấy cô Trương có vẻ định lấp liếm cho qua chuyện, Lạc Du Nhiên bèn cảm thấy không đúng.
“Nhưng sao ạ?”
Cô Trương nhìn quanh một lát, sau khi xác định là không có ai thì mới nói một cách nhẹ nhàng như tiếng thở dài.
“Bên nhà tài trợ không đồng ý cho chúng ta tiếp tục dự án này nữa, họ nói rằng nơi đây vốn dĩ là đất thiêng.

Hàng trăm năm qua không có ai dám bén mảng đến đây, vậy mà đoàn của chúng ta lại khai quật lăng mộ đã có niên đại cả ngàn tuổi… haiz…”
Tiếp theo ấy bà lại nói.
“Chúng ta động vào nơi không nên động, thế nên cuộc khảo cổ này bắt buộc phải dừng lại, dù không muốn nhưng cô cũng không còn cách nào khác.” Nói đoạn, cô Trương bèn quay người rời đi.
“Em chuẩn bị dần đi.”
Lạc Du Nhiên đứng đó một lát, cô quay người nhìn về phía lối vào của cổ mộ, thầm nuốt nước bọt rồi quay người rời đi.
Thế nhưng vừa đi được mấy bước chân, cả người cô bỗng dưng sững lại như bị đóng đinh tại chỗ.
Bởi vì…
Trước mắt cô là một người đàn ông…
Một người đàn ông với khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ…
Cô sợ đến mức suýt chút nữa là không kiềm nổi tiếng thét.
Khuôn mặt này…
Khuôn mặt này vừa mới ôm lấy cô trong quan tài gỗ đêm qua…
Cả người Lạc Du Nhiên run lẩy bẩy.
Cô lùi dần về phía sau.


Người đàn ông đêm nay không mặc áo bào đen giống như đêm qua, ngược lại là hắn đang mặc một bộ đồ hiện đại thoải mái và có phần sành điệu.
Người đàn ông trút bỏ mái tóc dài, cắt một kiểu tóc ngắn sát da đầu.

Chỉ có điều khuôn mặt sắc bén như chìm vào trong bóng đêm khiến cho người ta phải ngộp thở trong giây lát.
Thấy cô cứ lùi dần về phía sau, người đàn ông kia bất chợt thu lại ý cười đã đến khoé môi, nói bằng giọng trầm khàn và ấm áp.
“A Nhiên, đến đây nào…”
Giọng hắn không lớn nhưng truyền vào tai cô giống như ma chú khiến cho cô không thể lùi thêm nửa bước.
Cho đến khi hắn đã dừng lại ở trước mặt cô, bàn tay to lớn và có phần hơi tái nhợt ấy đưa ra chạm vào khuôn mặt cô mới khiến cho cô hoàn toàn tỉnh táo.
“Anh… anh… anh định… định làm gì…? Tôi… tôi…”
Lạc Du Nhiên hoảng đến độ nói chuyện cũng lắp bắp.
Thế nhưng truyền vào tai người đàn ông lại hoá thành sự dễ thương không kìm nén được.
“A Nhiên thật đáng yêu.”
Đáng yêu con mẹ anh.
Lạc Du Nhiên vừa xoay người định chạy đi thì đã bị hắn tóm lại.
“Em chạy đi đâu? Hôm nay anh vâng lời cha mẹ vợ đến đón em về, nếu như không đưa em về an toàn thì anh không thể làm đúng lời họ dặn dò được.”
Lạc Du Nhiên nói lớn giọng.
“Anh nói mê sảng cái gì vậy hả?”

Cô không muốn nghe hắn nói bất kì điều gì hết, bây giờ cô muốn đi khỏi đây, muốn ở một mình, sự kinh hoàng đêm qua cô đã chịu quá đủ rồi.
Rõ ràng mọi người thường nói ma quỷ không thể ra được ngoài ánh sáng, vậy sao tên này còn đứng sờ sờ ở đây?
“Em mới là người mê sảng đấy, em không nhận ra anh à?”
Tôi mà nhận ra anh thì tôi mới là kẻ nói mê!
Lạc Du Nhiên dùng mọi cách hất bỏ cánh tay đang nắm chặt tay cô ra, hét lớn tiếng.
“Anh buông ra, nếu như anh không buông tôi sẽ nói cho tất cả mọi người biết anh là quỷ, nhất định sẽ có thầy pháp đến đánh tan anh! Anh khôn hồn thì mau cuốn xéo đi!!!”
Người đàn ông nghe vậy thì phì cười.
“Vậy thì có phải anh nên tỏ ra sợ sệt một chút mới đúng ý em đúng không?”
Nói đến đây, cô bất chợt rơi vào trong một vòng ôm ấm áp.
Thật kỳ lạ, khi hắn nắm chặt tay cô, cô chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo lan toả, thế nhưng khi hắn ôm chặt, cô lại thấy được sự ấm áp khôn kể.
Người đàn ông nọ cúi đầu sát tai cô, thầm thì mấy lời khiến cho Lạc Du Nhiên chết sững.
“Xin chào A Nhiên, xin tự giới thiệu, anh là Lệ Tiêu, vị hôn phu trên danh nghĩa của em.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận