Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 22: Nguy hiểm ở chỗ nào

 
Trong phần ký ức được kế thừa của Tống Hứa, nguyên thân sẽ giảm bớt các hoạt động vào mùa đông, ngủ trong hốc cây, không sôi nổi như những mùa khác. Nhưng mùa này cô “ngủ đông” không giống như rắn ngủ đông, sóc không thể chịu như rắn, sóc sẽ thức dậy thường xuyên trong suốt mùa đông, sẽ ăn uống, và ra ngoài hang vận động.

 
Nhìn lại cuộc sống mùa đông những năm trước của nguyên thân, còn chứng kiến nguyên thân lần lượt sống trong hai bộ lạc nhỏ, có những thú nhân sóc không cùng chủng loại với cô thậm chí còn không ngủ đông, vẫn có thể hoạt động với bộ lông dày, nghe nói đó là một chủng di cư từ trong những khu rừng xa hơn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Chủng loại không giống nhau, tất nhiên cũng có loại thú nhân sóc tìm một hang ổ và chui vào hốc cây, tích trữ một đống thức ăn, thức dậy thì ăn uống trong hang, ăn xong lại ngủ.

 
Nhưng Tống Hứa không được vậy, cô là người không thể ở yên một chỗ, thỉnh thoảng phải ra ngoài hóng gió, cả mùa đông chỉ ở trong hang không thể ra ngoài thì khác nào cô đã chết!

 
Ô Mộc khuyên răn: “Mùa đông, nguy hiểm.”

 
Đương nhiên Tống Hứa không thể lập tức gật đầu thề cam đoan không đi ra ngoài, nếu như cô nghe lời như vậy, cũng không đến nỗi bố cô thường xuyên tức giận.

 
Cô không hề sợ sệt, trái lại nảy sinh sự tò mò với từ “nguy hiểm” mà Ô Mộc nói, điều gì khiến Ô Mộc quan tâm như vậy, phải nhấn mạnh nguy hiểm hai lần?

 
Bình thường trong rừng rậm cũng có dã thú ẩn hiện, Tống Hứa lêu lổng bên ngoài đương nhiên cũng gặp phải những con thú lớn ấy, nhưng thú nhân rất nhạy cảm, cô lại giỏi trèo cây, gặp phải thú lớn không thể xử lý được thì cô sẽ trèo lên ngọn cây cao.

 
Cho dù những con thú dữ ấy có thể trèo lên cây thì cũng không thể bắt kịp độ cao của cô, chỉ có thể mất hứng rời khỏi, hoặc bị cô bẻ trái cây xanh và một vài nhánh cây chọi xuống đầu. 

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây cô suýt bị một con báo đen đi săn coi là thức ăn, Tống Hứa đã cảnh giác hơn, cô đi trong rừng lanh lợi và nhanh nhẹn, nên đã lâu rồi không có chuyện gì xảy ra.

 
Trước đây cô đi ra ngoài, Ô Mộc không bao giờ nói nguy hiểm, bây giờ mối nguy hiểm của mùa đông có lẽ không phải từ những con thú bình thường sống trong rừng.

 
Lẽ nào là, có điều gì bất thường xảy ra ở đây vào mùa đông?


 
Tống Hứa không thể không tò mò, kéo vào Ô Mộc hỏi: “Mùa đông có gì nguy hiểm?”

 
Ô Mộc như không biết phải làm sao để giải thích với cô, chỉ cau mày sắp xếp lại từ ngữ, Tống Hứa chờ đợi hắn trả lời, dường như tò mò sắp chết.

 
Cô bắt đầu tự mình suy đoán: “Mùa đông ở đây lạnh bất thường, nhiệt độ lại rất thấp, một khi bước ra ngoài thì sẽ lạnh đến chết?”

 
Nếu như là nguy hiểm đến từ tự nhiên, thì đúng là có thể, nghĩ tới hắn đã chuẩn bị lông thú cho cô, nói không chừng nhất định là bởi vì hắn biết mùa đông rất lạnh.

 
“Có bão tuyết cực lớn, thế giới đóng băng phải không!” Nhưng mà cũng không đúng, nhìn hoàn cảnh này thì mùa đông không lạnh đến mức thế.

 
Tống Hứa tự phản bác chính mình xong, trong đầu óc bắt đầu tưởng tượng: “Có phải là mùa đông sẽ mọc ra thực vật nguy hiểm từ trong tuyết, loài ăn sinh vật sống? Hoa tuyết ăn thịt người?”

 
Ô Mộc vẫn đang nghĩ phải nói như thế nào, vừa tính lên tiếng, suy nghĩ đột nhiên bị cô làm gián đoạn, hắn nghiêm túc suy nghĩ về việc liệu có loại thực vật như vậy vào mùa đông không, nhưng mùa đông hắn chỉ ngủ, không hiểu rõ tình hình bên ngoài nên không thể khẳng định, vì vậy biểu cảm lưỡng lự có thể thấy rõ bằng mắt thường.

 
Tống Hứa có suy đoán mới: “Hoặc là mùa đông có yêu quái tuyết? Oa, không biết yêu quái có thật không ta!”

 
Ô Mộc nghe được một từ mới, sững người lặp lại: “Yêu quái?”

 
Tống Hứa kết hợp tất cả các truyền thuyết cô từng xem, nghiêm túc giải thích: “Đó là loại chỉ xuất hiện trong bão tuyết, thân hình cao to, tốc độ di chuyển rất nhanh, một loại quái vật làm mê muội tâm trí, người nào nhìn thấy nó thì sẽ đi theo nó, cuối cùng chết cóng trên tuyết.”


 
Ô Mộc chưa thấy và cũng không chắc chắn thứ sinh vật này có tồn tại hay không, nhưng cô nói rõ ràng như vậy chẳng lẽ thật sự có thật à?

 
Tống Hứa còn đang mường tượng: “Chẳng lẽ khi mùa đông đến thì nơi này sẽ bị phong tỏa, sau đó xuất hiện rất nhiều game thủ và biến chúng ta thành quái vật sao?”

 
Cô càng nghĩ càng xa vời, mà Ô Mộc không theo kịp suy nghĩ của cô nữa, có thể nhìn ra vẻ rối bời của hắn từ cái đuôi vắt qua vắt lại.


 
Tống Hứa: “Ngươi nói xem, rốt cuộc là có hay không có?”

 
Cuối cùng Ô Mộc cũng được lên tiếng: “Có thú nhân… đi ngang qua.”

 
“Aizz!” Nhất thời Tống Hứa phát ra một tiếng thở dài thất vọng, có thú nhân đi qua, không phải là quái vật tuyết, không có zombie, càng không có game thủ đến từ thế giới khác, chỉ vậy thôi sao?

 
Ô Mộc: “Bộ tộc Mãnh Thú sẽ đến, bên suối.”

 
Cứ đến mùa đông, Ô Mộc đều chìm vào giấc ngủ, đám thú nhân đó đi ngang qua đây sẽ không đánh thức hắn, chỉ có có một lần trong trường hợp đặt biệt, hắn ngửi thấy mùi nguy hiểm mà tỉnh dậy, thấy được các thú nhân của bộ lạc đi săn.

 
“Bọn họ, đi săn, ngang qua, nơi này." Cuối cùng Ô Mộc cũng thốt ra từ quan trọng: “Thú nguyên thủy.”

 
Tống Hứa nghe mà cảm thấy như đang sắp xếp lại từ cho thành câu trong bài thi văn vậy, thành thạo chỉnh lại những từ mà hắn nói cho đúng: “Lũ thú nhân của bộ tộc Mãnh Thú sẽ đi qua nơi này vào mùa đông, để săn những con thú nguyên thủy ở mép nước mà chúng ta từng tới?”

 
Cái từ “thú nguyên thủy" khá xa lạ với Tống Hứa, không có hình ảnh cụ thể nào trong đầu cô.

 
Trong trí nhớ của nguyên thân có ghi chép mờ mờ, dường như là loại con mồi cao cấp nào đó, hiếm đến mức chưa từng có ai trong bộ lạc nhỏ của nguyên thân từng nhìn thấy, thú nhân lâu đời nhất và am hiểu nhất cũng chỉ biết đến cái tên.

 
Nghe thấy Ô Mộc nhắc đến một thứ hiếm thấy, lòng Tống Hứa dạt dào hứng thú, Ô Mộc cố gắng giải thích nửa ngày trời nhưng cuối cùng lại phản tác dụng.

 
Tống Hứa hào hứng mà quấn lấy hắn dò hỏi về chuyện “thú nguyên thủy”.

 
“Thú nguyên thủy trông như thế nào thế? Ăn được không? Ngon không?”


 
Nghe nói thịt thú nguyên thủy có chứa năng lượng sẽ làm cho thú nhân trở nên mạnh hơn, sau hoạt động săn bắn hằng năm kết thúc thì cũng chỉ có những chiến binh mạnh mẽ nhất mới có thể thưởng thức nó.

 
Lúc Ô Mộc sinh sống trong bộ lạc có nhìn thấy mẹ mình ăn rồi, nhưng mẹ không cho phép hắn ăn.

 
Bộ tộc Mãnh Thú là bộ tộc lớn nhất gần đó, bọn họ có được núi rừng rộng lớn làm sân săn bắn, hằng năm đều sẽ có rất nhiều chiến binh thú nhân tập hợp thành một đội để săn bắn thú nguyên thủy. Mọi năm, thú nguyên thủy từ phương xa đến đều đi ngang qua đây để nghỉ ngơi tạm, đó chính là cơ hội săn bắn của lũ thú nhân.

 
Mùa đông những năm gần đây, đám thú nhân của bộ tộc Mãnh Thú mượn đường trong lãnh địa của hắn để săn những con thú nguyên thủy, bởi vì Ô Mộc đang ngủ mê mệt trong hang đá, hai bên cũng coi như nước sông không phạm nước giếng.

 
“Liệu thú nguyên thủy có ở gần đây không? Ngươi vừa mới nói là bên mép nước, là bên mép nào? Chỗ mà đào khoai tây dại, chỗ mà tắm vào màu hè, hay là chỗ mà ngươi thường đi săn?”

 
Trả lời không hết câu hỏi của Tống Hứa, hôm nay Ô Mộc đã nói rất nhiều nhưng xem ra Tống Hứa chẳng có chút sợ hãi nào mà trái lại còn tỏ ra nhiệt tình, nên hắn hết muốn nói nữa, quay đầu đi về hang đá cuộn tròn mình lại, né tránh những câu hỏi ầm ầm của Tống Hứa.


 
Nếu Tống Hứa có thể bị hoảng sợ trước lời cảnh báo “nguy hiểm” từ miệng của rắn yêu, thì cũng đã không dám làm bạn đời với một bán thú nhân hình rắn. Cô hạ quyết tâm chắc chắn đã tới lúc phải đi xem xem “con thú nguyên thủy” trong truyền thuyết hình dạng như thế nào.

 
Tuy nhiên, việc viếng thăm những con thú nguyên thủy giống như mùa đông, còn khuya mới tới.

 
Trước mắt vẫn là mùa thu, cô chỉ có thể làm một chú sóc chăm chỉ tích lương thực, sắp xếp cho hang đá trở nên thoải mái hơn.

 
Rừng mùa thu, lá cây bay bay, lá vàng héo úa, cuối cùng sau mấy đợt nắng nóng, nhiệt độ đã giảm mạnh.

 
Trước đây nguyên thân sống ở trong rừng lá kim, ở đó lạnh hơn ở đây một chút, bởi vậy cô có khả năng chịu lạnh giỏi hơn rắn yêu, khi nhiệt độ vừa mới giảm cô vẫn có thể chạy ra ngoài chơi đùa, còn rắn yêu thì đã trốn tịt trong hang.

 
Trong góc, Ô Mộc ngủ trên một đệm lá rụng, một lớp rêu khô, vừa mềm vừa êm, trên cùng còn có một miếng da gấu to, nền đất trống và tồi tàn của hắn hồi đó không thể so sánh được với điều này.

 
Những thứ này là Tống Hứa chuẩn bị cho hắn, trong hang đá có tích trữ hạt dẻ thơm lấp đầy mọi khe hở, đống lửa cháy khiến nhiệt độ bên trong hang dễ chịu hơn bên ngoài.

 
Những năm trước Ô Mộc ngủ sớm hơn, nhưng năm nay lại ngủ muộn hơn một chút và bây giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn chìm vào giấc ngủ.

 
Tống Hứa mang cả người đầy khí lạnh, vác cả một xâu cá con trở về, nhìn thấy Ô Mộc nhấc phần trên của mình lên để nhìn cô, có chút kì quái. Cô ném cá nhỏ xuống, ngồi xuốngchiếc giường mà bản thân làm cho Ô Mộc, hỏi hắn: “Sao ngươi vẫn chưa bắt đầu ngủ đông đi, đến lúc ngươi phải ngủ rồi mà?"


 
Ngay cả khi đống lửa trong hang không tắt, nhiệt độ này cũng phải đạt mức chuẩn cho rắn ngủ đông rồi mà.

 
Đuôi rắn quấn lấy cổ tay cô, Tống Hứa bị kéo về phía trước ngã xuống đất, sau khi ngã lên thảm lông. Khi cô thấy không ổn, lập tức xoay người định chạy, nhưng cổ chân lại bị trói lại.

 
Con sóc không cam chịu số phận biến thành hình dạng thú nhảy lên mọt cái, đã nhảy lên không trung rồi còn bị kéo về, rồi rơi vào trong đống đuôi rắn. 

 
Ngủ bên cạnh rắn yêu vào mùa hè thật sự mát mẻ và thoải mái, nhưng mùa đông thì không như vậy, cứ như bên cạnh túi nước đá ấy. Nhưng hết cách rồi, cô không thể đứng dậy, Ô Mộc đã quấn lấy cô không rời. Tống Hứa tự hỏi liệu hắn có định chuẩn bị trói cô nằm như vậy cả một mùa đông không.

 
Nếu thực sự là như vậy, thì khi hắn thức dậy vào mùa xuân sẽ phát hiện một con sóc chết khô dính vào đuôi của hắn.

 
“Bé yêu, mặc dù bạn đời nằm ngủ cùng nhau là chuyện rất bình thường, nhưng mà, chặt quá, nới lỏng ra đi?” Rắn yêu không những không nới lỏng mà còn siết chặt hơn.

 
Nhất định là trước đây đã lừa hắn quá nhiều lần, tạp thành phản xạ làm ngược lại có điều kiện, này gọi là tự làm tự chịu.

 
Tống Hứa giãy giụa mấy lần nhưng không thoát ra được: “Ta nói này, sau khi ngươi ngủ nhất định phải nới lỏng cho ta, nếu không ta sẽ tèo đó, ngươi biết không?

 
Ô Mộc không trả lời, Tống Hứa cố gắng hết sức để nhảy lên, gắng gượng lách ra được hai chân, vén mái tóc xõa một bên của Ô Mộc, xoắn nó vào tay như dây cuộn, nhưng Ô Mộc chỉ rời đầu đi, vùi khuôn mặt vào mái tóc rối bù đồng thời cuộn chặt lấy bạn đời.

 
Hắn quả thực đã bước vào thời kỳ ngủ đông, Tống Hứa nói oang oang, truyền đến tai hắn không khác gì âm thanh của đống lửa phát ra và tiếng gió thổi.

 
Mà sở dĩ hắn cuộn chặt Tống Hứa như vậy là vì biểu hiện trước đó của Tống Hứa đã khiến hắn nhận ra, cô không nghe theo lời cảnh báo nguy hiểm của hắn, hắn lo lắng bạn đời của mình sẽ lén lút đến những nơi nguy hiểm khi hắn đang ngủ, vì vậy đành phải cuộn cô lại.

 
Như vậy hắn mới có thể an tâm.

 
Thế giới sống động đang rời xa hắn từng chút một, đám lông tơ mềm mại và ấm áp bên cạnh.

 
Tống Hứa đợi một lúc cho đến khi rắn yêu ngủ say, không thấy động đậy gì nữa thì bắt đầu tự giải cứu mình. Cô dùng chân đang bị trói nhẹ nhàng cào vào đuôi con rắn, nới lỏng cơ đuôi rắn.

 
Cô gãi ngứa tay, cuối cùng cảm thấy đuôi rắn dần dần nới lỏng, giống như bàn tay đang nắm chặt của một người sẽ từ từ nới ra khi người đó chìm vào giấc ngủ. Có khe hở, sóc dễ dàng thoát khỏi gông cùm xiềng xích của đuôi rắn.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận