Oh My Lady - Allhar

Khi Harry được bác Hagrid bế xuống, Hermione liền chú ý tới một bên chân trần của cậu. 

" Giày của bồ đâu rồi Harry? " Hermione hỏi khi thấy Harry đang nhảy lò cò trông rất buồn cười. 

" Chắc là rơi trong lúc bay, tớ cũng không để ý nên cũng không biết là rơi ở đâu rồi " Harry gãi đầu cười trừ. 

" Haizz, cậu thật là...." Hermione dùng phép thuật biến một chiếc lá gần đó thành giày cho Harry. Mang chiếc giày vào cậu liền cảm ơn Hermione. 

Sau đó, mọi người đều được tiếp xúc với đàn bằng mã, còn Draco do vẫn còn bàn hoàng vì Harry nên nhờ vậy mới thoát được một kiếp nạn. Buổi học ngày hôm đó trôi qua thật êm đềm. 
.
.
" Tớ bỏ quên sách rồi, các cậu đi đến đại sảnh đường trước đi " Harry quay người chạy về lại phòng học.

Sau khi lấy được sách, trong lúc cậu đi ra ngoài vì không để ý nên đâm sầm phải một người, Harry ngã ra sau nhưng may mắn có một bàn tay đỡ lấy cậu kịp thời.

" Em không sao chứ? " giọng nói ấm áp như rót mật vào tai Harry, cậu nghi hoặc nhìn người đỡ lấy mình.

Người này có mái tóc màu nâu được chải chuốt tùy ý, đôi mắt màu hổ phách nóng bỏng, chân mày rậm, nước da trắng, cái mũi rất cao cùng với đôi môi mỏng hơi câu lên như thể lúc nào cũng cười. Vẻ đẹp của người này cứ như là từ tượng đúc ra khiến Harry cảm thấy có chút chói mắt. 

Cậu biết người này, anh ta là tầm thủ đồng thời cũng là đội trưởng của Hufflepuff, anh ta tên là Cedric. 


" Cảm ơn anh " Harry thoát khỏi vòng tay của Cedric rồi lịch sự nói, cậu không thích cũng không ghét Cedric, nhưng dù sao cũng là đối thủ với nhau nên Harry vẫn hơi nghiên về phía không thích.

" Không có gì, sau này em cẩn thận hơn nhé " Cedric cũng cười lịch sự rồi cùng những người bạn của mình di chuyển đến phòng học.

Harry sau khi thấy Cedric đi thì cũng nhanh chóng quăng chuyện này ra sau đầu, cậu đi về phía đại sảnh đường một cách nhanh chóng.

Khi đã đi cách Harry một khoảng xa. Một người bạn da đen câu lấy vai Cedric nở nụ cười thâm ý " Cậu biết đó là ai không Cedric? "

" Ý cậu là cô bé đó? " Cedric chỉ nhướn mày rồi tiếp tục bước về phía trước, trên đường đi Cedric được rất nhiều người chào, Cedric cũng lịch sự đáp lại bằng nụ cười. 

Cedric vốn đẹp trai hơn nữa vừa tốt tính, học giỏi lại còn là một tầm thủ tài năng, vì thế Cedric rất được lòng hầu hết mọi người kể cả các giáo sư. 

Những tên bạn ở cùng phòng với Cedric chỉ có thể đỏ mắt ghen tỵ vì Cedric được mọi người hoan nghênh, nhất là các cô gái, năm nào cũng phải có ít nhất 10 người tỏ tình với cậu ta.

Nhưng Cedric lại có sướng mà không biết hưởng, điển hình là anh luôn từ chối các lời tỏ tình này và vẫn độc thân cho đến giờ.

Hiếm khi có ai lọt vào mắt của Cedric, thậm chí là Harry lúc nãy, khi cậu cảm ơn thì Cedric cũng chỉ lịch sự đáp lại. 

" Đúng vậy, cô gái mà cậu đỡ chính là Harry Potter đó, nếu cậu đã nghe tin sáng nay thì cũng biết đấy, Potter trở thành một cô gái " Cậu bạn cảm thán không thôi. 

Nghe vậy Cedric chỉ câu môi lên cười, anh nhìn cảnh vật trên hành lang rồi miệng thuận tiện đáp lại " Vậy sao "

" Đúng vậy, dù biết tin này đã xác thật 100% nhưng khi nhìn thấy Potter là con gái, tớ vẫn có chút kinh ngạc " Một người khác nói tiếp.

" Tớ thì cứ tưởng Potter cũng chỉ tạm được trong hình dạng nữ....Nhưng không ngờ cậu bé đó là con gái lại dễ thương như vậy, nhất là cái chiều cao có chút xíu đó ~ "

" Eww, cậu cong rồi hả? Làm sao lại có ý định với thằng nhóc nửa nạc nửa mở đó vậy?! "

" Dù vậy....không phải Potter đẹp thật sao, hơn nữa tớ nghe nói có vài gia tộc nghe được tin liền nhắm đến nhóc ấy... "

Tinh thần buôn dưa lê của đám con trai một khi đã lên thì chỉ có hơn chứ không có kém gì bọn con gái.

Cedric nghe mọi người nói chuyện ngày càng lạc đề thì cũng không ngăn lại, dù sao trong lòng Cedric đang nghĩ gì thì khó mà biết được. 
.
.
Sau khi kết thúc tất cả các tiết học trong ngày, nhóm ba người của Harry liền cảm thấy đói bụng.


Giờ ăn tối đã đến, vì thế cả đám liền đi đến đại sảnh đường. Trên đường đi, nhóm Harry trùng hợp gặp được Snape cũng đang đến đó. 

" OMG! " Ron đã thốt lên khi nhìn thấy Snape đột nhiên xuất hiện, nếu thường ngày là do hoảng sợ thì hôm nay lại khác hoàn toàn. 

Giáo sư Snape mặc áo vest kìa, mặc dạng áo choàng mới nhất kìa, tóc không bị bết được cột gọn kìa,....ú mai gót, tên nào đang giả dạng giáo sư Snape đây- Ron bất ngờ, bối rối không thôi. 

Snape đương nhiên cũng thấy ba đứa hay gây chuyện này, tầm mắt của hắn nhìn Harry một chút rồi chuyển sang mấy đứa khác. 

" Trò nên ngậm cái mồn của mình lại nếu không muốn bị con bọ nào bay vào Weasley " Snape nhướn đôi mắt nhìn Ron một cách kỳ thị. 

Lập tức Ron ngậm miệng lại, đây chắc chắn là ông thầy Snape rồi, chỉ có ổng là mới chửi như vậy. 

" Thầy cũng đến đại sảnh sao thưa giáo sư? " Hermione lên tiếng hỏi, Harry và Ron nhìn qua cô bé một cách thán phục, dù sao nếu không muốn chết thì đừng nói chuyện với Snape.

Snape không trả lời mà chỉ liếc một cái quay người bước đi, đó là hướng đến đại sảnh đường. 

" Phù, mỗi lần gặp ổng trên hành lang là tay chân tớ lại bủn rủn, mà sao hôm nay ổng hiền quá nhỉ, không trừ điểm " Ron lau mồ hôi lạnh trên trán.

" Bộ cậu muốn bị trừ điểm lắm hay sao " Hermione trừng mắt nhìn Ron, lập tức cậu bạn lắc đầu nguây nguậy.

" Harry, nhìn bồ không bất ngờ lắm, chả lẽ thấy ổng hôm nay rồi hả? " Ron nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Harry. 

" Hả? À thì....sáng hôm nay thầy ấy là người đi mua đồ với tớ mà, vì vài trục trặc nên giáo sư phải mặc như vậy " Harry trả lời lại. 

" Hả? Cậu....c.....cậu đi mua đồ với giáo sư???!!! " Ron cùng Hermione lập tức giật mình, lúc sáng họ chỉ biết Harry vào phòng hiệu trưởng thôi chứ còn vụ mua đồ thì chưa nghe. 


Mà làm sao Harry vẫn có thể sống sót được khi đi với ông thầy ác ma đó vậy, hơn nữa cậu ấy không sợ sao - suy nghĩ của Hermione và Ron bắt đầu hoạt động hết công suất. 
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
T/g : cho Cedric lên sân thật sớm nào, mà thật ra ổng ra trễ nhất trong 3 ông công. 

T/g vẽ lúc Cedric đỡ Harry


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận