Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Lúc mẹ Thẩm bước vào nhà, mặt đầy nghi ngờ, hỏi: “Con ở trong đây mà lề mề gì lâu thế! Lâu như vậy mới chịu mở cửa.”
Thẩm Thanh Khê lấy một ly uống trà từ nhà bếp, bình tĩnh mà giải thích: “Dục Dục nghịch ngợm, lật tung hết đồ đạc trong phòng lên, con phải dạy dỗ mãi thằng bé mới chịu đi ngủ.”
“Trẻ con ấy mà, không hiểu gì đâu, con cũng đừng trách mắng nó quá, cứ bảo với thằng bé như vậy là không đúng, lần sau thằng bé sẽ không làm thế nữa đâu.”
Mẹ Thẩm nghe thế liền muốn đứng lên vào phòng ngủ nhìn đứa trẻ một chút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm Thanh Khê vội vàng đứng lên ngăn bà lại: “Được rồi, mẹ đừng đi nữa, con vừa mới dỗ thằng bé ngủ xong, mẹ vào nó dậy lại khóc.”
Mẹ Thẩm lức này mới từ bỏ ý định, quay lại ghế sô pha, thời dài: “Con nói xem thời tiết như muốn đối nghịch với người ta vậy. Lúc vừa mới ra cửa trời con rất đẹp, nói mưa liền mưa, may mà mẹ cầm theo ô.”
“Có ướt quần áo không mẹ? Con thấy mưa rất lớn.” Thẩm Thanh Khê nói liền đứng lên đấy khăn bông, lúc đi ngang qua phòng ngủ, liền cẩn thận nghe ngóng động tĩnh bên trong, cũng không thấy tiếng động gì, lúc này mới yên tâm một chút.”
Nhưng vẫn lo sợ khi Dục Dục tỉnh dậy thấy trong phòng có người lạ sẽ khóc, trong lòng cô nôn nao, muốn nhanh chóng tiễn mẹ Thẩm về đỡ cho lật tẩy.
Nhưng mẹ Thẩm lại không nghĩ như thế, vẫn trầm mặc mà ngồi đó, nghỉ ngơi một lát liền tức giận đùng đùng mà mở miệng: “Con hôm nay nhất định phải nói rõ ràng cho mẹ, dì ba con đã gọi điện đến cho mẹ, con rốt cuộc đã làm cái gì? Sao lại làm cho con trai nhà người ta ghét bỏ như thế, còn nói gì mà không muốn liên lạc.”
“Ăn ngay nói thật thôi ạ.” Thẩm Thanh Khê cũng ngồi xuống ghế sô pha, rót cho mẹ một ly trà.
Mẹ Thẩm trợn mắt lên: “Con nói cho cậu ta chuyện của Dục Dục?”
Thẩm Thanh Khê cúi đầu, dường như là cam chịu, trong lòng còn suy nghĩ: ‘Con không chỉ nói mà còn đem cả thằng bé đến cơ.’
Nhưng cô không dám nói ra, sợ làm cho mẹ mình tức đến hại sức khỏe.
Tuy rằng thế nhưng mẹ Thẩm cũng cực kỳ tức giận, duỗi tay đập lên trên mặt bàn: “Theo mẹ thấy, con cái chính là khắc tinh của cha mẹ, cả  ngày chỉ chọc cho cha mẹ tức giận, con bị sao thế? Nói chuyện này làm gì? Hoặc là có thể giải thích với người ta một chút cũng được, thằng bé cũng không phải con của con, sau này cũng không cần con nuôi dưỡng...”
“Mẹ.” Thẩm Thanh Khê đặt ly nước xuống bàn, ngăn lại lời bà đang nói:
“Con nói rồi, sau này Dục Dục sẽ là con chăm sóc, đây không phải là con nói đùa.”

Thật ra lúc Dục Dục vừa mới trở về, bởi vì vấn đề nuôi dưỡng thằng bé, nội bộ Thẩm gia cũng ầm ĩ vài ngày, sau khi xác nhận đúng là con trai của Thẩm Thanh Hòa, cha Thẩm và mẹ Thẩm bèn đem thằng bé về nhà nuôi vài tháng, nhưng Thẩm Thanh Khê nhanh chóng phát hiện ra, như này không ổn.
Cách nói “Liên thế hệ” thực ra cũng không sai, ông bà nuôi dưỡng cháu thực sự quá mức cưng chiều, chính là loại mà thằng bé muốn gì được cái đó, không hề có nguyên tắc.
Cha mẹ cô tuổi cũng đã lớn, khó khăn lắm mới về hưu, vốn tưởng là sẽ được hưởng thụ cuộc sống nhàn nhã, để họ phải vất vả như thế, Thẩm Thanh Khê cũng không đành lòng, sau khi công việc ổn định cô cũng dọn ra ở riêng, thuê một phòng trọ nhỏ, việc chăm sóc một đứa trẻ cũng không có vấn đề gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lẽ là quá mệt mỏi, bọn họ cũng đồng ý, chỉ nói là tạm thời nghỉ ngơi một chút, sau một thời gian sẽ để cho thằng bé về, nhưng Thẩm Thanh Khê vẫn không chịu, cứ thế mà một năm qua đi.
Mẹ Thẩm trước kia là giáo viên, bây giờ tuy đã về hưu nhưng sự nghiêm khắc trên người toát ra vẫn không đổi, đẩy mắt kính, bà hừ một tiếng:
“Con nuôi? Đứng nói chuyện thì không đau eo! Một người phụ nữ độc thân nuôi một đứa trẻ là cái loại gì? Có người đàn ông nào mà lại muốn con, người không biết còn tưởng là con riêng của con đấy, lúc ấy con cũng chỉ có thể tìm một người đàn ông đã từng kết hôn.”
“Con chưa bao giờ quan tâm người khác nói thế nào, đã từng kết hôn cũng được,
chưa kết hôn cũng được, mẹ đừng nhọc lòng nữa.”
Thẩm Thanh Khê bình thường là người rất khéo léo, tình tình cũng trưởng thành, trước nay luôn sống theo cách mình muốn, mẹ con cô cũng bởi vì như thế mà không ít lần tranh cãi, ai cũng không thuyết phục được ai.
Mẹ Thẩm nhanh chóng đứng lên, quyết đoán vẫy vẫy tay: “ Mẹ sẽ đưa Dục Dục đi! Sau này thứ bày con sang thăm thằng bé là được, còn lại để bố mẹ chăm.”
Thẩm Thanh Khê rũ mắt xuống: ‘Mẹ cũng biết Dục Dục rất ỷ lại con mà, tính cách thằng bé rất mẫn cảm, mẹ cứ thế đưa nó đi không sợ thằng bé bị tổn thương sao? Chị con chỉ để lại một đứa trẻ, con thực sự không đành lòng để nó chịu bất kỳ tổn thương nào…”
Không khí trong phòng khách nháy mắt trầm xuống.
Không đến thời điểm quan trọng, Thẩm Thanh Khê cũng thật sự không muốn mắc tới việc này, khẽ thở dài, sau đó đứng lên kéo tay mẹ mình lần nữa để bà ngồi xuống.
Lúc trước khi chị cô rời đi, ba mẹ cô mặc dù mạnh miệng nói sẽ không đi tìm, nhưng lại lặng lẽ thuê người nghe ngóng tin tức, chắc chắn cũng tốn không ít.
Dù sao đi nữa cũng là cốt nhục của mình, nào có chuyện không đau lòng?
“Thanh Khê, bố mje giờ già rồi, chẳng thể làm gì được nữa, nhưng con nhất định phải tìm được chị gái con, dù cho chỉ là một nấm mồ cũng được, con cháu của Thẩm gia không thể cứ lưu lạc bên ngoài như thế.

Mẹ thẩm than thở chốc lát, sau đó vỗ nhẹ tay con gái.
Thẩm Thanh Khê gật đầu, im lặng.
Mưa bên ngoài ngớt dần, hơi nước ẩm ướt theo làn gió thổi từ ban công vào phòng làm cho khăn trải bàn bay lên.
“Mẹ mau về đi, nhân lúc mưa đã tạnh, nếu không đợi chốc nữa không biết có mưa tiếp không.”
*
Lúc cô mở cửa phòng ngủ ra, Thẩm Thanh Khê hơi khựng lại một chút.
Chuyện Hi Kính sao lại có thể im lặng ở trong mà lại không trực tiếp đi ra quấy rối kế hoạch của cô làm cô rất ngoài ý muốn, cái khuôn mặt của người đàn ông này chính là một bộ dạng không dễ chọc.
Đặc biệt là khi nãy cô còn giật tóc anh………Chuyện này nhất định sẽ làm anh tức giận.
Trong đầu đã hiện nên vô số suy nghĩ nhưng cô lại một mực không thể dựa đoán mình có thể nhìn thấy cảnh tượng như thế.
Người đàn ông chân dài duỗi thẳng về phía trước, trực tiếp ngồi xuống sàn nhà, sống lưng thẳng tắp, tây trang trên người vẫn cẩn thận đĩnh đạc như cũ, chỉ là cổ tay áo hơi cuộn lên, lộ ra một đoạn bắp tay thon gầy và có lực.
Mà trên đôi chân dài của anh lúc này lại có một đứa trẻ đoan đoan chính chính mà ngồi trên đó, tóc chân đầu có hơi cong lên, trên tay còn cầm chiếc xe đồ chơi mà đầy hứng thú vui đùa.
Không biết Dục Dục đã tỉnh từ bao giờ, không hề khóc nháo, thậm chí ở ngoài cửa Thẩm Thanh Khê còn không nghe được chút động tĩnh nào.
“Dì út~” nhìn thấy cô đi vào, đôi mắt thằng bé cười đến cong cong, có vẻ vô cùng cao hứng, lung lay mà đứng lên, hướng cô mà chạy tới, sau đó cầm chiếc xe ô tô trên tay mà giơ lên trước mặt cô mà khoe khoang:
“Nhìn này, chú đã sửa xe ô tô cho con rồi!”
Nhẹ nhàng đỡ lấy thân hình nhỏ bé, sau đó nhìn thằng bé chạy đi, Hi Kính cũng đứng dậy, đôi chân dài thẳng tắp, dáng người cao lớn, bộ tay trang lộ ra hơi thở tinh anh, đứng giữa phòng ngủ lộn xộn có vẻ không tương xứng.
“Anh sửa?” Thẩm Thanh Khê đứng ở trước cửa nhưng lại cực kỳ ngạc nhiên mà nhướng mày.

Đây là chiếc xe đồ chơi cô mua từ nửa năm trước, chỉ cần lắp pin là có thể chạy vòng quanh nhà, Dục Dục đặc biệt thích, có điều một lần không may bị ngã, thằng bé cầm lên xem thì đã bị hỏng nên còn khóc rất lâu. Sau đó lại có đồ chơi mới nên mới dần quên đi.
Người đàn ông chỉ nhàn nhạt mà liếc cô một cái, im lặng trước tiếp đi ra ngoài, cửa phòng có chút hẹp, thời điểm đi ngang qua còn phát ra âm thanh vải vóc cọ sát.
Phía sau, Dục Dục còn nhảy nhót chạy theo, giống như một cái đuôi nhỏ: “Chú nhỏ, chú nhỏ~”
Cảm giác được khối mềm mại trên đùi, cong lưng bế đứa bé lên, thân hình anh cao lớn, đứa trẻ thỏa thích mà ngọ nguậy trong vòng tay anh giống như thích thú khi được ở trên cao như thế, híp mắt cười khúc khích.
Cái loại cảm giác được người khác yêu thích làm người ta cảm thấy vui vẻ.
“Thích chú à?” Anh nhẹ nhàng ước lượng cân nặng của đứa bé, Hi Kính cong khóe miệng, tâm tình không tồi.
‘Chú nhỏ, bao giờ chú lại tới?” bàn tay nhỏ của thằng bé vòng lên cổ anh, Dục Dục chớp đôi mắt to tròn hỏi.
“Không biết.” tuy rằng khuôn mặt non nớt đầy sự mong chờ nhưng vẫn nghiêm túc mà hỏi.
Khuôn mặt tròn trịa kia nhanh chóng bẹp xuống, còn rất thú vị.
Cong eo một lần nữa, anh đặt đứa trẻ xuống, ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ, ngữ khí hàm chứa cảnh cáo: “Không được khóc.”
Thẩm Thanh Khê trước giờ chưa từng thấy người nào nói chuyện với đứa trẻ như này cả, dữ cái gì chứ? Không biết làm như thế sẽ khiến thằng bé tủi thân à.
“Này, anh…..” cô mở miệng ngăn cản một tiếng.
Liền thấy người đàn ông quay người lại, đôi mắt đen láy nhìn cô chằm chằm: “Cho nên, cô hy vọng lần sau tôi đến tiếp? Tôi có cách nào bảo đảm được đâu?”
Nói thế, anh đi đến cửa phòng, mở cửa, sạch sẽ lưu loát bước ra ngoài.
*
Phó Trí Tri đợi trong xe tầm khoảng 1 tiếng rưỡi, mãi đến khi thấy trời hết mưa, sắc trời dần dần tối xuống, mới thấy thân ảnh một người đàn ông cao lớn từ cửa cổng tiểu thu cũ bước ra.
Ngáp dài một cái, anh ta cảm thấy nhìn thấy anh như thấy cha mình vậy, mở cửa sổ ghế lái vui vẻ mà vẫy vẫy tay.
Kết quả liền nhìn thấy người nọ không chút hoang mang mà đứng im, cũng không vội vàng bước lại đây mà đứng đó nhìn điếu thuốc lá, cũng không hút nhưng cứ kẹp trong ta, hơi khói lan tỏa trong không gian làm gương mặt người đàn ông càng trở nên khó đoán.
Phó Trí Tri thở dài, đánh phải mở cửa bước xuống, lười nhác mà hô lên: “Sao thế, người anh em, không thuận lợi à?”
Vốn cũng chẳng mong nhận được câu trả lời của anh anh ta chỉ lải nhải: “Sao lại ở trên đó lâu như thế, cậu ở trong nhà người ta hả? Có điều tôi vừa mới nhìn thoáng qua cửa kính, cháu cậu với dì thằng bé trông cũng đẹp nha…”

Kết quả khi đi tới gần đó, lại thấy người đàn ông trẻ tuổi đẹp trai giơ tay ám chỉ: “Hút không?”
“Thôi bỏ đi, cậu…” ptt nói lắp một cái, đôi mắt khẽ quan sát cẩn thận: “Hi Kính, cậu không sao chứ?”
Quen biết anh lâu như thế, vẫn là lần đầu anh ta được đối đãi thân thiết như vậy, thực sự làm anh ta thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ).
“Ừm, không sao.” Hi Kính dập điếu thuốc, mới chậm chạp mà trả lời một câu, nhìn thấy xe phía sau ấn còi, liền lên xe.
Phó Trí Tri cũng đi lên, cài đai an toàn.
Xe đi ra khỏi tiểu khu, một lát liền đi ra đường lớn, đèn đường hai bên đều đang dần sáng lên, ánh sáng mờ ảo chiếu vào, tạo thành một vệt sáng trên cửa kính.
Chờ đến khi dừng một cái đèn đỏ, Hi Kính mới giảm tốc độ xe, tiện tay lấy một túi zip nhỏ ra đưa tới.
“Tóc trẻ con? Cậu lấy tóc thằng bé hả?” Phó Trí Tri ‘ách’ một tiếng: “Đưa đứa trẻ đi bệnh viện trực tiếp kiêm tra không được sao, cần gì phải dùng tóc chi rắc rối.”
Nghĩ một chút, lại hỏi thêm: “Vậy nếu thật là con của anh trai cậu thì cậu tính sao đây? Trực tiếp đưa về để chăm sóc? Dù sao cũng là cốt nhục của Hi gia, có muốn thông báo một tiếng cho bố mẹ cậu không?”
“Tạm thời không cần để cho bọn họ biết.” mặt Hi Kính trầm xuống, với câu hỏi vừa rồi anh cũng không trả lời.
Tuy rằng đã quen biết nhiều năm, đối với những chuyện của Hi gia cũng biết chút ít nhưng ptt vẫn không hiểu rõ Hi Kính, thấy anh không muốn nói cũng không hỏi nữa.
Tính cách anh ta vô cũng thân thiện, cũng rất biết nhìn mặt đoán ý nên ngay lập tức cười nói vài câu liền kéo đề tài cho qua, liếc ngang liếc dọc, thấy đằng trước có một quả quýt liền tiện tay cầm lấy: “Ở đâu đây? Vừa đúng lúc tôi đang khát.”
Anh ta cầm lên, lột vỏ ra, thì có một bàn tay to từ bên cạnh đập tới, nháy mắt cướp mất.
“Dưới đất, cậu cũng muốn ăn sao?” người đàn ông nhàn nhạt nói một câu, sau đó để về phía anh, một lần nữa khởi động xe.
“Nhặt thì làm sao? Cậu mà cũng không ném đi à.” Phó Trí Tri có chút không cam lòng.
Vừa quay đầu đã đối diện với bộ mặt lạnh lẽo của người đàn ông: “Cậu lại nói vài câu nữa?”
“Không ăn thì không ăn, tôi uống nước còn chưa được sao?” Phó Trí Tri hoảng sợ, cũng không dám đụng vào nữa, trong lòng âm thầm suy đoán, chẳng lẽ quả quýt này làm bằng vàng sao?
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui