Chương 31: Cơn dông
Giống cây hoa mật và cây hoa vàng ít có ở lãnh địa của Ô Mộc, Tống Hứa ở đây ăn không muốn đi. Một ngày sau, cô mới lưu luyến tạm biệt vùng đất trù phú này, sau đó phát hiện ra dọc đường đi đều có loại cây đó.
Thì ra, chúng chỉ thưa thớt ở lãnh địa của Ô Mộc thôi. Có thể thấy mặc dù lãnh địa của Ô Mộc lớn nhưng cũng không phải là nơi tốt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lại xuất hiện vấn đề, bình thường nơi tốt đều bị người khác tranh đoạt chiếm mất rồi, chỗ rừng đầy cây hoa vàng chắc cũng đã có chủ nhân.
Lúc Tống Hứa đang ăn trưa trên một cây hoa nào đó, không may bị tấn công. Một cây gậy dài vụt sượt qua đỉnh đầu cô, nếu cô không nhanh nhẹn tránh được thì đã bị quật ngã xuống đất rồi. Tống Hứa tưởng là người của bộ lạc Mãnh Thú đuổi đến đây, nhưng khi nhìn lại thấy có hơn mười con khỉ đầu chó ở trên cây quanh đó nhìn cô như hổ rình mồi.
Một con rắn lớn lặng lẽ xuất hiện trên cây, cái đuôi của nó quấn trên một thân cây, ngóc đầu lên trên đỉnh đầu của cô, há miệng đe dọa lũ khỉ đầu chó, tứ thế sẵn sàng chuẩn bị chiến đấu.
Đột nhiên con khỉ đầu đàn biến thành hình thú nhân, ngồi trên nhánh cây quát to với họ: “Cút khỏi đây! Cút khỏi địa bàn của bọn ta!”
Tống Hứa vỗ trán quên mất, chỗ này không phải nhà mình, bên ngoài đều là lãnh địa của người khác chia nhau, đến kiếm đồ ăn ở địa bàn khác sẽ bị đuổi đi.
“Đi thôi, chúng ta đến chỗ khác kiếm ăn.” Tống Hứa thấy không sao cả, nói với rắn yêu.
Nhưng rắn yêu lại bất ngờ lặng lẽ trườn sang một cây khác, cái miệng rắn to lớn suýt nữa cắn chết một con nhưng bị gậy gỗ của con đầu đàn cản được. Mười con thú nhân khỉ đầu chó sợ đến mức rú lên chạy trốn, chạy thẳng đến hơn chục cây xa họ mới dừng lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong thế giới của thú nhân có quy tắc là ai mạnh hơn thì địa bàn sẽ thuộc về người đó, mấy con thú nhân khỉ đầu chó không đánh lại Ô Mộc nên chỉ có thể chạy trốn ra xa, hú những tiếng đe dọa chói tai để thị uy.
Tống Hứa nhanh hẹn hái hoa, nhảy sang một cây khác, tìm đến chỗ rắn lớn: “Ô Mộc, có phải chúng đang gọi đàn không? Nếu đến nhiều con đến hơn, ngươi có đánh thắng được không?”
Rắn lớn phun cái lưỡi chẻ ra, phát ra tiếng "xi xi" lâu ngày không thấy.Tống Hứa vừa nghe được tiếng quen thời này, sự lo lắng trong lòng liền biến mất, cũng "xi xi" hai tiếng.
Nhóm thú nhân khỉ đầu chó này chắc là bộ lạc nhỏ, bọn họ không nhiều chủng loại hỗn tạp như bộ lạc lớn. Hầu hết đều là thành viên trong gia đình, cùng chủng loại sống chung một nơi, vậy chắc chắn chúng không có nhiều thành viên như bộ lạc lớn.
Xem ra tính uy hiếp của Ô Mộc rất lớn, Tống Hứa gà cậy gần chuồng, hái được một đống hoa lớn rồi nghênh ngang rời khỏi mảnh rừng này. Đám thú nhân khỉ đầu chó giữ khoảng cách đi theo sau bọn họ, hú mấy tiếng kì quái nhưng cũng không dám lại gần.
Tống Hứa ngó lại nhìn đuôi họ quấn cành cây như nào, đột nhiên đề nghị với Ô Mộc đang ở cạnh: “Hay chúng ta đặt tên cho tổ hợp này đi!”
“Thư Hùng Song Sát, một ma vương sóc, một rắn đen đỏ lớn.” Tống Hứa vui vẻ vẫy cái đuôi, lại vỗ vỗ vào hoa văn đỏ sậm lẫn đen tuyền trên người Ô Mộc: “Thư Hùng Song Sát, người gặp người sợ! Đi đến đâu có cây chết trụi đến đấy! Ha ha ha ha ha ha ha!”
Một đám khỉ đầu chó theo đuôi không lâu lắm, vì Tống Hứa và Ô Mộc ra khỏi rừng hoa vàng rất nhanh. Thấy họ bỏ đi, nhóm khỉ đầu chó coi như lấy lại được mặt mũi, một con đứng ở lằn địa hận dậm mạnh chân xuống đất, hú lớn, giống như tuyên bố rằng kẻ xâm nhập đã bị chúng đuổi đi.
Tống Hứa hái được một ôm hoa, gài toàn bộ lên đầu, cô nghe thấy tiếng hú phía sau liền quay đầu nói với rắn yêu: “Địa bàn của chúng nhỏ ha, có tí như vậy thôi sao?”
Cô nhớ rõ nguyên thân trước đây ở một mảnh rừng thông rất rộng lớn, nơi này còn lâu mới rộng bằng.
Thế giới thú nhân hoang vắng, xác suất gặp được thú nhân khác còn nhỏ hơn trong tưởng tượng của Tống Hứa sẽ rất nhiều, nhưng từ sau khi gặp đám thú nhân khỉ đầu chó này thì rất lâu sau họ không gặp thú nhân nào khác.
Trên đường họ đi, cảm giác mùa xuân về ngày càng rõ. Thời tiết ấm áp, ẩm hơn, ban đêm cũng không còn lạnh như trước nữa.
Tống Hứa không thể tìm thấy cây hoa vàng trên đường, nên lại phải đi tìm loại thức ăn khác. Ban đêm cô dựa vào người rắn lớn, nói mấy chuyện nhảm nhí. Xung quanh chỉ nghe thấy tiếng của cô, Ô Mộc an tĩnh bò đi. Đột nhiên cô ngừng lại, không nói gì rất lâu.
Ô Mộc xoay người, nghi hoặc ngước đầu nhìn cô.
“Tuy là ta rất thích rắn,” Tống Hứa bám vào cỏ bò lên người hắn: “Nhưng ta nhớ dáng vẻ ngươi nói chuyện với ta."
Lúc cô mới gặp Ô Mộc, cô từng thầm nghĩ rằng, nếu như con rắn to này có thể mãi mãi ở trong hình dạng rắn thì tốt rồi, sau đó không biết từ lúc nào, cô bắt đầu cảm thấy hình dạng bán thú nhân, nửa người nửa rắn dễ thương hơn, đi ngược với tiêu chuẩn thẩm mĩ vốn có trong lòng cô, từ “ngươi sao dễ thương bằng rắn” thành “rắn sao dễ thương bằng mỹ nhân người rắn”.
“Từ lúc ngươi bắt đầu ngủ đông, thì đã không còn trò chuyện với ta nữa rồi, ta cảm thấy…” có chút cô đơn.
Mặc dù chưa nói hết câu, nhưng sóc con vẫn bị sự buồn bã đau lòng của bản thân nổi lên mà đá loạn chân vào người rắn lớn. Tất nhiên, qua sáng hôm sau cô đã quên sạch chuyện này.
Qua mấy ngày sau, Ô Mộc bỗng dừng lại bên bìa rừng, không đi tiếp nữa. Mọi khi đều là Tống Hứa quyết định cuộc hành trình của họ, đây là lần đâu tiên Ô Mộc chủ động dừng lại.
Bìa rừng là một bãi cỏ xanh lớn trải dài bên sông, địa hình trũng thấp khiến một mảng cỏ bị chìm xuống nước. Rừng cây và đất nước giao hòa, có một hang động, không rộng rãi sạch sẽ như cái hang trước kia của bọn họ, cửa vào hang động này nhỏ, có dốc xuống, bên trong vừa tối vừa ẩm ướt.
Ô Mộc bơi vào trong hang động đó chưa ra.
“Ô Mộc?” Tống Hứa ngồi trước cửa hang trông ngóng, không chắc lắm rằng Ô Mộc muốn ở nơi này nghỉ ngơi vài ngày, hay là chuẩn bị cho việc ở đây lâu dài.
Trong bóng tối, mắt của Ô Mộc phát sáng, Tống Hứa thấy rằng gọi thế nào hắn cũng không ra, chỉ có thế đi theo vào hang. Nhìn một vòng môi trường trong hang, cô cảm thấy nếu ở lâu dài, e là phải cải thiện điều kiện ở mới được.
Ô Mộc dừng chân ở đây hai ngày, Tống Hứa phát hiện thì ra hắn phải lột da rồi. Quá trình lột da sau ngủ đông đến chậm, đoán chừng lột da xong có thể ăn uống, Tống Hứa không cần lo lắng rắn yêu sẽ chết đói nữa.
Có điều, lần lột da này của Ô Mộc cực kì khó khăn.
Hắn lật qua lật lại ở chỗ ẩm ướt trong hang, trên người dích đầy lớp da trắng mỏng, làm cách nào cũng không lột ra được, Tống Hứa muốn giúp hắn, lại bị bộ dạng quằn quại khó chịu hiếm thấy của hắn làm cho không dám lại gần, thậm chí còn đáng sợ hơn cả lần đầu thấy hắn lột da.
Tống Hứa hoàn toàn không có cách nào ngồi ở trong hang động chật hẹp này, chỉ có thể ngồi xổm trước cửa nhìn vào con rắn hoa đỏ đen đang lăn lộn trong hang. Tệ nhất là, tối đến trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng sấm vang lên, Tống Hứa lập tức rụt đầu lại.
Cô bị nước mưa tạt ướt nửa người, lạnh run cầm cập nhìn Ô Mộc dần dần yên tĩnh lại ở trong hang, lại nhìn sấm chớp đã dừng chưa, thấy rằng sấm chớp vẫn quá đáng sợ, bèn nhanh chóng trượt vào trong hang.
Miếng da trắng bung ra trên người Ô Mộc đã rách tan tành, không phải là một tấm da hoàn chỉnh, trông như bị xé một cách bạo lực. Hắn đang nghỉ ngơi, thấy Tống Hứa đi vào, hắn rướn người dậy, kéo lê cơ thể vẫn còn một vài miếng da vụn vặt ra ngoài.
Bên ngoài sấm chớp gầm vang, ánh điện lóe lên bất ngờ, khiến ngoài hang sáng gấp mấy lần bên trong. Tống Hứa ôm đầu, nắm chặt đôi tai mình, thấy rắn lớn bò ra ngoài, cũng muốn theo đi. Đi được vài bước thì bị tiếng sấm ầm ầm đọa đến nỗi ngồi xổm xuống, đợi cô bình tĩnh lại thì Ô Mộc đã hoàn toàn rời khỏi hang động.
Hắn bơi lại gần chỗ cỏ nước, toàn thân chìm trong dòng nước chảy róc rách, theo từng lần lật người của hắn, cỏ xuân xanh mơn mởn mới mọc đã bị hắn đè, chiếc đuôi dài bám chặt vào đám cỏ, lợi dụng thân lá để ma sát lớp da lột trên người.
Đêm nay tiếng sấm rất to, mưa như trút nước, nước dâng cao. Trong lúc trời mưa lớn sấm to, rắn lớn vùng vẫy trong bãi cỏ xanh đã ngập nước, nếu Tống Hứa có thể thấy, cô sẽ phát hiện trong khi lột da, phần thân trên của Ô Mộc bị biến dạng trong phút chốc.
Khuôn mặt rắn đáng sợ liền biến thành mặt người, vảy đen liền biến thành tóc đen, dưới cổ phồng lên thành hai vai, thân rắn đỏ sẫm biến thành hoa văn màu đen bao phủ thân eo hắn, chỉ có đuôi rắn vẫn là đuôi rắn.
Tuy nhiên, sự biến hóa này vốn không ổn định, dưới bầu trời chớp sáng, hình dạng đó đột ngột xuất hiện. Nhưng rồi lại quay về dạng rắn.
Khi hắn đang lăn lộn trên bãi cỏ, có lúc sẽ xuất hiện một đôi bàn tay trắng nõn, bất chợt bám chặt vào cỏ. Vai sau cong lên, lật người một cái lại biến thành một thân rắn đầy vảy.
Một lúc lâu sau, tiếng sấm giảm dần, mưa lớn đã tạnh, Tống Hứa lấm lem bước ra khỏi hang, nhìn thấy một chiếc đuôi rắn ẩn trong đống cỏ, bên trên còn có những lớp da chưa lột hết.
Cô hoảng hốt, nhanh chóng chạy lại, còn chưa tới nơi, bỗng dưng một cánh tay từ trong đống cỏ vươn ra, tóm lấy miếng da lột ở trên chiếc đuôi rắn, xé nó một cách gọn gàng.
Miếng da lột ướt sũng rơi sang một bên. Bàn tay đó lại bắt đầu xé hết những miếng da còn thừa khác.
Đang lột da mà sao rắn yêu có thể dùng tay xé chứ! Ồ, rắn yêu tự xé thật, vậy coi như mình chưa nói gì.
Tống Hứa nhảy xuống nước, kích động đẩy lùm cỏ ra hai bên, nhìn thấy đuôi rắn quấn thành nhiều đường cong đè lên cỏ, đây chính là Ô Mộc trong hình dáng bán thú nhân đã lâu ngày không gặp.
Cơ thể hắn chìm trong nước, tóc giống như vô số con rắn bò trườn trên ngực, vì ngâm mình trong nước, khuôn mặt và cơ thể trắng đến mức dọa người, trên cổ hiện lên họa tiết rắn mới chói mắt lạ thường.
Khi hắn xuất hiện trên bãi cỏ này, Tống Hứa ngẩn người. Trên trời truyền đến tiếng gầm vang của sấm, tuy rằng vừa nhẹ vừa nhỏ, nhưng vẫn dọa cho sóc nhỏ phản xạ có điều kiện nhảy bổ vào người rắn yêu.
Ô Mộc giữ chặt cô, tay của hắn lạnh lẽo và ẩm ướt, bàn tay mở rộng ôm chặt cô vào lồng ngực.
“Tống... Hứa.”
Là giọng nói của rắn yêu, đuôi của sóc nhỏ từ khe hở giữa các ngón tay hắn len lỏi ra ngoài, lơ lửng trên không kích động lắc lư.
“Oa oa oa, hu hu hu, xi xi xi...”
Ô Mộc bế cô lên xem, sao lúc hắn nói chuyện được rồi, cô lại phát ra âm thanh kì quái như vậy.
“Tống Hứa... nói chuyện đi” Ô Mộc thúc giục.
Tống Hứa bấu chặt tóc Ô Mộc, nhất thời cảm động quá: “Trời ơi, ngươi vẫn nhớ ta sao!”
Thật sự có một khoảng thời gian Ô Mộc quên rằng cô là ai, ngay cả bản thân hắn là ai hắn còn quên, chỉ nhớ những khí tức quen thuộc xung quanh, mỗi ngày cô đều ở bên cạnh nói chuyện, cực kì ồn ào, hắn mới dần dần nhớ ra.
Hắn còn nhớ ra nếu như hắn không nói chuyện với cô trong thời gian dài, cô sẽ gặm đuôi của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...