Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 69: Kết thúc nhật ký

 
Tống Hứa dần dần phát hiện ra, trong hành vi xua đuổi những thú nhân rắn khác của rắn yêu, yếu tố "ghen tuông" chiếm một tỉ lệ khá nhỏ, chỉ là hắn rất có ý thức về các mối nguy, nhạy cảm hơn những gì cô tưởng tượng.

 
Khi họ dừng lại nghỉ ngơi giữa đường, Ô Mộc đã quen với việc tìm một nơi không có những thú nhân nguy hiểm khác. Nhưng hắn sẽ không chủ động xua đuổi những thú nhân nhỏ không gây nguy hiểm, cũng không ngăn cản Tống Hứa chơi với những thú nhân này, hắn chỉ ngăn cản Tống Hứa đến gần thú nhân rắn, quán triệt tình yêu nhỏ bé của Tống Hứa dành cho hắn mà thôi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Có lẽ hắn cũng biết rằng bạn đời của mình sẽ không dễ dàng chọn những thú nhân rắn khác, nhưng để phòng ngừa khả năng bị bạn đời của mình vứt bỏ, hắn vẫn sẽ loại trừ mọi nguy cơ.

 
Con rắn lớn chiếm cứ xung quanh con sóc, đóng chuẩn vai một người bảo vệ cảnh giác.

 
Nếu không có khiêu khích, chỉ khi Ô Mộc gặp phải đồng loại mới chủ động tấn công. Thời điểm còn lại, hắn vẫn mang tính cách như lúc Tống Hứa mới quen biết. Giống như một tiểu long nữ trong trẻo lạnh lùng không màng thế sự, ngoại trừ sở trường săn bắn và chiến đấu, những thứ khác đều khá vụng về.

 
Khi đi du lịch cũng không thích để ý đến chuyện gì, gặp cái gì ăn cái đó, gặp hang động thì sống trong đấy, tìm không thấy thì ngủ ở cành cây. Tống Hứa mà không quan tâm, Ô Mộc cũng chẳng muốn tiêu phí sức lực.

 
Cho đến lúc này, họ đã đến một khu rừng thông, Tống Hứa quyết định phải ở lại đây lâu hơn chút nữa.

 
“Bây giờ đã là mùa thu, cũng sắp sang mùa đông rồi, chúng ta ở lại đây đợi hết đông rồi đi nha.” Ngộ nhỡ rắn yêu phải ngủ đông, nếu đột nhiên ngủ quên giữa chừng thì chẳng lẽ cô lại phải chôn hắn tại chỗ sao, vẫn là nên chuẩn bị trước thì hơn.

 
Có lẽ là do đã đi dạo bên ngoài rất lâu, sau khi Tống Hứa thông báo rằng bọn họ sẽ ở lại, rắn yêu trông có chút vui vẻ, không hiểu sao cảm giác cuối cùng cũng được thư giãn.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sóc gãi cằm: “Chẳng lẽ rắn yêu đi lại mệt rồi ư? Nếu vậy thì bọn hắn ở đây ở thêm mấy tháng nữa cũng được.”

 
Ô Mộc nhanh chóng tìm thấy một hang đá gần đó. Thấy bạn đời yêu cầu ở lại, hắn cần tìm một nơi trú ẩn càng sớm càng tốt.

 
Mặc ù không nhìn ra, nhưng từ khi rời bờ biển, Ô Mộc cũng lặng lẽ thấy lo.

 
Bạn đời đã nhiều lần bày tỏ mong muốn được sinh sản, nhưng nếu không có môi trường ổn định, con cái sẽ không thể tiến vào trạng thái sinh sản được, vì lẽ đó Ô Mộc cũng rất khó khăn. Cô cứ đi mãi về phía trước, là bởi vì không có tìm được nơi ở yêu thích, hắn chỉ có thể cùng đi theo.

 
“Sống ở đây sao?” Ô Mộc hỏi.

 
“Đừng sống ở đây, hang động này nằm một nửa dưới lòng đất, quá ẩm ướt, hơn nữa quá nhỏ, chúng ta tự làm một ngôi nhà đi.” Con sóc vui vẻ tỏ ý cô muốn xây một ngôi nhà.


 
Đối với hành vi mấy lần muốn dừng lại trên đường của mình, sóc nhỏ không nhận ra hành vi này truyền tải thông điệp gì đến rắn, cũng không biết rắn yêu lo lắng liên tục như thế nào vì hành vi lặp đi lặp lại của mình. Cô không biết gì hết, chỉ quan tâm phòng ốc của mình cần làm to bao nhiêu..

 
Rừng thông là môi trường ưa thích của loài sóc, đây là bản chất của chúng. Rừng thông này trông rất già, đều là những cây thông cao lớn thẳng tắp, thân cây gần như sánh ngang với những cây gỗ đỏ khổng lồ mà Tống Hứa đã từng thấy.

 
"Cái này hốc cây thật lớn! Chúng ta làm nhà quanh gốc này đi." Tống Hứa chọn một cây thông cao, phía dưới thân cây có một cái khe vừa đủ cho hai người, bên trong có một lỗ rỗng rộng.

 
Nhiều cây ở đây đều là như vậy, do tuổi cây đã quá già nên một phần thân cây bên dưới đều có một khe trống, tạo thành một không gian tự nhiên.

 
Nếu không gian này tiếp tục mở rộng, một ngày nào đó nó sẽ không thể giữ được thân và cành ở trên cùng, cây sẽ đổ xuống và trở thành chất dinh dưỡng cho những cây nhỏ xung quanh lớn lơn.


 
Nhớ ra cái cây mà Tống Hứa chọn không có nguy cơ bị đổ, không gian phù hợp, cô cũng đã dọn sạch các loại bọ nhỏ bên trong, đồng thời vận chuyển một ít đá và đất vào để lót xuống mặt đất để tránh nước chảy khi có mưa, thuận tiện lấp đầy những vết nứt trên cây có thể bị rò rỉ.

 
Ở phía trên, cô làm một ván nệm bằng gỗ, vào mùa đông sẽ rất khô ráo ấm áp.

 
Khu rừng rậm này có chút giống với khu rừng Ô Mộc ở trước đây, trên mặt đất cũng phủ rất nhiều rêu xanh, cô thu gom đám rêu dày cộm và phơi khô dưới nắng mùa thu, rải từng lớp vào hốc cây để làm một cái tổ cho Ô Mộc.

 
Gần cửa hốc cây có một chiếc lò sưởi được đắp bằng đá và đất, là phương tiện sưởi ấm rất cần thiết vào mùa đông. Nơi này còn lưu lại một lỗ thông hơi đặc biệt để tản khói, Tống Hứa xây thêm một cái bếp nhỏ bên cạnh để đun nước nấu ăn nữa.

 
Sau kinh nghiệm làm đầu bếp bên bờ biển, chiếc bếp do cô chế tạo cực kì dễ sử dụng. Tống Hứa người toàn bụi đất vỗ vỗ thành quả lao động của mình: "Một đầu bếp giỏi thực sự thậm chí có thể xây dựng một cái bếp, mình thật tuyệt vời!"

 
Cô quay đầu chào hỏi Ô Mộc đang vặn củi bên ngoài: "Ô Mộc, lại đây xem bếp của ta nè! Ta cũng đã dành một chỗ nhóm lửa cho ngươi đấy!"

 
Một vài mảnh gỗ được mắc vào gần hố lửa và bếp dùng để treo nồi nấu nước, cũng có thể để cho rắn yêu quấn lên trên đó.

 
Tối hôm làm xong lò sưởi, Tống Hứa bỏ rất nhiều lá thông vào đốt lửa, củi là một cây tùng lớn gãy xuống bị Ô Mộc kéo về. Toàn bộ không gian trong hốc cây đều tràn ngập một hương thơm từ lá thông, Tống Hứa đang nằm mơ ăn hạt thông, khi tỉnh dậy thì thấy mình đang gặm chiếc đuôi rắn mà cô đang ôm trên tay.

 
Tống Hứa tỉnh táo lại không những không thấy xấu hổ mà còn cực kỳ tò mò gặm thêm hai cái, muốn thử xem có phải là mùi vị trong giấc mơ hay không.

 
Ô Mộc rút cái đuôi của mình về.

 

Tống Hứa: "?" Trước kia vẫn cho ta cắn, bây giờ lại không cho? Ta đây sao mà chịu được chứ? Thế là cô thò tay lại cướp về.

 
Sắc mặt của Ô Mộc rất phức tạp, từ bỏ giãy dụa, quay trở lại nơi nằm, cuộn tròn đuôi rắn lên.

 
Hắn không thể hiểu tại sao bạn đời của mình chưa chuẩn bị kỹ càng, lại liên tiếp phát ra tín hiệu. Hai ngày trước, khi cô chạy đến cọ cọ, hắn do dự một chút nhưng vẫn phối hợp, thế nhưng khi hắn muốn tiếp tục, quấn lấy cô khi đang bơi, Tống Hứa lại hi hi ha ha muốn hắn buông ra, nói nhà còn chưa làm tốt rồi qua lại bận rộn làm việc.

 
Hắn muốn nói cho cô rằng cô không thể làm điều này, dứt khoát kéo đuôi trở lại, nhưng cô vốn dĩ không quan tâm chút nào.

 
Ô Mộc nhìn Tống Hứa nắm lấy cái đuôi của mình lắc lư chơi đùa, chóp đuôi từ từ quấn lấy cánh tay cô, siết chặt rồi lôi về phía mình.

 
Tuy nhiên, Tống Hứa lại lung lay cánh tay của mình, làm gián đoạn động tác của hắn: "Ô Mộc, dậy làm việc đi! Đừng chơi nữa!"

 
Cô cảm thấy dạo này rắn yêu càng ngày càng dính người, nhất định là di chứng của việc biến thành thú nhân, suốt ngày bò lên người cô.

 
Ô Mộc: "..." Lại nữa, rõ ràng là cô bắt đầu trước mà.

 
Bạn đời của hắn là đồ xấu xa, nhất định lại trêu chọc hắn. Đuôi rắn biến thành chân, Ô Mộc đứng lên, đi qua Tống Hứa, mặt không hề cảm xúc nói: "Ngươi."

 
Tống Hứa nghiêng đầu: "Ta?"

 
Ô Mộc lạnh lùng nói: "Rất xấu tính."

 
Tống Hứa cảm thấy buồn cười với cách lên án lúc nào cũng giống nhau của hắn: “Ta làm sao, cắn đuôi của ngươi là xấu tính à?"

 
Rắn lớn đi ra ngoài săn mồi, Tống Hứa suy nghĩ nửa ngày không biết lần này lại xấu tính ở chỗ nào, chỉ có thể vừa vui cười vừa tiếp tục công cuộc làm nhà của mình..

 
Cô còn phải sắm sửa thêm một số đồ đạc, vật dụng gia đình cho ngôi nhà nhỏ, tích trữ một số thực phẩm. Mùa thu thật sự rất bận rộn.

 
Rắn yêu cãi nhau với bạn đời của mình đã đi ra ngoài, cáu kỉnh tóm lấy một vài con mồi lông dày về làm chăn cho sóc vào mùa đông, nhưng khi quay lại, bạn đời của hắn vẫn vui vẻ vẫy chào hắn như thường lệ, như thể vốn dĩ bọn họ không hề cãi nhau..

 

Tống Hứa: Thì có cãi nhau đâu?

 
Vào ban đêm, rắn lớn biến thành hình thú và cuộn mình còn mình như nhang muỗi, chen trong góc nhà, không còn quấn quít con sóc nữa.

 
Tống Hứa cảm thấy kỳ quái chạy tới, trèo lên người hắn, lăn qua lăn lại: "Ô Mộc? Rắn yêu? Ngươi sao vậy, không thoải mái sao?"

 
Con rắn lớn ngóc đầu lên, khè lưỡi: "Chúng ta cãi nhau?"

 
Tống Hứa kinh ngạc: "Cái gì, cãi nhau, khi nào chứ?"

 
Cô nhớ ra điều gì đó, nhìn một cách kỳ lạ: "Ý ngươi là, cái câu “Ngươi rất xấu tính” lúc sáng à?"

 
Rắn lớn xác nhận: "Xì xì."

 
Tống Hứa: "Ngươi gọi như vậy là cãi nhau?"

 
Rắn lớn : "Xì xì."

 
Tống Hứa: "Được rồi, coi như là cãi nhau, vậy tại sao ngươi lại cãi nhau với ta chứ?"

 
Vừa nói, con sóc lăn lộn qua đầu rắn lớn, ôm lấy đầu cọ mạnh vào người nó. Một khối lông ấm áp mềm như nhung cọ vào khiến rắn lớn không nhịn được cũng nâng cằm lên cọ lại, chiếc lưỡi rắn giống cái móc cũng như vậy mà thè ra.

 
Tống Hứa nín cười, ra vẻ đáng yêu hỏi lai: "Ô Mộc, tại sao chúng ta lại cãi nhau?"

 
Ô Mộc nhớ tới bản thân đang tức giận, đột nhiên dừng lại: "Ngươi cho ta tín hiệu sinh sản, ta vừa bắt đầu thì ngươi lại ngắt ngang, rất nhiều lần."

 
Tống Hứa: "?"

 
Lúc này sóc con ngây ngẩn cả người. Gì mà ngươi phát hiện ra tâm tư của ta? Gì mà ta truyền tín hiệu? Ngươi bắt đầu khi nào? Ta đã ngắt ngang cái gì? Nhiều lần cái gì chứ?

 
Trong lòng Tống Hứa có ngàn câu vạn chữ không nói ra được, cuối cùng biến thành một câu: "Ta không tin, bây giờ ngươi thử cho ta xem!"

 
Ô Mộc phân biệt vẻ mặt của cô, cố gắng xem lần này cô có cố ý trêu chọc hắn nữa không, nhưng trên mặt cô không có gì khác ngoài sự phấn khích.

 
Đuôi rắn lại một lần nữa thử thăm dò cọ vào tay của cô.

 
Rắn chiếm lấy bạn đời của mình, nhưng chiếm con mồi, hơi thở chậm chạp mà nguy hiểm.


 
Quấn quanh con sóc, như là quấn quanh những thân cây mềm mại, trườn bò uốn lượn..

 
Khi rắn yêu đang lột da, Tống Hứa gặp phải một ngày mưa dông.

 
Nhưng ánh trăng trong rừng ban đêm rất sáng, côn trùng kêu vang inh ỏi, là một đêm yên ổn, thế là tiếng sấm chỉ vang vọng trong hốc cây.

 
Rừng rậm tĩnh mịch trong đêm, rắn yêu bò vào đầm nước.

 
Nước trong hồ mờ đục, cây rong cũng mang màu sẫm u ám, thân rắn tùy ý bơi lội thấp thoáng trong nước, màu đỏ sẫm ẩn hiện trong màu đen, khuấy động đầm nước cùng cây rong, không người nào biết rằng có rắn đang bơi ở đây.

 
Những gợn sóng nông lăn tăn, cây rong mềm mại nhấp nhô. Vũng nước này cũng không lạnh buốt, nhất định là vào mùa hè đầm nước đã phơi đầy ánh mặt trời. Đã có sự ấm áp của cô cũng mag theo ánh hào quang của cô.

 
Chim đỗ quyên đang kêu.

 
Nơi xa cũng có một tiếng chim khác vọng lại.

 
Không biết bọn họ đang nói cái gì, không nhìn thấy bóng dáng của bọn họ, tiếng kêu cũng xa xăm như trong một giấc mộng..

 
Rắn lớn nghỉ lại trong đầm nước.

 
Hắn chiếm cứ mảnh đất an toàn của chính mình.

 
Một bàn tay lướt qua vai hắn, lại bò lên trên mặt của hắn, nhẹ nhàng xoa nắn.

 
"Rắn yêu của ta, đúng là một con rắn ngốc nghếch, cũng rất đáng yêu."

 
Rắn yêu dễ thương siết chặt lấy cô, suýt làm gãy cả lưng.

 
Sáng sớm, con sóc mang theo rắn yêu ra ngoài, đến chiều tối, rắn yêu lại mang theo con sóc trở về.

 
Họ cứ lặp lại cuộc sống yên bình và giản dị này, săn bắn, hái lượm, xây dựng.

 
Ngôi nhà của họ được xây xong, bắt đầu chờ mùa đông đến.

 
Rồi đợi mùa xuân năm sau.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận