Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

 
Thẩm Thanh Khê tự nhận là một người có tính tình tốt, nhưng năm lần bảy lượt bị người này ngắt lời, trên mặt cô cũng hiện nên chút tức giận: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Cũng không biết có phải là do tâm lý phản nghịch hay không, chính là không muốn thuận theo anh, xoay người lấy áo khoác trên ghế, tùy ý mà khoác lên người, ngồi xuống sô pha đối diện: “Bây giờ được chưa? Chúng ta nói chuyện.”
Đôi mắt người đàn ông đen nhánh chăm chú nhìn cô vài giây, chân dài đặt xuống, thay đổi hướng nhìn, vẫn giữ nguyên biểu tình không tốt.
Một lát sau, anh mới lạnh nhạt mở miệng: “Nói chuyện gì?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nói chuyện gì? Anh nói xem nói chuyện gì?
Thẩm Thanh Khê cảm thấy khó thở, ngược lại trở nên bình tĩnh: “Là anh tìm tới cửa trước.”
*
Bình tĩnh mà xem xét, cô cũng không muốn gặp người Hi gia. lúc trước hai nhà nháo đến nghiêm trọng như thế, Hi gia ỷ vào gia thế cao, ngạo mạn đến mức không bì được, chuyện này gián tiếp dẫn tới một loạt chuyện sau này.
Mà Dục Dục là con trai của chị gái cô Thẩm Thanh Hòa cùng Hi Thịnh.
Trước kia thời điểm chị gái cô cùng với Hi đại công tử yêu đương, Thẩm Thanh Khê còn đang học cấp 3 nên cũng không rõ mọi chuyện, chỉ biết hai nhà nháo lên thực sự khó coi, Hi gia còn quá đáng hơn, tìm tới tận nhà cảnh cáo làm cha Thẩm mẹ Thẩm tức đến mức suýt nữa đổ bệnh.
Bọn họ tuy là giáo viên không có nhiều tiền của, nhưng cũng rất thanh cao, cuối cùng nghiêm khắc cấm con gái qua lại với người Hi gia.
Kết quả, mấy ngày sau, Thẩm Thanh Hòa cùng Hi Thịnh liền cùng nhau bỏ trốn, đến giấy kết hôn cũng chưa kịp nhận, biến mất không thấy người, Thẩm Thanh Khê sau khi thành niên, vẫn luôn tìm kiếm chị gái nhưng lại chậm chạp mà không có tin tức.

Tận đến một năm trước, trước cửa nhà cô bỗng nhiên xuất hiện một đứa bé trai gầy nhỏ, ngẩng đầu mặt đáng thương mà gọi cô: “Dì nhỏ.”
Di động vang lên tiếng chuông, là số điện thoại từ nước ngoài, một người đàn ông nước ngoài bình tĩnh nói với cô: “Thẩm Thanh Hòa đã chết. Cô ấy hi vọng cô có thể chăm sóc con của cô ấy.”
Sau đó khi cô gọi lại thì bên kia đã tắt máy.
mọi chuyện cứ thế đi vào ngõ cụt, không có nửa điểm manh mối, Thẩm Thanh Hòa cũng Hi Thịnh rốt cuộc đã đi đâu? Đã xảy ra chuyện gì? Tại sao đứa trẻ lại được đưa về đây?
Cứ thế một chuyện lại một chuyện đều không thể nào giải đáp.
*
Thẩm Thanh Khê sau đó cũng đi xét nghiệm ADN, đứa trẻ đúng là có quan hệ với cô, sau đó, cô cũng có suy đoán, chỉ sợ chị cô cùng Hi Thịnh đã gặp phải chuyện gì bất trắc, bằng không cũng sẽ không đem con trai giao cho cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bây giờ Hi Kính bỗng nhiên tìm tới, đúng là Thẩm Thanh Khê không thể đoán được.
Tuy Hi Kính giống cô, lúc ấy cũng mới chỉ học cấp 3, cũng không tham gia cái chuyện này, nhưng nhiều năm như thế, Hi Thịnh có thể đã không còn, bây giờ Hi Kính là đứa con trai duy nhất của Hi gia, là đại diện cho người Hi gia.
Anh nhất định là biết điều gì đó, có chuẩn bị mà tới.
Trong lòng Thẩm Thanh Khê rất rõ ràng, nhưng vẫn giả vờ như không biết, đang tìm cơ hội để có được chút ít manh mối.
Nhưng người đối diện chỉ nói một câu làm cô dường như mất hết hy vọng.

“Tôi tới gặp cháu trai tôi.” Hi Kính nói một cách đương nhiên, dừng một chút, sau đó có chút bất mãn: “Thằng bé gan quá bé, việc này thực sự không được.”
“Dục Dục mới 5 tuổi, chỉ là một đứa trẻ, bị người lạ nhìn chằm chằm như thế, không sợ mới lạ.” Thẩm Thanh Khê nhìn anh một cái, nhàn nhạt phản bác.
Ngay sau đó, cô lại hỏi: “Chuyện trước kia của chị tôi với anh anh, anh có chút thông tin nào không?”
Ngữ khí anh lạnh nhạt: “Trước mắt mà nói, tôi chỉ biết một chút là bọn họ đều đã qua đời.”
Tin tức buồn này mặc kệ xác nhận bao nhiêu lần đi nữa thì cái tâm trạng khổ sở đều không đổi, Thẩm Thanh Khê trầm mặc chốc lát, không có tâm tình vòng vo.
“Tuy không biết anh thông qua con đường nào mà biết tới sự tồn tại của Dục Dục, nhưng tôi muốn nhắc nhở anh một chút, chuyện tôi và đứa trẻ này gặp nhau có chút kỳ lạ, cho nên hiện tại tôi chỉ biết đứa trẻ có quan hệ máu mủ với Thẩm gia tôi, còn với nhà anh thì tôi không đảm bảo.”
“Chuyện này tôi có cách.”
Nhìn túi trong suốt mà người đàn ông cầm trên tay, Thẩm Thanh Khê thực sự nổi giận: “Anh lại đi nhổ tóc thằng bé?!”
Trách không được Dục Dục lại khóc, người này thực sự quá đáng!
Cô bình thường là một người nhẹ nhàng, ôn nhu, nhưng điểm mấu chốt chính là đứa nhỏ, đương nhiên không thể chịu được chuyện đứa trẻ nhà mình bị bắt nạt.
Cô đối xử với Dục Dục trước nay đều là cẩn thận thực sự yêu thương, đến cắt tóc cũng phải loay hoay nửa này, huống hồ là nhổ đến năm sáu sợi tóc.
Thẩm Thanh Khê có thể tưởng tượng ra cảnh, người này thừa dịp cô không có mặt mà lạnh nhạt nhổ tóc của đứa trẻ!!!
Đứng lên, cô muốn hạ lệnh đuổi khách, bỗng nhiên ngoài cửa lại có âm thanh truyền tới, giọng của mẹ Thẩm rất cao, nghe ra rất tức giận: “Thanh Khê, con ơ nhà không? Mau ra mở cửa!”

Chắc là nghe được tin tức bên kia, nên lội mưa gió đến đây hưng sư vấn tội.
“Ở đây, mẹ chờ con một chút.” Thẩm Thanh Khê cách cánh cửa lên tiếng trả lời, giơ tay đè lại cỗ tức giận nghẹn trong họng, buồn bực.
Quay đầu, âm thanh cô thấp xuống: “Thật ngại quá, anh vào trong lánh mặt một chút được không?”
Cô vừa nói, chân tay cũng nhanh chóng hoạt động, giơ tay kéo người ngồi trên sô pha lên, đi về hướng phòng ngủ, kéo đến ngón tay cũng trắng bệch.
 Mẹ cô bây giờ thân thể không tốt, lại có bệnh tim, sợ nhất là tức giận., cho nên Thẩm Thanh Khê cũng không muốn để bà ấy biết chuyện này, nên vẫn quyết định tự mình xử lý.
Không kịp giải thích gì, cô bây giờ chỉ muốn đẩy anh vào trong phòng, đỡ cho mẹ cô nhìn thấy, nhưng lại cố tình không như ý muốn, khó khăn kéo đến cửa phòng, người đàn ông bỗng nhiên đứng im, cánh tay bị cô kéo hơi nâng lên, ấn tay cô lên tường.
Nhíu mày nhìn chằm chằm cô, ngữ khí Hi Kính cũng không tốt lắm: “Nói cho rõ xem vì sao tôi lại phải tránh đi?”
“Buông ra.” Thẩm Thanh Khê tranh một chút, thấy anh vẫn thờ ơ như cũ, nhón chân cố sức kéo tay anh ra.
Rũ mắt nhìn động tác của cô, anh không chút để ý mà nắm chặt tay lại, nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, ấn trở lại.
lần này, lực đạo có chút lớn, giống như là đang cố ý khiêu khích.
Ở ngoài cửa, mẹ Thẩm đập cửa ngày càng vang dội, giống như giây tiếp theo sẽ phá cửa đi vào.
Thẩm Thanh Khê thở ra một hơi, bỗng nhiên có chút bực bội.
Người này chính là đang cố ý, cố ý không theo ý cô, muốn tạo rắc rối cho cô.
Nghĩ ra, ánh mắt cô trầm xuống, ngón tay mảnh khảnh chậm rãi thả lỏng, hướng lên trên mà leo, dần dần đặt lên cánh tay anh.
Nhìn người con gái trước mắt bỗng nhiên thay đổi thái độ, cánh môi hồng nhuận khẽ nhếch, cả người hơi nghiêng về phía anh, Hi Kính nhướng mày, thả tay cô ra, ánh mắt dần lộ ra điểm hứng thú.
Thẩm Thanh Khê liền thuận thế mà đem cái tay còn lại đặt lên cánh tay anh, chiều cao của hai người chênh lệch quá lớn, vóc dáng cô có chút lùn, cứ thế mà dùng lực túm một phát, đem người anh kéo thấp xuống, sau đó đặt tay lên bả vai anh, nhẹ nhàng dừng lại một chút.

Người con gái có mái tóc hơi ẩm ướt, hương hoa hồng do dầu gội càng thêm rõ ràng, hòa với hơi thở ấm áp trên người cô, ôn nhu mà phả vào sườn mặt, tocs dài đụng tới cổ anh, cọ cọ, giống như móng vuốt của mèo con, lực đạo nhẹ nhàng, lại cào đến tâm can cũng ngứa ngáy.
Thấy thân mình cô nhích lại gần, Hi Kính không có bất kỳ động tác nào, nhưng thật ra là đang muốn xem xem cô muốn làm gì.
Cùng lúc đó, Thẩm Thanh Khê cũng không nhịn được mà ngây người.
Cho dù đã tiến lại gần sát, gương mặt người đàn ông này vẫn như cũ, tinh xảo không chê vào đâu được. Lúc này, động tác của hai người có chút ái muội, nhìn xuống còn có thể thấy được đường cong cằm của người đàn ông có chút cảm giác cấm dục.
Cắn môi dưới, cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, một tay cô vẫn như vũ đặt trên tay anh, một tay khác nhanh chóng nâng lên, vươn tới mái tóc đen trên đỉnh đầu, hung hăng mà giật một phát.
Tóc cọ vào tay có chút cứng cứng khó chịu, Thẩm Thanh Khê nhớ người xưa có câu, tóc giống với người, người như nào thì tóc cũng như thế, đúng là chính xác.
 Nghĩ đến đây, cô không chút lưu tình mà túm đến tàn nhẫn, chuẩn xác mà ra tay, sau khi nhận thấy có thể lấy được vài sợi tóc, đủ làm anh đau một thời gian mới thôi.
Người đàn ông trước mặt vẫn gương mặt lạnh nhạt nhưng đáy mắt lại thấy có một tia kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó nhấp môi mỏng, cũng không kêu ra tiếng, chỉ dương đôi mắt đen láy mà nhìn cô, thoạt nhìn có chút tức giận.
Coi như còn có chút cốt khí!
Thẩm Thanh Khê không đợi anh nói thêm gì, thừa dịp này mà kéo thân hình anh ném vào trong phòng, lưu loát đóng cửa lại.
Chỉ nghe thấy một tiếng ‘phanh’ động tĩnh rất lớn, Thẩm Thanh Khê quả thật có thể tưởng tượng ra khuôn mặt lạnh lùng đối mặt với đứa cháu của mình.
Nhẹ nhàng vỗ vỗ tay, trong lòng cô nhẹ nhàng hẳn.
Ngoài cửa, âm thanh của mẹ Thẩm có chút suy yếu: “Thanh Khê, Thanh Khê, …. con đang làm gì trong đó thế?”
 
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận