Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 65: Mời, quần áo chỉnh tề

 
Tìm nước, Ô Mộc nhìn xung quanh.

 
Vào lúc sóc và rắn nói chuyện trên trời dưới đất, không coi ai ra gì, con hổ lớn đã xuống thuyền và nằm trên rạn san hô bên cạnh để tắm nắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Thấy rằng con mình đã ổn và tình trạng rất tốt, con hổ nóng nảy ngay lập tức trở thành con mèo lười biếng.

 
Nàng và cá voi sát thủ trong nước bên cạnh tò mò đứng xem rắn với sóc. Về phần sứa, vẫn nhất quyết tuyên bố tán tỉnh con hổ, nhưng tiếp tục bị ngó lơ. Hổ không đánh hắn ta nữa, nhưng cũng không quan tâm đến hắn ta.

 
Nhìn hổ mẹ một chút, Ô Mộc lại hướng ánh mắt về phía sóc: "Uống nước nhé?”

 
Tống Hứa: "Ôi ôi, bây giờ ngươi nói chuyện rất lưu loát cũng không còn bị vấp nữa! À, ta không uống nước.”

 
Ô Mộc không thể chuyển đổi giọng điệu tự nhiên như con sóc được, hắn vẫn trong quá trình khôi phục toàn diện. Thực ra, bây giờ hắn rất mệt, từ khi ra biển, hắn đã không nghỉ ngơi đầy đủ trong một thời gian, lại trải qua một quá trình lột xác khốc liệt, bây giờ chỉ còn cách quấn lấy gối sóc ngủ một giấc ngon lành.

 
Con sóc hỏi đúng lúc: “Có phải ngươi đã bơi rất lâu để tìm đến nơi này, mệt rồi đúng không, hay là chúng ta nghỉ ngơi ở đây một lát nhé?"

 
Mặc dù rất mệt, nhưng Ô Mộc không đồng ý liền với đề nghị này, thú nhân sứa độc hại đằng kia khiến hắn có chút lo lắng. Tại sao hắn ta cứ khiêu khích Hắc Sâm mãi thế?

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tất cả mọi người ở đây đều biết họ đang xảy ra chuyện gì, ngoại trừ con rắn lớn mới đến.

 
Mối quan hệ giữa cha mẹ và con cái của bộ lạc thú nhân không giống như trong quan niệm của Tống Hứa, con cái và cha mẹ thường chia tay nhau khi trưởng thành, hiếm khi gặp nhau, càng không can thiệp vào sự lựa chọn của nhau.

 
Tống Hứa thì thầm nói: “Con sứa đó muốn theo đuổi mẹ chúng ta.” 

 
Hiểu rằng con sứa đang tìm bạn đời, cũng không thấy Hắc Sâm phản ứng dữ dội, Ô Mộc bình tĩnh gật đầu. Tống Hứa nhảy xuống thuyền, đưa tay về phía hắn: “Mau lên, chúng ta xuống nghỉ ngơi một chút!”

 
Ô Mộc nhấc chân lên, không ngoài dự đoán lại ngã một cái, đè ép con sóc đến mức dẹp lép.

 

Con sóc suýt chút bị đè bẹp, sau khi thoát khỏi vật đè nặng trên cơ thể, phản ứng đầu tiên là cười lớn: "Hahaha, ngươi không biết đi sao hahahaha!" 

 
Con rắn lớn cau mày, không vui vẻ nhìn chằm chằm vào điệu cười của cô, lập tức biến thành một con rắn lớn cuộn mình trên người cô.

 
Áp lực nặng nề khiến con sóc lập tức thay đổi sắc mặt: "Ta xin lỗi, ta sai rồi, ta không nên cười, ngươi vừa có chân, không biết dùng cũng chuyện bình thường. Nếu đổi lại là ta thì ta cũng không biết dùng đâu, thật đấy. Ta dạy ngươi cách đi nhé, miễn phí 30 ngày dạy trọn gói, nếu dạy không được ta cõng ngươi đi, ta thề!"

 
Đương nhiên cô sẽ không nói, rắn yêu tức giận rồi biến thành rắn quấn lấy cô thật sự rất quyến rũ, hê hê hê!

 
Ô Mộc không muốn vào trong bộ lạc, thế là nằm cuộn mình bên ngoài trên bãi đá ngầm, nhưng không thể nằm lâu, vì bạn tình của nó, con sóc không muốn ngủ vào lúc này, cô muốn nói chuyện với bà nội cá voi sát thủ lớn bên bờ nước, cũng muốn đi xem hổ mẹ và người theo đuổi mẹ. Rắn yêu không muốn buông cô ra, cuối cùng chỉ điều hòa chút, biến thành trạng thái thú nhân, đuôi quấn lấy bàn tay Tống Hứa, kéo ra một dải dài trên bãi đá ngầm.

 
Bà nội cá voi sát thủ quyết định trở về bộ lạc của mình, Tống Hứa chào tạm biệt với bà, nhìn bà quay trở lại hòn đảo bên cạnh, lại nhìn con sứa lớn ở đằng kia, vẫn đang tán tỉnh, chỉ vài từ lặp đi lặp lại, cũng không biết nói cái gì đó cho dễ nghe, chẳng trách con hổ lớn lại thờ ơ.

 
"Ta đã chuẩn bị sính lễ, nếu như ngươi đồng ý, có thể tổ chức liền, ta cũng đã chuẩn bị đồ trang sức xinh đẹp cho ngươi, có thể đeo trong buổi nghi thức..."

 
Nghe sứa lớn nói vậy, Tống Hứa cảm khái, không ngờ hắn ta rất coi trọng nghi thức, nhưng nói đến đồ trang sức. Tống Hứa tiến lại gần lấy sợi dây chuyền răng hổ treo ở thắt lưng mình, trả lại cho nguyên chủ: "Hắc Sâm, đây là dây chuyền của mẹ, trả cho mẹ, bây giờ mẹ có thể đeo nó lên."

 
Con hổ duỗi móng ra gẩy, không nhận: "Ta không cần nữa, tặng con đó, nó đã là đồ của con rồi."

 
Kích thước hình thú của nàng quá lớn, hiện đang khôi phục, nhưng biến thành trạng thú thú nhân vẫn không được thoải mái như hình thú, đeo sợi dây chuyền răng thú nho nhỏ này không tiện lắm.

 
Đợi khi hai người nói xong, sứa lớn bắt đầu lặp lại: “Hôm nay sẽ làm lễ kết giao. .. "

 
"Sứa." Tống Hứa cắt ngang: "Hắc Sâm không chịu đồng ý, dưa hái xanh không ngọt, ngươi cũng đừng ép, nếu không Hắc Sâm có thể xé nát ngươi đến không hợp lại nổi đâu, ngươi đã nhìn thấy con rắn mới ở đằng kia, độc của hắn không kém ngươi chút nào, chúng ta muốn đi, ngươi cản không được.”

 
Sứa không phục: “Ta có thể…”

 
“Nhưng!” Tống Hứa xoay người một góc: “Lễ kết giao với bạn đời đã chuẩn bị xong, không nên lãng phí.” 

 
Con hổ lớn liếc nhìn cô một cái, Tống Hứa nắm lấy đuôi rắn trên cổ tay, lớn tiếng nói: “Nếu hôm nay nhất định phải tổ chức nghi thức bạn đời, chi bằng để cho ta và rắn yêu đi.”

 
Sứa: "?"


 
Ô Mộc không hiểu sao, vừa mới chợp mắt một chút, đột nhiên bị kéo vào bộ lạc này, tại sao một đám thú nhân tự dưng leo lên lên từ những rảnh nước khác nhau lại đột nhiên bắt đầu vây quanh họ múa hát vậy?

 
"Chúng ta, phải tham gia, bộ tộc này?" Ô Mộc bỏ lỡ quá trình nghi hoặc, trong ký ức của hắn, chỉ khi gia nhập một bộ lạc mới có thể vừa hát, vừa nhảy múa, vừa chia sẽ đồ ăn với thú nhân trong tộc.

 
Tống Hứa: "Ôi trời, bé yêu nói câu dài mà không bị ngược nữa rồi! Ồ, tất nhiên không tham gia bộ lạc này, chỉ tham gia một buổi lễ kết giao bạn đời. "

 
Ô Mộc nhìn Hắc Sâm đang ăn cá ở đằng kia và con sứa theo sau nàng: "Hắc Sâm?"

 
Tống Hứa: "Là chúng ta đó, ha ha! "

 
Ô Mộc: "?"

 
Tống Hứa: "Đúng vậy, từ hôm nay trở đi, chúng ta chính thức là bạn đời!"

 
Ô Mộc: "Chúng ta, không phải, đã sớm, là bạn đời rồi?"

 
Tống Hứa: "Ơ đúng ha, sao ta không nhớ ra nhỉ..."

 
Con ngươi màu đỏ sậm của rắn yêu híp lại đầy nguy hiểm: "Xì!"

 
Tống Hứa đổi giọng nói: "Nhớ lại rồi, hôm nay là kỷ niệm một, ừm, là kỷ niệm hai năm! Nói tóm lại, thử đeo cái này đi, là ngọc trai đó, đẹp lắm!"

 
Sứa không hổ danh là thú nhân sống trên hải đảo, thu thập được rất nhiều ngọc trai, làm một chiếc vương miện trang trí bằng ngọc trai vỏ san hô. Ban đầu nó được chuẩn bị cho Hắc Sâm, bây giờ nó được đeo lên…. trên đầu của Ô Mộc.

 
Hết cách rồi, nó quá lớn. Tống Hứa thẳng thừng từ chối vì nó quá nặng nề.

 
Ô Mộc không rõ được tình hình hiện tại, Tống Hứa xấu xa đội chiếc vương miện nặng trĩu lên đầu hắn, hắn nhớ trước đây Tống Hứa cũng thích đội vòng hoa dại của mình lên đầu hắn. Nhưng hắn không thích nên đã gỡ nó xuống.

 
"Ngươi cũng không thích hả? Nó nặng quá phải không?” Tống Hứa cầm lấy, đội lên đầu một đứa trẻ trong bộ lạc chạy ngang qua, cho nó đội vương miệng đẹp đẽ rồi đi chơi với nhóm bạn.


 
Những con thú lạ trên đảo sứa nhìn rất vui vẻ. Một đám sò xung phong làm nóng bầu không khí, gõ lạch cạch vỏ sò để chơi nhạc, những con thú nhân sao biển nằm trên mặt đất, và một số con thú nhân sử dụng hình con thú nằm trên mặt đất, làm cho Tống Hứa không thể phân biệt được họ là cá được vớt lên có thể ăn hay là thú nhân sống gần đây, chỉ có lên giá nướng mới phân biệt được rõ thôi.
 
 
Mọi người đều vui vẻ, ngoại trừ nghi thức bạn đời chuẩn bị cho tộc trưởng lại đột nhiên biến thành của người khác. Mặc dù hắn ta không thể thực hiện nghi lễ với bạn đời mà mình muốn nhưng vẫn tính là hắn ta đã tham gia một nghi thức kết bạn đời.

 
Tống Hứa dạy mọi người nhảy vũ kim khúc trên quảng trường. Sau đó cô thành công thoát thân dẫn Ô Mộc đi tìm một góc yên tĩnh để nghỉ ngơi.

 
"Nơi này ổn này, nó bằng phẳng. Qua đây, ngươi biến thành thú nhân đi rồi ta sẽ dạy ngươi đi bộ.” Con sóc dụ dỗ rắn yêu.

 
Rắn lớn không chịu mà quấn đầu vào dưới thân rắn. Tống Hứa kéo đầu con rắn lớn lên, mở nút thắt trên người hắn ra: “Đừng có chạy trốn, nhanh lên, ngươi phải học!”

 
Cuối cùng cũng như cô mong muốn, một người đàn ông với đôi chân dài đang ngồi trên bãi cát. Có lẽ hắn cảm thấy hình dạng thú nhân cũng giống như hình thú, trên thân không nhiều vảy nên rất kỳ quái. Hoặc do da của hình dạng thú nhân hơi mỏng manh, vì vậy ngay cả thân trên cũng quấn lên, không tùy ý như hồi còn là bán thú nhân nữa.

 
Thú nhân biến có thể kiểm soát “quần áo” của chúng khi biến hóa, chẳng hạn như chiếc áo len nhỏ của Tống Hứa. Khi thời tiết nóng, cô sẽ để lộ ra nhiều một chút và khi trời lạnh, cô hận không thể che hết cơ thể của mình. Bộ quần áo vảy rắn của Ô Mộc khiến hắn trông giống một đặc vụ nam lạnh lùng nào đó và hơi giống bộ đồ đua của một tay đua. Tóm lại, đôi khi Ô Mộc không hiểu cô, nhưng theo một phương diện nào đó, hắn là một kiểu hiểu thuần thiên nhiên khác.

 
Những tưởng tượng bỉ ổi của người trưởng thành xuất hiện khi nhìn thấy Ô Mộc vừa vịn đá ngầm đứng lên, Tống Hứa giơ tay ra đột ngột đẩy một cái làm rắn lớn phải ngồi ngay ngắn lại.

 
Hắn tức giận: “Ta vừa, đứng dậy.”

 
Tống Hứa nằm bò trên người hắn than ôi: “Ta cũng đứng lên!”

 
Ô Mộc ôm cô bằng một tay, nghi hoặc hỏi: “Ngươi không có, đứng lên?”

 
Tống Hứa lặng lẽ nhìn xung quanh, huých vào eo rắn yêu, nói nhỏ: “Ô Mộc, hay là chúng ta đi...”

 
Khi nói, cô bắt gặp ánh mắt ngây thơ của rắn lớn.

 
Tống Hứa ấp úng: “Đi thôi… chúng ta đi. Ừm, bắt sứa!”
 
Nói xong thì ôm trán mình ngã sang một bên. Chết tiệt, sao rắn yêu đã thành niên rồi mà nhìn vẫn ngây thơ thế!
 
Rắn yêu không hiểu vì sao cô lại muốn đi bắt sứa nhưng hắn vẫn đưa cô đến đó. Trước khi đi còn hỏi rõ: “Bắt tộc trưởng sứa à?”

 
Tống Hứa xua tay: “Không bắt hắn, đêm nay chúng ta cũng không tìm được hắn.”

 
Đau đớn bắt sứa đến nửa đêm. Vào rạng sáng, hòn đảo rất yên tĩnh và lũ thú nhân đều ngủ say, Tống Hứa nhìn bầu trời, đi đến hố trời của hòn đảo để lấy một ít nước ngọt, tuyên bố: “Được rồi, chúng ta đi!”

 

“Mẹ hổ đâu?”

 
Vừa nói đến hổ mẹ, nàng đã nhảy ra từ phía sau một rạn san hô lớn nào đó và đi ra ngoài một cách duyên dáng rồi vỗ vỗ đuôi của mình.

 
“Giải quyết xong rồi sao?” Tống Hứa cười chớp mắt, hổ lớn rung rung lỗ tai đáp lại.

 
“Được rồi, chúng ta mau đi thôi.”

 
Vào lúc bình minh, một chiếc thuyền được đẩy ra biển. Như khi họ đến, họ hướng thuyền ra biển khơi.

 
“Nếu sau này có cơ hội, ta nhất định phải làm một chiếc thuyền lớn hơn và ra khơi xa hơn.” Tống Hứa vừa nói vừa nằm trên mạn thuyền nhìn về hòn đảo ngày càng khuất xa.

 
Mặt trời vừa ló dạng trên mặt biển, đầu một con cá voi sát thủ lớn cũng trồi lên khỏi mặt nước.

 
“Bà cá voi?” Tống Hứa kinh ngạc.

 
“Ngươi phải quay về rồi ư?” Con cá voi sát thủ lớn đập đầu vào chiếc thuyền gỗ.

 
“Vâng!”

 
“Ta sẽ tiễn ngươi một đoạn.”

 
“Được ạ! Làm sao bà biết con phải đi?”

 
“Săn lùng xung quanh, ngửi thấy mùi ngươi.”

 
Bà nội cá voi sát thủ đưa sóc đi một ngày, thậm chí còn bắt cá giùm, và đặc biệt chuẩn bị cá biển ở vùng sâu thơm ngon cho Tống Hứa. Khi thuyền đến bờ biển, Tống Hứa thuyết phục bà quay trở lại.

 
“Không phải gần bờ biển sẽ có rất nhiều thú nguyên thủy bay lượn thích săn thú nhân biển cả sao? Bản thân bà cũng không an toàn nên hãy trở về đi. Sau này con nhất định sẽ tới gặp bà.”

 
Bà từng nghe thấy điều này khi tiễn mẹ và em gái đi, nhưng bà biết họ sẽ không đến nữa, bởi vì nơi đây nó quá xa vùng đất nơi họ sống.

 
Con cá voi sát thủ kêu lên một tiếng, đứng nguyên tại chỗ nhìn con sóc đang vẫy tay đi mất.

 
Lần trước bơi đến đây để tiễn ai đó, bà vẫn chỉ là một con cá voi sát thủ nhỏ chưa trưởng thành.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui