“Mày giả vờ ngu với tao à? Lâm Tố Như vì mày đã không còn thấy ánh mặt trời nữa, mày tưởng tao điên mà đeo đuổi con bé xấu xí như mày? Tao chỉ muốn cho hai tên Thiên và Tú kia biết, cảm giác người yêu của mình bị nhúng chàm, bị phản bội đau đớn đến mức độ nào. Không quyến rũ được mày vởi vì cái đầu của mày quá ngốc nghếch, tao đành kiếm cớ li gián để hai tên kia bớt đề phòng, tao mới có cơ hội như hom nay.”
Huyền Ngọc sững sờ, tên này quả nhiên đủ nham hiểm, ẩn nhẩn chờ đợi cơ hội trả thù lâu như vậy. Chỉ có cô ngốc nghếch mới rơi vào cạm bẫy như hôm nay.
Tên kia sấn tới, cười dâm đãng “Hôm nay, dù sao tao cũng sẽ mở lòng từ bi, ày tận hưởng khoái lạc một lần trứơc khi chết.”
Trước đôi mắt sói tà ác của hắn, Huyền Ngọc lùi dần lùi dần về phía sau, đến khi lưng chạm vào bức tường lạnh như băng cô mới dừng lại.
Cô vùng vẫy: “Đừng chạm vào tôi.”
Hắn ta cười tà ác: “Cô em yên tâm, kĩ thuật của anh tuyệt không thua kém hai người tình của em đâu? Hay là, em thích nhiều người? Yên tâm, sau khi xong việc anh sẽ gọi nhiều người đến phục vụ cho em,”
Vừa nói bàn tay tà ác của hắn dấn tới, xé bỏ lớp y phục trên người cô,đôi môi của hắn bắt đầu điên cuồng cắn mút lấy môi của cô, hai bàn tay làm càn vuốt ve bộ ngực sữa, lần dò đi xuống giữa hai chân cô
Huyền Ngọc vũng vẫy, bị hắn chạm vào bỗng dưng cô cảm giác chán ghét cực hạn, bản thân bỗng dưng muốn nôn mửa một trận.
Hai tay và chân cua cô bắt đầu vung loạn xạ, vừa cào cấu đấm đá, trên mặt hắn xuất hiện vài vết trầy sướt, đôi môi bị hắn tàn sát bừa bãi cô há mồm,cắn thật mạnh.
Một mùi tanh mằn mặn xuất hiện, cô nghe tên kia thốt lên đau đớn,
“Con điếm khốn kiếp, được tao ân sủng là phước ba đời của mày. Được, nếu mày muốn chết tao sẽ ày toại nguyện.”
Lúc này Huyền Ngọc gần như đã phát điên,cô vùng vẫy tay chân cào cấu lung tung, cô cảm thấy bản thân thực sự bẩn thỉu, ô uế không gì sánh kịp, cô muốn nôn mửa, cô vẫn vùng vẫy, cấu xé khi anh đến gần nhưng hoàn toàn không phát hiện trên tay hắn từ khi nào đã xuất hiện một con dao bén nhọn.
Hắn ta từ từ bước đến gần cô, lúc này Huyền Ngọc tai bù xù, cô cảm thấy bẩn thỉu, dung sức chà xát đôi môi của mình gần như chảy máu, nên không thấy ánh dao sáng lóe giơ lên cao nhắm thẳng xuống người cô.
Lúc này, ngoài cửa có một bóng đen chợt lóe lên, kéo cô ra khỏi nguy hiểm, lãnh trọn một dao đang đâm xuống,máu tuôn xối xả, một bóng đen khác đá thẳng vào bụng của tên đó.
Tung thêm hai cú đấm trời giáng vào thân thể của hắn, bóng đen kia tấn công tên kia đến khi nằm xụi lơ trên mặt đất, là Huyền Tú, Huyền Thiên đang ôm Ngọc nhi giọng run rẩy, chụp lấy đôi tay đang cào cấu loạn xạ của cô: “Ngọc nhi, Ngọc nhi, em không sao chứ, anh và Tú đến rồi, đừng sợ nữa?”
Lúc này Huyền Ngọc đã hoảng loạn không biết gì hết, cô đang dùng sức cào cấu người đối diện vừa chà lau đôi môi của mình, Huyền Tú đứng đằng xa, lạnh lẽo nhìn tên đang nằm co rúm trên mặt đất nói với Huyền Thiên đang ôm lấy Huyền Ngọc:
“Bảo bối sợ quá nên hoảng loạn, đưa bảo bối về nhà đi.”
Huyền Thiên trầm mặt xuống: “Tú, em đưa bảo bối về nhà, chuyện ở đây để anh giải quyết.”
Huyền Tú đón lấy Ngọc nhi từ tay anh trai của mình, sau đó đem cô đưa lên xe, lái xe về nhà.
Trên đường đi, Huyền Ngọc vẫn không thôi nức nở dùng đôi tay chà sát đôi môi đỏ ửng gần như chảy máu. Thật kinh tởm, thật đáng sợ.
Sau khi về đến nhà điều đầu tiên Huyền Ngọc làm là chạy vọt vào phòng tắm, xả nước nóng.
Nước vẫn chưa kịp nóng là cô đã cấp tốc thoát quần áo, đứng dưới dòng nước xối xả ra sức chà lau khắp thân thể bẩn thỉu của mình gần như lột một lớp da.
Huyền Tú đau lòng bước đến kéo cô vào lòng, lớp quần áo trên người anh dưới dòng nước trở nên ướt sũng.
Anh ôm chặt lấy cô, hôn lên đôi môi sưng đỏ vì chà lau của cô.
Cô đẩy anh ra, thở hổn hển: “Em bẩn lắm, em cần phải tẩy.”
Huyền Tú không nói một lời điên cuồng hôn cô với tất cả khát khao, đầu lưỡi tiến vào quấy phá bên trong miệng của cô. Như muốn tẩy sạch sẽ lớp dơ bẩn bên trong mà tên kia đã lưu lại
Điên cuồng hôn cô, cô đầu tiên là ngẩn ra, theo sau ý thức được là anh hôn, thân mình dần dần mềm hoá…… Anh đem cô đặt vào bên trong bồn nước ấm, mặc cho nước ấm hòa tan hai người. Đôi môi nóng ấm của anh hôn nhè nhẹ từ trên trán của cô, lần xuống cổ trắng như tuyết, dần dần lướt xuống bầu ngực sữa non mềm kia của cô, nhẹ nhàng cắn mút.
Anh dường như muốn dung sự ôn nhu dịu dàng của anh cho cô biết đến tình yêu mềm mại của mình. Không có sự chiếm đoạt, chỉ có sự trân trọng và trân trọng.
Anh dùng đầu lưỡi của mình tẩy sạch đi lớp bẩn thỉu mà tên khốn kiếp kia gây nên cho cô…… Anh hôn lần toàn thân cô, cô ngơ ngác mặc anh hôn.
Sau một hồi, anh ngẩng đầu, đặt ở trên người cô, hai tay chống lên tường, ép sát thân thể trần trụi đỏ ửng của cô vào tường, nâng đầu của cô, lên hỏi cô:“Còn ghê tởm không?”“…… Không còn.” Thật lâu sau sau, cô ngơ ngác trả lời. Không ghê tởm . Thân thể của cô đã không ô uế…… Anh cười khẽ, dòng nước tuôn ẩm ướt trên gương mặt xinh xắn của cô, anh tắt nước, sau đó vói lấy chiếc khăn tắm bao bọc lấy cô bế đi ra ngoài.
Đem cô đặt ở trên giường, anh thoát quần áo ướt đẫm của cô ra, thân mình tinh tráng nằm đè lên người cô cô. Đôi môi nóng của anh tiếp tục chu du trên thân thể trắng nõn nà của cô. Cô im lặng để mặc anh hôn. Lúc này, đầu óc của cô gần như hóa thành một mảnh tương hồ, nhưng trong vô thức cô bất chợt phát hiện ra một chuyện.
Thì ra, cô chưa bao giờ chán ghét các ca ca đụng chạm mình……
Lửa nóng từ đôi môi anh không dừng lại ở đó, mà tiếp tục dấn sâu hơn xuống dưới, qua cơn ngơ ngác, cô mới ý thức được hai thân thể trần trụi đang dán sát vào nhau.
Cảm giác buồn nôn ban nãy đã không còn, cô mệt rã rời, nên chậm rãi hưỡng thụ cảm giác nóng cháy anh mang đến cho cô.
Không còn cảm giác tội lỗi giày xéo tâm can. Giờ đây cô lắng nghe tiếng lòng của mình đang thổn thức trước nhu tình của anh.
Anh dường như đang dung chân tình cố chứng mình cho cô thấy, anh yêu cô chân thật.
Đôi môi của anh lần lần lướt xuống vùng bụng trắng nõn phẳng lì của cô, sau đó lướt xuống sâu hơn, lần dò tìm kiếm xuống bên trong mật huyệt t hần bí của cô, Huyền Ngọc kích động rên rỉ ôm lấy đầu của anh, lúc này cô chẳng phân biệt được cô muốn đẩy anh ra, hay muốn kéo đôi môi của anh tiến vào bên trong cô sâu hơn.
Huyền Tú thì thầm: “Huyền Ngọc hãy để anh yêu em, anh và Thiên sẽ bảo vệ em, sẽ không bao giờ có chuyện như thế này xảy ra nữa.”
Huyền Ngọc thổn thức, lúc này tận đáy trong tâm hồn cô mềm nhũn, cô đã biết, thân thể của cô, trái tim của cô đã thuộc về ai.
Anh động thân tiến sâu vào bên trong cô, nhịp điệu mềm mại nhẹ nhàng làm Huyền Ngọc gần như nức nở, khác hẳn với Huyền Thiên chiếm hữu, cách làm tình của anh nhẹ nhàng nâng niu cô như cô là món báu vật trân quý nhất trên cõi đời này.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...