Nghe xong câu nói của Tư Dạ Phong, Lãnh Thiên Dạ tí nữa thì bay xuống giường, cậu ta nói gì cơ chứ?! Tên đó định làm giống y hệt Bạch Nhiếp Nam năm đó sao?
Lâu về trước, Bạch Nhiếp Nam cũng từ một người lãnh đạo trong Dạ Ảnh biến thành cảnh sát trưởng bảo vệ dân chúng chỉ vì gặp được Mã Y Kiều. Giờ đây, Tư Dạ Phong muốn rút, nói ra là vì Mạc Hân Như đi?
“ Này Phong, cậu suy nghĩ kĩ lưỡng rồi đấy chứ? Cậu định bảo tôi phải làm sao bây giờ hả? Bạch Nhiếp Nam, tên bác sĩ bị vợ quản kia, giờ đến cậu, mọi người đi hết thì tôi biết làm gì? Hay bây giờ cậu bảo một cô gái đến cuỗm tôi đi nốt đi, các cậu rút hết rồi tôi cũng chả thiết ở lại làm gì.”
Tư Dạ Phong thở dài, nói tiếp, “ Tôi không muốn cô ấy nhìn thấy vẻ cầm súng bắn người của tôi, bây giờ tôi chỉ muốn quay về cuộc sống thường ngày như những người bình thường khác, đi làm, lấy vợ, sinh con, sống đến già rồi chết đi. Thù hận trong lòng, theo thời gian cũng đã mờ nhạt đi. Nếu năm đó không phải tôi vì nông nổi lập ra Dạ Ảnh thì bây giờ các cậu đã có được một cuộc sống bình thường rồi, đôi khi, tôi cảm thấy thật tội lỗi vì đã lôi cậu vào chuyện này.”
“ Sao cậu không nói câu đó từ trước đi chứ? Này Tư Dạ Phong, chả phải làm bang chủ Dạ Ảnh là một phần cuộc sống của cậu sao? Cả tôi cũng thế đây này. Nếu để lại cả bang cho tôi, cậu bảo tôi biết làm như thế nào?”
Tư Dạ Phong không nói gì khác ngoài ba chữ, “ Tôi xin lỗi.”
Lãnh Thiên Dạ thật muốn đập đầu vào tường tự tử mà! Xin lỗi cái con mẹ gì chứ?!
Anh cố gắng bình tĩnh lại, hít một hơi thật sâu nhìn vào điện thoại, “ Vậy thì cậu với tôi, chúng ta làm một vụ cuối cùng, sau đó cậu có muốn gì hay làm gì tôi đều không can thiệp, được không?”
Tư Dạ Phong do dự quay lại nhìn Mạc Hân Như trong phòng ăn, nhưng nghĩ đến tổn thất mình làm ra, lại gật đầu đồng ý, “ Được, tôi sẽ làm.”
“ Tốt, gọi thêm cả hai ngươi kia nữa, tôi không muốn chết chỉ với mỗi mình cậu đâu.”
Anh cười rồi cúp máy điện thoại.
Tư Dạ Phong đi vào phòng ăn ngồi bên cạnh Mạc Hân Như. Anh đột nhiên vươn tay ra ôm lấy cô vào lòng, giọng nói hết sức ôn nhu, sủng nịnh, “ Bảo bối, anh yêu em.”
Mạc Hân Như cầm dĩa đánh nhẹ vào đầu Tư Dạ Phong, “ Anh nói câu này mấy lần rồi, không cần nhắc lại đâu.”
Mặt này anh bỗng trở nên cau có khó nhìn, mi tâm nhíu chặt lại, thể hiện tình cảm với cô khó đến thế ư? Rõ ràng đọc trên mạng nói chỉ cần nói yêu nhau mỗi ngày thì độ thân mật sẽ tăng dần theo ngày, chẳng lẽ lời nói đó là bịa đặt?
Bàn tay anh ôm trước ngực cô siết chặt lại, “ Bảo bối, làm thế nao để gia tăng độ thân mật giữa đôi bên? Hôn em? Ôm em? Ăn em?”
“ Này này Tư Dạ Phong, hôm nay anh làm sao thế? Rõ ràng nãy giờ bày ra bộ dạng doạ người mà bây giờ lại hỏi em về vấn đề tình cảm, đúng là con người anh còn khó hiểu hơn cả phụ nữ.”
Tư Dạ Phong đứng dậy bế Mạc Hân Như lên, không hẹn đi ra ngoài cửa nhà. Cô bị anh doạ đến phát sợ, tay cầm dĩa rơi xuống đất, kêu lên một tiếng 'keng!', cả khuôn mặt áp sát vào lồng ngực anh, hai tay vòng qua cổ anh ôm chặt.
Anh đúng là có khiếu làm người khác bất ngờ mà, cứ kiểu này thì có ngày cô bị doạ đến chết mất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...