Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 70: Kết thúc

 
Mùa đông năm nay, thời gian ngủ đông của Ô Mộc giảm đi rất nhiều. Phần lớn thời gian hắn chỉ trở nên không thích vận động, chỉ thích nằm trong hang nhưng không chìm vào giấc ngủ sâu như lần đầu.

 
Tống Hứa đoán có thể là vì hắn đã trở thành thú nhân, khuynh hướng thú nhân nhiều hơn chứ không còn là thú, cho nên không chịu ảnh hưởng nhiều như lúc còn là bán thú.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Đây cũng là một chuyện tốt của Tống Hứa, mùa đông cô sẽ không nhàm chán quá, có thể kéo Ô Mộc đến nói chuyện với cô.

 
Có điều được ở bên nhau trong một ngôi nhà ấm áp vào mùa đông sẽ rất dễ phát triển thành một vài loại hoạt động nào đó. Vào mùa đông dù Ô Mộc có làm gì thì cũng chậm chạp, nhưng kỹ năng quấn của rắn thực sự rất lợi hại, Tống Hứa đã được lĩnh giáo một vài lần, và cũng đã quen với việc ra ngoài chạy bộ khi trời không có tuyết.

 
Suy cho cùng một khi bị Ô Mộc quấn thì sẽ không thể thoát ra trong một thời gian dài. Có một số chuyện không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Trụ Vương, yêu tinh biến thành từ động vật ít nhiều cũng có chút thiên phú dị bẩm.

 
Kể từ sau sự kiện này, trong lòng Tống Hứa đã nảy sinh những câu hỏi mới.

 
Liên quan đến sự sinh sản của thú nhân.

 
Bây giờ không có biện pháp tránh thai đáng tin cậy nào và loài thú nhân về cơ bản không có cách li sinh sản. Vậy nên việc cô và Ô Mộc có con là chuyện đương nhiên nhưng chỉ không biết nó sẽ như thế nào.

 
Về câu hỏi này, có lần cô tò mò hỏi lũ thú nhân mà cô gặp trên đường, các câu trả lời nhận được rất đa dạng. Nói một cách đơn giản, có một đứa con trong thế giới thú nhân giống như mở một chiếc hộp mù.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạn không biết mình sinh theo hình thức nào, mình sẽ sinh ra đứa con gì. Nhưng chắc chắn cơ thể sẽ tự động điều chỉnh tùy theo thể trạng của mẹ và con, khi gần đến thời điểm chuyển dạ sẽ giữ được hình dáng dễ dàng sinh con nhất.

 
Nếu chúng sống cùng một loài trong một thời gian dài và cả hai bạn tình đều thuộc cùng một loại động vật, thì con cái sinh ra có khả năng là cùng loài với chúng. Nếu không, tình hình sẽ phức tạp.

 
Trường hợp có nhiều khả năng hơn là thừa kế từ cha hoặc mẹ có năng lực hơn người còn lại. Có một xác suất nhỏ là một sự kiện nghiêm trọng sẽ xảy ra, người ta không biết nó sẽ như thế nào cho đến khi sinh ra.

 
Tống Hứa đã tính toán xác suất này và cảm thấy rằng thế hệ tiếp theo của cô có khả năng là một con rắn.

 
Con rắn nhỏ mập mạp quả thật rất thú vị! Nghĩ đến việc nuôi một con rắn nhỏ từ bé, Tống Hứa nhìn Ô Mộc bằng đôi mắt sáng rực.

 
Vào mùa xuân, Tống Hứa thực sự cảm nhận được sự thay đổi trong cơ thể mình và Ô Mộc cũng cảm nhận được điều đó. Điều này được thể hiện ở chỗ mỗi sáng thức dậy, hắn đều bơi đến bên cô với hình dạng con thú và ngửi bụng cô. Sau đó, hắn không di chuyển và trói chân cô bằng đuôi của mình.

 
"Trưởng ngục giam" rắn yêu khống chế bớt lực đi nhiều, điều này khiến Tống Hứa rất kiêu ngạo một thời gian.

 
Rồi một ngày, cô đẻ ra một quả trứng.


 
“Một con sóc đẻ ra một quả trứng, và Đác-uyn gọi đó là một điều kỳ diệu!” Tống Hứa ngồi bên cạnh quả trứng quan sát. Nó có màu trắng và không có hoa văn.

 
“Đây có phải là trứng rắn không?” Cô hỏi Ô Mộc.

 
Con rắn quấn lấy trứng trong ổ rồi hôn lên trán vẫn còn lấm tấm mồ hôi của cô. Tống Hứa để hắn cọ hai lần, sau đó lại chú ý tới quả trứng, hưng phấn nói: “Tiếp theo ngươi muốn ấp trứng sao? Cần nhiệt độ bao nhiêu? Ngươi ấp hay ta ấp? Sóc có thể ấp trứng không?”

 
Rồi cô nhìn quả trứng lớn lên từng ngày, to đến mức hình thú sóc không thể chắn được. Sóc ngồi trên quả trứng mà như ngồi trên ghế.

 
“Hình như là một con rắn bự.” Tống Hứa gật đầu, đặt quả trứng vào bụng con rắn, dùng rêu khô phủ lên rồi tự chạy ra ngoài hóng gió.

 
Trước đó sóc đã thề rằng cô muốn tự mình ấp trứng, nhưng mới được vài ngày thì cô đã không thể chịu đựng được nữa, thế là giao nhiệm vụ cho rắn, còn đường hoàng nói: “Ngươi là rắn, rắn ấp trứng rắn là chuyện đương nhiên mà! Nhất định ngươi còn chuyên nghiệp hơn ta!”

 
Rắn bố mới vào nghề chỉ có thể ngủ với quả trứng nhỏ này mỗi ngày.

 
Cuối cùng, sinh vật nhỏ bên trong quả trứng có dấu hiệu sẽ phá vỡ vỏ trứng, Tống Hứa thức cả đêm canh chừng quả trứng vỡ, quầng thâm dưới mắt đều hiện rõ, rắn lớn bị cô ảnh hưởng cũng chúi đầu vào cạnh quả trứng chăm chú theo dõi.

 
Dưới cái nhìn của hai cặp mắt, quả trứng bị vỡ ra, một sợi tóc nhỏ lưa thưa lộ ra…

 
Tống Hứa giật mình hoang mang: “Đây là cái gì? Đây là, gà con?”

 
Với thân hình bầu dục, hai cánh nhỏ, miệng nhọn và hai bàn chân trên mặt đất, đây không phải là một chú gà con sao?

 
Tống Hứa xoa hai tay với nhau, vẻ mặt sâu xa phức tạp: “Gặp phải xác suất nhỏ nhất rồi.”

 
Không rút một phát được thẻ bài mình muốn, nhưng theo quan điểm xác suất, vầng hào quang may mắn của cô đang phát huy tác dụng, nếu không thì sẽ không thể xảy ra một sự kiện có xác suất nhỏ như vậy được.

 
“Gà con” kêu khẽ hai tiếng, không đứng vững trong ổ được, ngã dập mông xuống đất.

 
Tống Hứa không có nghiên cứu về chim nên không biết đứa nhỏ này là gì. Rắn lớn cũng không rõ. Tống Hứa đành lạc quan cho rằng chờ con trưởng thành là biết. 

 
“Vì đã mất một đêm để phá vỡ vỏ, hãy gọi nó là Nhất Dạ đi!”

 
Khi “gà con” lớn lên từng ngày, trên thân có những chùm lông đầy đặn, trông như những bông hoa màu trắng đen.

 
Tống Hứa chắc chắn: “Là gà đồi!”

 

Tất nhiên là đùa thôi, thằng nhỏ này có cái mỏ cứng hơn gà và hai cái móng vuốt to tướng, nó thuộc nhóm chim ăn thịt.

 
Con gà con thích giẫm lên thân rắn dài của cha, lâu lâu nó lại cúi đầu xuống, dùng mỏ mổ vào lớp vảy trên người, chẳng khác gì gà mổ thóc.

 
Điểm này thì có lẽ là học từ sóc mẹ, cô thường xuyên coi rắn lớn làm đệm mà giẫm. Rắn mặc cho bọn họ giẫm, không nhúc nhích.

 
Gà con là một chú gà hoạt bát, điểm này chắc di truyền từ mẹ. Khi lớn hơn một chút, nó thích chạy khắp nơi trong hang, âm thanh lộc cộc lạch cạch rất rõ ràng, có thể nhìn thấy dấu chân của nó khắp nơi trên mặt đất. Nó cũng cố gắng thoát ra khỏi khe hở, vì vậy con rắn lớn gánh vác trách nhiệm canh gác chỉ có thể dùng thân mình để giam nó trong tổ.

 
Nhưng phương pháp này sẽ không hiệu quả khi chú gà lớn hơn một chút, nó có thể bay ra khỏi vòng vây của con rắn, chỉ khi nghỉ ngơi thì nó mới chịu yên lặng.

 
Con sóc đặt đầu xuống dưới thân rắn và để đuôi lên thân gà con, con gà năng động này nằm ngoan ngoãn dưới chiếc đuôi của cô.

 
Tống Hứa đưa nó ra ngoài ăn, muốn xem nó thích ăn gì. Gà con vừa chui vào bụi cỏ, thân hình non tơ nhanh chóng biến mất.

 
Tống Hứa: “Hahaha hình như mình đang nuôi gà… Ơ gà con đâu?”

 
Con rắn lớn trườn bụi cỏ, Tống Hứa lục tung đám cỏ, cuối cùng cũng tìm được gà con vừa để lạc.

 
Nó đang mổ một con chuột nhỏ không chịu buông.

 
Tống Hứa: “...” Con vẫn còn bé mà sao đã bắt đầu bắt chuột rồi? Đây là tốc độ phát triển của trẻ em trong thế giới thú nhân sao? Trẻ sơ sinh bây giờ thật đáng kinh ngạc!

 
Gà con ổn về mọi mặt, nhưng nó giống cha ở khoản không nói gì. Tống Hứa đã không nghe thấy nó nói một lời nào kể từ khi sinh ra. Cô lo lắng đến nỗi dạy gà con phát âm mỗi ngày, thậm chí rắn cha đã lâu không bị dạy học cũng phải học khóa giao tiếp lần nữa.

 
Học sinh gà con, ngồi trong ổ, hai bàn chân xoè ra, nhìn mẹ Tống Hứa đang ở trước mặt không ngừng nói, cả buổi tối chỉ kêu ba tiếng như đáp lại.

 
Trong ấn tượng của Tống Hứa, đứa đầu tiên hình như chớp mắt cái là trưởng thành, chớ tới ngày nó tự học bay, Tống Hứa mới xác định được, nó là một con chim cắt, cũng là Cắt Bắc Cực.

 
Khi chưa thể bay, gà nhỏ dùng móng vuốt lần theo dấu vết để bắt chuột, ngay khi học được cách bay lượn từ trên cây, nó đã có thể bắt được thỏ, chờ đến khi đôi cánh dài đến hai mét, Tống Hứa và Ô Mộc quay về bộ tộc mãnh thú một chuyến, nó đã bắt người trong bộ lạc thú nhỏ, còn dùng vẻ mặt vô tội đứng trên nhánh cây cao nhìn đám thú nhân nhỏ khóc rống đào cây bên dưới.

 
Gà con chưa bao giờ sống cuộc sống tập thể, nó cũng không biết mình không thể bắt những kẻ đó. Nó chỉ biết không thể bắt mẹ, nếu không sẽ bị rắn cha trói lại, không thể bay một ngày.

 
"Gà con!" Rõ ràng là có một cái tên đàng hoàng nhưng luôn bị gọi bằng nhũ danh, vì vậy bản thân là một loài chim săn mồi lại mặc định tên là Gà con. Nghe mẹ gọi, nó tung cánh bay từ trên cây xuống, đến sau lưng mẹ, biến thành một cậu bé tóc trắng mắt đen, mặc bộ quần áo lông vũ đen trắng, lòng bàn tay kèm theo móng vuốt sắc nhọn.

 
Lần này trở lại bộ tộc vì Tống Hứa muốn đến thăm hổ mẹ, nhưng không may khi họ đến, Hắc Sâm đã rời khỏi bộ tộc lần nữa, nàng thích chạy khắp nơi, khoảng thời gian này không biết đang ở đâu. Chỉ có ông cậu Uy Sơn gặp bọn họ, kể cho bọn họ nghe một vài chuyện ồn ào mà Hắc Sâm đã gây ra khi trở về bộ lạc.


 
Nàng ngang nhiên đánh những người trong bộ lạc trước đây không phân biệt phải trái đã xua đuổi Ô Mộc, thú nhân sư tử có chủ trương muốn giết Ô Mộc đã bị nàng đánh đập vài lần, cuối cùng sư tử đó vì tránh Hắc Sâm mà rời khỏi bộ tộc.

 
Uy Sơn còn mời bọn họ ở lại bộ tộc sinh sống, nhưng Tống Hứa đã từ chối. Cô không quen với cuộc sống phức tạp và hỗn loạn của bộ tộc hỗn hợp này. Hơn nữa cô và Ô Mộc đã có đứa con thứ hai, gần đây cô vì đứa trẻ này mà phiền não.

 
Lần rút thăm này vẫn trúng trường hợp hiếm hoi, là một con báo tuyết.

 
Họ trở lại bộ lạc lần này, cũng vì muốn xem có con báo tuyết nào trong bộ tộc không, hỏi xem môi trường sống như thế nào mới tốt cho báo tuyết.

 
Trong bộ tộc lại không có báo tuyết, báo tuyết nên sống ở vùng núi tuyết có độ cao rất lớn, nghe vậy lại thấy nhức cái đầu rồi

 
"Nếu là đen phối trắng, vậy gọi Vô Thường đi!" Tống Hứa đặt tên với báo tuyết nhỏ vừa để, sau đó lại đặt nhũ danh cho nó là "mèo con".

 
Theo phương diện phối màu, mèo con và gà con đều có màu trắng đen, không hổ là anh em.

 
"Đi, đến núi tuyết!" Tống Hứa đưa ra quyết định.

 
Báo tuyết và rắn, một người đến nơi quá lạnh sẽ muốn ngủ đông, một người quen sống ở nơi lạnh, nhưng quan hệ hai người họ vẫn rất tốt. Rắn lớn vẫn rất bao dung với hai đứa trẻ khác hoàn toàn với mình, biểu hiện cụ thể là chúng có thể tùy ý giẫm lên người hắn. Gà con mổ hắn, mèo con cắn hắn, hắn đều không để ý.

 
Kể từ đó ăn cơm, đi ngủ, giẫm lên cha đã trở thành truyền thống của gia đình Tống Hứa.

 
Vì mèo nhỏ, bọn họ quyết định chuyển tới dưới chân núi tuyết, sống ở đó trong một khoảng thời gian dài.

 
Rắn lớn ở dưới chân núi, ngoài ra buổi tối mỗi ngày ba mẹ con sẽ ngủ dưới chân núi, ngày thì chạy trên núi, chơi đùa khắp nơi. Tống Hứa đưa con đến cuối cùng lại để con đưa về, mỗi ngày báo tuyết nhỏ học cách sống và tìm kiếm người mẹ hay đi lạc.

 
Đứa trẻ non nớt này rất thích tự cắn đuôi bản thân, cũng thích cắn đuôi mẹ để ngủ, hoặc là ở bên cạnh cha. Anh trai không có đuôi, không biết nên cắn ở đâu, điều này khiến cho đứa nhóc rất buồn.

 
Nó có một đôi mắt xanh, cũng có mái tóc trắng, đường viền mắt dày đặc khiến đôi mắt trở nên đặc biệt to.

 
Sau khi lớn lên một chút, hai anh em mèo con và gà con chạy khắp nơi trên núi tuyết, vì mẹ của chúng sẽ ở bên cha. Dù sao cũng vì ngày nào bọn họ cũng ra ngoài chơi, người cha ở nhà ngủ một mình nhớ họ quá nên dũng cảm bò lên núi tuyết, kết quả được nửa đường suýt thì bị đông cứng, việc này nghe mà thấy đáng thương thực sự.

 
Trong thế giới thú nhân, khi đến tuổi trưởng thành, những đứa trẻ thường bị người mẹ nuôi dạy chúng đuổi ra khỏi nhà, một vài đứa không có năng lực chăm sóc, có đứa khi biết chạy biết nhảy đã tự đi săn được, sau đó từ từ thoát khỏi gia đình.

 
Ở nhà Tống Hứa không có thói quen như vậy, mọi thứ đều phụ thuộc vào chúng, gà con không bao giờ rời khỏi bọn họ quá xa, trở thành loài chim ăn thịt lớn với sải cánh dài gần ba bốn mét, vẫn sống gần bọn họ, làm một cái tổ trên cây để sinh sống.

 
Ngược lại, mèo con khi còn bé cực kỳ dính người, có lẽ đó thiên tính của báo tuyết, nó ở lại ngọn núi đầy tuyết này không có rời khỏi.

 
Nhưng xa cách chỉ là tạm thời, một ngày nọ Tống Hứa thấy báo tuyết đột ngột về nhà thăm họ, tâm trạng vui sướng đến không thể tả.

 
Nhiều năm sau, Tống Hứa có đứa con thứ ba.

 
Lần này vẫn là thẻ xác suất nhỏ. Đứa thứ ba là con gái, cũng là đứa trẻ duy nhất được sinh ra trong hình hài đứa trẻ. Ba ngày sau khi sinh, đứa trẻ đột ngột biến thành một con thú, một con cá, dài vài mét.


 
Lúc đó Tống Hứa đang trong ổ, mở mắt trừng trừng nhìn đứa trẻ đột nhiên biến thành cá, cơ thể đó lớn hơn rất nhiều so với cô, cái đuôi trực tiếp đập tan cái ổ mà cô tạo ra.

 
Cô đứng bật dậy, lao ra khỏi cửa là hét gọi Ô Mộc, nói năng lộn xộn:" Ô Mộc, cá cá cá! Có cá! Làm sao đây?"

 
Tống Hứa đã tập hợp được ba môi trường sống là dưới đất, trên trời và dưới biển, nhìn con gái nhỏ bị Ô Mộc kéo đến bên hồ để bơi.

 
Còn cá này, tại sao lại trông rất giống cá voi xanh vậy? Chắc phải nuôi nó dưới đáy biển quá.

 
"Bự thế này, sắp lấy kín cái hồ nhỏ rồi, gọi là Điềm Hồ đi!"

 
Không có gì ngạc nhiên, cái tên Điềm Hồ này chưa bao giờ được người khác thừa nhận, cá voi xanh đã quen với việc mẹ chúng gọi mình là cá bự.

 
Bất đắc dĩ, Tống Hứa lại một lần nữa tuyên bố:"Đi, đến bờ biển!"

 
Gọi gà con, đi qua núi tuyết, mèo con cũng chủ động đi theo, bọn họ cùng nhau đưa đứa con út đến biển.

 
Lần này nhiều người hơn, đường đi cũng khó khăn hơn lần đầu, khi thiếu nước, gà con bay đi bay lại hàng chục kilomet không phàn nàn gì mà mang nước đến cho cá bự, vì em gái cần rất nhiều nước, nếu không sẽ chết khát trên đường.

 
Đến một nơi quá nóng, báo tuyết cũng gục, phải để rắn cha chở nó đi về trước.

 
Nhưng cũng có rất nhiều lúc hạnh phúc lại biết được cảm giác lăn lộn trong bụi cỏ là gì từ mẹ.

 
Khi trời mưa to, cá bự biến thành cá, nằm trên bãi cỏ bạch bạch vẫy đuôi. Những người còn lại ở hốc cây trú mưa quan sát.

 
Thành viên đông, ngay cả hốc cây thích hợp cũng khó mà tìm thấy, bọn họ chen chúc lại với nhau, hoặc là dứt khoát giẫm lên người rắn cha.

 
Ban đêm trời trong hơn nhiều, bọn họ tùy tiện tìm một chỗ trống, rắn lớn dùng đuôi bao bọc tất cả bọn họ lại, vạch ra thành một vòng tròn để nghỉ ngơi.

 
Cá bự ghen tỵ với anh trai gà con có thể bay lên trời, con bé cũng muốn bay, nhưng anh trai gà con lại không thể mang theo nó. Tống Hứa nhìn hai anh em đang cố gắng trong vô vọng, gà con không tải nổi cá bự, cô cười đến đau bụng.

 
Cá lớn ghen tỵ với anh trai mèo con có thể chạy nhanh trên mặt đất, con bé muốn anh trai cõng mình chạy, nhưng mèo con cũng không vác nổi nó, Tống Hứa nhìn bốn chân mèo con run rẩy, kéo lê em gái trên mặt đất mà cười ra nước mắt. 

 
Nhưng cá lớn đã đến biển, con bé phát hiện nếu không ở dạng thú nhân thì thậm chí nó còn không thể đi bộ trên cạn, nhưng có thể chở mẹ và các anh vượt qua đại dương, thế là con bé liền biết, đây chính là nơi thuộc con bé thuộc về.

 
Kết thúc chuyến đi, bọn họ vẫy tay tạm biệt nhau.

 
"Chia tay là điều chắc chắn, nhưng rất vui khi gặp được con." Mẹ nói như vậy, rồi hôn lên đầu cô bé.

 
Những đứa trẻ đáng yêu lần lượt đến rồi đi, cuối cùng chỉ còn lại Tống Hứa và rắn lớn. Trong mưa bọn họ trốn dưới hốc cây, Tống Hứa núp dưới thân rắn lớn tránh sấm sét, rắn thân thiết siết chặt lấy cô.

 
Nhiều năm sau, giữa bầu trời, trên núi tuyết, dưới đại dương, vẫn có những câu chuyện của họ tiếp diễn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận