Ôn nhu của anh chỉ dành cho em

Khi Thẩm Thanh Khê nhận được điện thoại từ nhà trẻ là cô đang họp, sau khi nghe đầu dây bên kia nói xong, cô liền sửng sốt một lát, nhanh chóng đứng lên đi ra ngoài.
Chẳng kịp xin cấp trên nghỉ, vội vội vàng vàng lên xe taxi, tận lúc tới nơi, trên tay cô vẫn còn nguyên áo khoác chưa kịp mặc, đi quá nhanh nên mái tóc dài cũng hỗn độn mà bị hất sang một bên.
Bước nhanh vào trường, hình ảnh trước mắt làm cô dừng bước chân, không biết nên khóc hay nên cười.
Ngoài cửa sổ phòng học, trong khoảng trống giữa lan can và tấm kính, cậu bé Thẩm Dục mặt không chút thay đổi đứng ở đó, sống lưng thẳng tắp, như người lính tí hon đang canh gác gì đó, chỉ là khuôn mặt trắng nõn bị ép vào tấm kính bẹp xuống, nhìn qua có chút đáng yêu.
Mấy giáo viên bên cạnh đứng xung quanh, mồm năm miệng mười khuyên bảo, gương mặt có chút nôn nóng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy có người đi tới, giống như thấy được cứu tinh mà hô lên: “Mau tới đây khuyên nhủ đứa bé nhà cô đi, tôi khuyên rất lâu nhưng thế nào cậu bé cũng không chịu xuống!”
Còn chưa dứt lời, thấy đứa bé chậm rãi từ phía sau cửa sổ dịch chuyển, tự động đi ra…..
Thẩm Thanh Khê vội vàng đi qua, ôm cậu bé vào trong ngực rồi nhẹ nhàng đặt xuống đất.
Dục Dục cũng ngoan ngoãn mà đứng xuống, ngẩng đầu, mềm mại mà ôm lấy chân cô, mũi nhăn lại, trông có vẻ ủy khuất: “Dì nhỏ~”
Thẩm Thanh Khê cúi đầu nhìn, tim cũng không tự chủ được mà nhũn ra vài phần, không bế cậu bé lên lần nữa, âm thanh thấp xuống: “Vì sao con lại bướng bỉnh như thế? Con có biết là chui ra phía ngoài đó nguy hiểm thế nào hay không, lỡ như……”
Một sợi tóc rời rạc rơi xuống, lung lay trên gò má, cô dùng ngón tay mà vén ra sau tai, gương mặt dịu dàng nhưng ánh mắt rất nghiêm khắc chăm chú nhìn vào cậu bé trước mặt.
“Cái đó……..” Cô giáo đứng một bên bỗng nhiên nói chen vào, biểu tình có chút ngượng ngùng: “Cô cũng đừng trách đứa bé, đều là do tôi không tốt.”
“Cô là?” Thẩm Thanh Khê nhìn cô ấy, cảm giác lạ mắt.
Cô giáo kia càng ngượng ngùng hơn: “Tôi là giáo viên thực tập, thật sự xin lỗi cô, tôi thấy đứa bé nhà cô quá đáng yêu nên muốn nhéo mặt cậu bé một chút, kết quả cậu bé liền không vui, trốn lên đó……”
—----------------------------------
Dù sao cũng sắp tới giờ tan học, Thẩm Thanh Khê cũng không trở lại công ty, trực tiếp đưa Thẩm Dục về nhà.
Đứa nhỏ  quy củ ngồi trên ghế, ánh mắt thấp thỏm nhìn bàn tay của mình.

Đứa nhỏ này năm nay đã 5 tuổi, học lớp lá, dáng người so với những đứa bé cùng tuổi thì xem như cao hơn chút, làn da trắng nõn, mái tóc hơi xoăn, mắt to, thật sự khiến người khác yêu thích, cũng rất thông minh, chỉ là tính cách có chút rụt rè ngại ngùng quá mức . cực kỳ chán ghét nói chuyện cùng người lạ.
Cho nên hành động lúc ở nhà trẻ của cậu bé, Thẩm Thanh Khê cũng có thể giải thích được, có lẽ là do cô giáo mới kia quá mức nhiệt tình.
Không định trách móc gì thêm, cô nói thêm vài câu về phương diện đảm bảo an toàn, kêu cậu bé sau này không được làm như thế, cậu bé gật gật đầu, cũng biết bản thân mình làm sai nên đầu càng cúi thấp hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Dục Dục, dì mong con cho dì một lời cam đoan.” Thẩm Thanh Khê kiên nhẫn sờ lên mái tóc xoăn mềm mại của cậu bé.
Thẩm Dục lúc này mới ngẩng đầu nhìn cô: “Dì út, Dục Dục sai rồi, sau này Dục Dục sẽ không làm thế nữa.”
 m thanh trẻ con non nớt, làm cho tim người ta không tự giác mà mềm mại hơn.
Thẩm Thanh Khê cười cười, kéo khóa áo khoác ngoài của cậu lên: “Có phải bị lạnh đến mức ngốc rồi không? Gió bên ngoài lớn như thế, tý nữa về nhà nhớ tắm nước nóng luôn đấy.”
Đứa nhỏ vừa rồi còn kêu lạnh, lúc này lại lắc lắc đầu nhỏ: “Dục Dục không sao, dì út đừng lo lắng.”
Thật sự quá ngoan ngoãn, cũng quá hiểu chuyện, càng làm cho người khác đau lòng.
Thẩm Thanh Khê khẽ thở dài một tiếng, nắm lấy cái tay bé múp míp của cậu nhóc: “Người thân đều phải quan tâm lo lắng cho nhau, đây là biểu hiện cho sự thương yêu, dì út lo lắng cho Dục Dục, muốn biết Dục Dục có lạnh hay không, có đói hay không, cũng muốn biết tâm trạng mỗi ngày của Dục Dục.”
“Thật ạ?” đôi mắt to tròn của Thẩm Dục chớp chớp khuôn mặt nhỏ có chút hồng lên, tuy rằng vẫn hơi ngượng ngùng nhưng nhìn ra được tâm tình nhảy nhót của cậu.
Thẩm Thanh Khê thấy biểu tình này của cậu, bỗng nhiên nhớ tới một năm trước, một đứa bé đeo một chiếc cặp sách, không nói một câu đứng ở trước cửa nhà cô.
 Trong lòng có chút ê ẩm, cô cố đè nén lại cảm xúc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Di động vang lên, là mẹ Thẩm gọi tới.
“Alo, mẹ.” Thẩm Thanh Khê tiếp điện thoại.
“Tan tầm chưa con? Nhanh chóng chuẩn bị một chút, trang điểm thay quần áo, đừng có đến trễ đấy.” âm thanh mẹ Thẩm vang lên to đến mức xuyên thủng màng nhĩ: “Con đừng quan tâm Dục Dục, hôm nay mẹ đi nhà trẻ đón thằng bé.”
“Chuẩn bị, chuẩn bị cái gì cơ?” Thẩm Thanh Khê dừng lại một chút, không kịp phản ứng.

“Con quên rồi à?!” Mẹ Thẩm ngay lập tức nóng nảy: “Cái con bé này, chuyện quan trọng như thế sao có thể quên chứ! Dì ba giới thiệu đối tượng cho con không phải đã hẹn vào hôm nay sao?”
“Con nhớ ra rồi, chút nữa con sẽ đi.” Thẩm Thanh Khê “a” lên một tiếng, đem điện thoại cách ra xa chút, để tránh bị âm  thanh phía bên kia làm cho chấn động.
Đến lúc thấy mẹ Thẩm đã nói xong, cô mới một lần nữa dán lên tai: “Hôm nay mẹ không cần đến đón Dục Dục nứa đâu, cứ ở nhà xem TV đi, con tự sắp xếp được.”
—---------
Đối tượng xem mắt là một người đàn ông 30 tuổi, trang phục lịch sự còn thắt cả cà vạt, trông rất đứng đắn.
Thẩm Thanh Khê tới sớm hơn anh ta, gọi đồ ăn cho Thẩm Dục, ngồi bên cạnh nhìn đứa trẻ ra dáng mà dùng dao nĩa tự ăn, lại lấy khen giấy bên cạnh lau khóe miệng cho cậu bé.
“Cô họ Thẩm sao?” Một người đàn ông tiến vào nhà hàng, quét mắt nhìn một vòng, sau đó mới đi tới, lông mày hơi cau lại.
“Đúng thế, anh là Tư tiên sinh đúng không? Xin chào.” Thẩm Thanh Khê đứng lên, hào phóng mà chào hỏi.
Hai người ngồi xuống, ánh mắt người đàn ông kia dừng lại trên đứa trẻ bên cạnh.
Thẩm Thanh Khê liền giải thích một cậu: “Thật ngại quá, trẻ con không chịu được đói nên tôi gọi cho thằng bé chút điểm tâm để lót dạ trước.”
“Không sao.” Người đàn ông kia gật đầu, ngón tay vô thức mà gõ nhịp trên mặt bàn: “Nghe người mai mối nói là cô độc thân? Thế đứa bé này…….”
“Là cháu của tôi, con trai của chị gái.” Thẩm Thanh Khê khẽ cười đáp một câu.
Lông mày người đàn ông lúc này mới khẽ buông lỏng: “Hóa ra là như thế.”
Đối diện với ánh mắt của người đàn ông, Thẩm Thanh Khê không chút cảm xúc mà nói tiếp: “Đứa bé này… Cha mẹ nó đều đã qua đời, tôi định nuôi nấng cậu bé trưởng thành.”
Cô nói rõ ràng từng chữ, cũng không có ý định giấu diếm, thảm nhiên: “Cho nên, nếu Từ tiên sinh không thể nào chấp nhận được việc này thì chúng ta cũng không cần phải tiến thêm bước nữa, anh nói xem có phải không?”
Sắc mặt người đàn ông kia nháy mắt trầm xuống, đẩy ghế đứng lên nói có việc rồi bỏ đi.
Chiếc chuông gió trước cửa nhà hàng phát ra tiếng kêu thanh thúy, sắc trời bên ngoài tối dần, người đi đường cùng xe cộ đều lướt qua nhanh chóng.

Thẩm Thanh Khê nhìn bóng dáng người kia rời đi, có chút thất thần, đến lúc quay đầu, Thẩm Dục đã ăn xong, đĩa đã sạch sẽ, đứa bé khủy tay chống lên bàn, chăm chú mà nhìn cô.
“Đi thôi, chúng ta về nhà nào.” Thẩm Thanh Khê nhìn không được mà xoa xoa khuôn mặt nhỏ của cậu bé, sau đó mới đi tính tiền, cầm tay đứa trẻ bước ra ngoài nhà hàng.
Vì sao mọi người đều thích véo khuôn mặt mình như thế?
Dục Dục có chút buồn buồn mà nghĩ ngợi, khuôn mặt hơi xị ra, lại nhanh chóng thả lỏng, nhưng nếu là dì nhỏ, thì cũng không khó chịu đến thế, bởi vì cậu thích dì nhỏ nha.
Sau khi ra khỏi nhà hàng không xa, Thẩm Thanh Khê định trực tiếp đi bộ về, tiện đường mua thêm một túi quýt, một tay khác nắm chặt bàn tay mềm mềm của cậu bé, một lớn một nhỏ nhẹ nhàng nói chuyện, có vẻ rất vui.
Cô thuê nhà ở một tiểu khu cũ, bên ngoài tương đối cũ kỹ, mặt tường loang lổ, để lại dấu vết năm tháng, có lẽ tầm vài năm nữa sẽ phải phá bỏ đi dời.
Sắc trời có chút tối đen, nhìn có vẻ sắp đổ mưa.
Thẩm Thanh Khê một tay ôm đứa trẻ lên, rẽ vào một khu nhà, lại thấy cách đó không xa có một chiếc xe Cayenne đang đỗ ở đó.
Cũng không phải chưa thấy những loại xe đắt tiền, nhưng mà loại xe này trong tiểu khu này rất khó nhìn thấy, bỗng nhiên xuất hiện ở đây có chút không thích hợp.
Cửa xe đột nhiên mở ra, bước xuống là một người đàn ông trẻ tuổi, tây trang cắt may vừa vặn, phác họa dáng người cao lớn, nhìn vóc dáng cũng phải đến tầm 1m9, khiến cho người khác cảm thấy có chút áp lực.
Khuôn mặt người đàn ông sạch sẽ mà lạnh nhạt, mái tóc đen nhánh cắt gọn gàng, ánh mắt đảo qua mang theo chút không kiên nhẫn.
Thẩm Thanh Khê lúc này đã không kịp trốn, sau khi ánh mắt chạm nhau, môi cô khẽ cong, trong mắt hiện ra chút hoài nghi, nhưng vẫn không nói gì.
Trên tay cầm một túi quýt lớn, một tay khác ôm đứa trẻ, bỗng dưng dừng lại khiến cho người hơi nghiêng đi, một quả quýt trong túi lăn ra, dừng lại trước chiếc xe.
“Dục Dục, con đứng đây đợi dì một lát nhé.” Đem đứa bé để xuống dưới đất, Thẩm Thanh Khê do dự một chút, vẫn đi tới, khom lưng muốn nhặt quả quýt.
Trước mắt là người đàn ông giày da nâu sẫm, nhìn lên trên là quần tây bao lấy đôi chân dài, người nọ vẫn đứng đó, không hề có ý định lùi ra.
Thẩm Thanh Khê nhíu mày, đang định duỗi cánh tay thẩm chút nữa, thân mình liễn đột nhiên bị túm lấy, một lần nữa bị kéo lên.
Người đàn ông chăm chú nhìn cô, sau đó buông cánh tay đang nắm lấy tay của cô ra, quanh thân là một cỗ khí sắc bén lạnh nhạt, nhướng mày nói: “Biết tôi chứ?”
Nháy mắt dừng lại ở quả quýt dưới đất một lát, kiềm chế nội tâm khó chịu, Thẩm Thanh Khê lùi về phía sau một bước, âm thanh lễ phép mà lãnh đạm: “Nếu tôi không nhận nhầm thì anh là luật sư Hi Kính đúng không?”
Chân trời từng đợt sấm sét, từng hạt mưa to bằng hạt đậu nhanh chóng rơi xuống.
Đằng trước chính là mái hiên của tiểu khu, quản không được chuyện khác, cô trực tiếp ôm cậu bé lên, một bên dừng áo khoác che chắn cho cậu, bước nhanh qua đó.

Tuy vậy, sau lưng quần áo vẫn ướt một mảng, nhưng đứa bé trong ngực vẫn may không sao, không bị dính mưa, phía sau cô vang lên tiếng bước chân trầm ổn của người đàn ông.
Thẩm Thanh Khê cũng không quay đầu, ôm cậu bé nhanh chóng bước lên trên tầng, tận đến khi bước lên tầng ba, lúc này mới cầm chìa khóa ra mở cửa.
Ngoài ban công còn một số quần áo, đã giặt sạch sẽ, vội vàng chạy qua dọn, một lần nữa đem quần áo bỏ vào sọt.
Cô liên chân liên tay một hồi, lúc  trở lại phòng khách nhìn thấy cậu bé bị cô đặt trên tủ giày đang rất nghiêm chỉnh mà ngồi ở đó, còn người đàn ông cao lớn đang cong lưng tỉ mỉ đánh giá cậu bé.
Cũng không biết có phải vì nhiều thêm một người đàn ông mà ngôi nhà có vẻ chật chội hơn nhiều, trong phòng hơi tối, Thẩm Thanh Khê giơ tay, bật đèn lên.
Ngồi cạnh cửa, Dục Dục mang biểu tình ngây ngô, oa một tiếng khóc lên, hai tay mũm mĩm giơ lên gạt đi giọt nước mắt rơi xuống, cô bước lên phía trước, ôm cậu vào trong ngực, bước nhanh về phía phòng ngủ.
Vì vội nên đụng vào cánh tay của người đàn ông, anh không tránh né, chỉ ánh mắt trầm lặng nhìn chăm chú vào động tác của cô, một bàn tay đút túi quần.
Chờ đến khi Thẩm Thanh Khê dỗ được đứa trẻ nín. rón rén bước ra, liễn nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trên sô pha, đôi chân dài vắt chéo, tư thế nhàn nhã.
Cô xoay người khẽ khàng đóng cửa phòng lại, ngữ khí không tốt: “Sao anh lại biết đứa trẻ này tồn tại?”
Hiện tại đứa trẻ không ở trước mặt, cô cũng không cần phải che giấu cảm xúc, từng mũi nhọn đều lộ ra, mãi tóc mềm mại hơi rối rũ trên trán, càng giống như là tư thế gà mẹ bảo vệ gà con.
Trên sô pha, người đàn ông không trả lời, đôi chân thon dài giao nhau, ngón tay đặt trên đầu gối, sau đó nhẹ nhàng đụng vào vai mình hai lần.
“Anh…. Bả vai bị sao à?” Thẩm Thanh Khê khẽ giật mình, khí thế tích cóp dường như nháy mắt bị diệt mất một nửa, thật sự không hiểu rõ mạch não của đàn ông.
Sau đó liền nghe thấy người nọ dùng ngữ khí trầm trầm mà nói: “Quần áo cô ướt.”
Vẫn như cũ, lời ít mà ý nhiều, không bao giờ nói dư thừa một chữ, người này nói chuyện phải thu phí sao?
Nội tâm Thẩm Thanh Khê chửi tục một câu, sau đó cúi đầu nhìn, đúng là bả vai phía sau lưng của cô bị ướt một mảnh, áo có chút xuyên thấu, dây áo lót bên trong như ẩn như hiện.
Dù sao bên trong còn áo lót, cô cũng không để ý, duỗi tay kéo kéo áo lên một chút, kéo chỗ bả vai bị ướt ra phía sau, vì vậy nên chiều dài áo bị rút ngắn lại, lộ ra một chút eo trắng ngần.
“Về phòng đi, thay quần áo.” âm thanh người đàn ông bỗng nhiên cao lên, mang theo chút ngữ khí mệnh lệnh.
Thẩm Thanh Khê không thể hiểu, ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhíu mày ngồi trên sô pha, không khí quanh thân giống như đều thấp đi vài phần.
-----------
HAPPY NEW YEAR mọi người, chúc mọi người năm mới an khang thình vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui