Oan Trái


Dịu dàng luật động đến mức gần như Huyền Ngọc không kiềm lòng nổi, cô vươn hai tay ôm lấy anh, cong đôi chân trắng nõn của mình lên vòng qua thắt lưng tinh tế của anh, ưỡn cong người hòa nhịp theo luật động của anh.
Thấy Huyền Ngọc chủ động, Huyền Tú khẽ cười, bảo bối của anh, gần như không chịu đựng nổi rồi, như thế có lẽ cơn ác mộng của đêm nay, sẽ không còn quấy rầy đến cô nữa.
Anh tăng tốc, chạy nước rút bên trong cô, Huyền Ngọc hổn hến ưỡn cong người, rất nhanh đạt đến cao trào cùng anh, khi anh co giật trút hết mầm móng bên trong thân thể mình vào trong cô, cô đã mê man chìm vào trong giấc ngủ.
Huyền Tú ôm lấy Huyền Ngọc cẩn thận mặc áo ngủ vào cho cô, Huyền Thiên đẩy cửa bước vào, ngửi thấy không khí còn thấm đẫm mùi hoan ái, anh nhướng mày, nhưng không truy cứu chỉ hỏi:
“Tiểu Ngọc nhi sao rồi?”
“Bảo bối đã ngủ, phản ứng của bảo bối với tên đó thật đáng sợ.”

Bất chợt giọng anh lạnh như băng giá, “Nó sao rồi?”
Huyền Thiên hừ mũi, “Đảm bảo không thấy ánh mặt trời ngày mai.”
Hình phạt tàn khốc nhất là chặt đôi tay và rút đi đầu lưỡi của hắn, vốn dĩ, ba của Trịnh Gia Thành là người đứng đầu Thanh Long bang, tập đoàn hắc đạo lớn nhất Đài Loan, nên bọn họ có chút do dự.
Không ngờ sự do dự của bọn họ lại dẫn đến thảm trạng như hôm nay, đó là điều anh hối hận nhất.
Qua đêm nay, cả Đài Loan sẽ nổi lên trận tinh phong huyết vũ chưa từng có trên giới thương trường và hắc đạo. Nhưng vì Tiểu Ngọc nhi, tất cả điều xứng đáng.
Thế lực của các anh không thua gì bọn chúng, nhưng anh không phải sợ, chỉ là đang tìm kẽ hở của đối phương để tấn công, may mắn bọn anh có phòng bị trước, còn Trịnh Hiên kia, vốn dĩ con trai lão ta luôn qua mặt lão ta làm xằng bậy bên ngoài, nên lão ta vẫn chưa biết đã đụng chạm đến ai, nên sẽ không kịp trở tay.

Dù sao thù giết con lần này cũng không dễ gì bỏ qua, nhưng may mắn bọn họ có lợi thế xuống tay trước. Đêm nay, sẽ lột xác.
Khuya, Huyền Ngọc bất ngờ bị sốt rất cao, Huyền Thiên và Huyền Tú luống cuống lau nước ấm, sau đó dùng thuốc hạ sốt, cô vẫn mê man không ngừng run rẩy co giật.
Huyền Thiên ôm chặt Ngọc nhi trong lòng, bối rối hét lên với Huyền Tú, “Em chuẩn bị xe, anh đưa Ngọc nhi vào bệnh viện.”
Huyền Ngọc mơ màng run lẩy bẩy: “Không, không,… vào… bệnh viện…. bệnh viện đáng sợ lắm, ba ba chết, mẹ chết… và gia gia cũng chết, em không vào đó…”
Huyền Thiên đau xót hôn lên trán cô, mất bình tĩnh, ra lệnh cho Huyền Tú: “Mau gọi điện cho giám đốc bệnh viện điều động tất cả các bác sĩ đến đây.”
Huyền Tú gật đầu vội vã đi gọi điện.
Một đêm này, biệt thự nằm trên sườn núi vốn luôn bình lặng lại trở nên nhộn nhịp sáng rực rỡ chưa từng có, vì tiểu bảo bối sinh bệnh.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận