Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 21: Thời gian bận rộn

 
Cây cối trong rừng rậm bắt đầu thay nhan đổi sắc, ban ngày Tống Hứa leo lên đến ngọn cây, có thể nhìn được một mảnh đỏ vàng giao thoa tươi đẹp ở phía xa.

 
Cô đang hái trái cây trên cây, nhìn thấy một cây lớn màu đỏ xa xa bèn hào hứng nhảy xuống, kéo Ô Mộc đi tìm cây lá đỏ ở chỗ đó. Đến nơi cô mới phát hiện thì ra phía trên là lá đỏ, tán dưới còn có rất nhiều lá xanh, có cái còn đang đỏ dang dở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Cô nhặt một cái lá đỏ rơi trên mặt đất. Hình dáng lá cũng không phải lá phong hình ngũ giác mà cô biết, mà là hình bầu dục, đối xứng nhau qua một cái cành.

 
“Cái lá đỏ này thật đẹp.”

 
Ô Mộc nhìn chiếc lá đỏ trên tay cô, khắp nơi trên mặt đất rải rác rất nhiều lá loại này, hắn không thấy có gì lạ lẫm.

 
“Nếu là ngày trước thì mình đã làm kẹp sách rồi." Tống Hứa lẩm bẩm.

 
Có rất nhiều loại lá cây đẹp trong rừng rậm, nhất là sang mùa thu, chỉ cần vào trong rừng là có thể thường xuyên nhìn thấy những lá cây rụng xuống có màu xanh pha với màu vàng, hay màu đỏ pha với màu vàng, hoặc chỉ thuần màu đỏ tươi, đỏ sậm hay màu vàng. Hình dạng cũng không giống nhau, có loại hình tròn, loại có mũi nhọn, có hình tam xoa kích, có hình dạng bàn tay… Đủ loại màu sắc, hình dạng.

 
Tống Hứa đi tới đi lui, thi thoảng dừng lại nhặt một cái lá, nhìn ánh nắng mùa thu chiếu rọi qua kẽ hở của các tán lá, nói: “Lá cây này được nhuộm rất đều, hình dạng thẳng tắp, thế nên đến sâu cũng thích, có vài cái bị sâu ăn rồi.”

 
“Hình dạng cái lá này không đẹp lắm, nhưng vết sâu ăn để lại rất trừu tượng, độc đáo.”

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lá này có màu vàng loang như màu nước, đẹp quá.”

 
Cô để một chiếc lá nửa xanh nửa vàng sát mặt, hít một hơi thật sâu: “Đây chính là hương vị của mùa thu.” 

 
Cô cực kỳ thích thú với khu rừng vốn rất bình thường này.


 
Ô Mộc cũng úp một đống lá lớn lên mặt, Tống Hứa hỏi: “Ngươi ngửi thấy mùi gì?”

 
Ô Mộc nhìn chằm chằm cái lá kia, không thể hiểu được cái mùi "mùa thu" trừu tượng này, lưỡi rắn thò ra rụt vào, dưới ánh mắt mong chờ của Tống Hứa phun ra hai chữ: “Hang… Thỏ.”

 
Tống Hứa: “Hang thỏ?”

 
Sau đó cô mới phản ứng lại: “A! Ý ngươi là có trên lá có mùi của con thỏ đi qua để lại?”

 
Cô ngửi lại, quả thật rất giống. Điều này có nghĩa là nhất định có một hang thỏ gần đây, Tống Hứa chuyển từ kênh văn nghệ sang kênh đời sống: “Giỏ đựng quả hạch cũng khá đầy rồi, hay giờ đổi sang tìm thịt ăn nha?”

 
Tuy cô không thể ăn nhưng thỉnh thoảng ăn một ít cũng chẳng sao.

 
Cô theo mùi lưu lại lên lá cây, dưới sự giúp đỡ của rắn yêu, đã tìm được một hang thỏ, bắt sạch mang về.

 
Sơ chế qua loa rồi mang đi nướng, cái làm Tống Hứa tốn công nhất là xử lý da lông của thỏ.

 
Mùa thu vừa đến, không bao lâu nữa sẽ đến mùa đông, thứ cần tích trữ không chỉ là thực vật mà còn có các dụng cụ chống rét nữa. Bình thường “Quần áo” trên người cô là lông sóc, không hẳn là quá dày dặn nhưng những chỗ quan trọng đều được bao bọc, cũng có thể thu gọn bộ phận nhưng vẫn không thể bao trùm toàn thân.

 
Ở hình dạng thú nhân, bàn tay với bàn chân sẽ có một lớp màng để bảo vệ khi đi lại hay leo trèo để tránh bị thương nhưng mặt trên không được lông bao phủ nên sẽ bị lạnh vào mùa đông.

 
Tống Hứa nhớ lại mùa đông năm ngoái ở rừng rậm quê nhà, nguyên thân luôn bị rét run người nên quyết tâm làm cho mình một bộ găng tay, giày gì đó để bảo vệ tay chân mình, nếu được thì làm thêm đồ lớn hơn như áo lông. Thế thì khi phải ra ngoài vào mùa đông này cô sẽ không thấy lạnh như trước nữa.

 
Thú nhân trong bộ lạc thường xử lý da lông bằng cách cạo sạch, ngâm, xoa với tro than. Khả năng giữ ấm của da lông được xử lý bằng cách đơn giản này thường không giữ được quá hai năm, nhưng với bộ lạc nhỏ nghèo khó của nguyên thân, có được một mảnh da thú lớn để giữ ấm đã là “Đại gia” rồi.

 
Tống Hứa biết một cách thuộc da rất tốt nhưng đáng tiếc là không có thuốc nên chỉ đành cố cho qua.


 
Lúc đang cạo da thỏ bên bờ sông, Tống Hứa đột nhiên lo lắng việc ngủ đông của rắn yêu. Tuy Ô Mộc là thú nhân nhưng thú nhân loại rắn cũng giống như rắn bình thường, chắc cũng ngủ đông chứ?

 
Ngủ đông thì rắn yêu sẽ tìm một nơi có thể tránh gió tránh mưa để ngủ, trong thời gian đó không ăn không uống, chỉ cần không có ai quấy rấy là có thể ngủ hết qua một mùa đông.

 
Nếu như Ô Mộc cũng như vậy, Tống Hứa cảm thấy bản thân đang chuẩn bị cho mùa đông nên cũng muốn cố gắng xây dựng cho rắn yêu nhà mình một chỗ ngủ đông thật tốt, đây chính là trách nhiệm đương nhiên của cô.

 
Đầu tiên, cô phải sửa sang lại những chỗ hở của hang đá, dùng bùn nhão đắp lên những khe hở nhỏ đó. 

 
Xách một tấm da thỏ còn một nửa đang ngâm trong nước lên, Tống Hứa dùng tay không bốc bùn ở bờ sông. Bờ sông này thường xuyên được lợn rừng, hươu nai dẫm mềm, rất thích hợp để đắp lên đá, nhẵn nhụi lại mềm mại, tính kết dính cũng rất tốt.

 
Ô Mộc kéo một con mồi, tìm thấy Tống Hứa đang mân mê đống bùn bên bờ sông, đuôi rắn buông lỏng,  một con vật bị siết cổ bay tới trước mặt cô.

 
Thức ăn của hai người không giống nhau, hầu như không có liên quan gì, chỉ có Tống Hứa mời Ô Mộc ăn thử chút đồ ăn của mình còn Ô Mộc chưa bao giờ mời cô ăn đồ của hắn… Bởi vì mỗi lần hắn ăn đều nuốt cả.

 
Hôm nay Ô Mộc đột nhiên đặt trước mặt cô con mồi do hắn săn được làm cô thấy hoang mang.

 
Tống Hứa nghĩ hay là hắn thấy cô bắt thỏ làm thịt nướng, nghĩ cô thèm ăn nên muốn tìm cho cô một con to hơn? Cô ngồi xuống xem xét cẩn thận, tỉ mỉ con mồi mà Ô Mộc mang đến, thứ đầu tiên trong đầu Tống Hứa nghĩ đến đây là con chó. Nhưng nghĩ lại nơi này làm gì có chó, chắc chắn là họ hàng của chó - sói bự.

 
Ô Mộc: “Da lông, qua mùa đông, cho ngươi.”

 
Tống Hứa khiếp sợ: Bé yêu lại biết chuẩn bị da lông cho ta dùng vào mùa đông sao? Nhưng vì sao trong hang đá của ngươi lại sạch sẽ không có cái gì vậy?

 
Đúng là sói thật nhưng không biết là giống sói gì mà lột da xong, mùi của chỗ thịt còn lại cũng khiến cô không nhịn được lộ ra sự phiền muộn: “Thịt này chắc không thể ăn được.”


 
Đồ ăn hoang dã có cái nào ngon đâu, đều có vị lạ.

 
Liếc nhanh qua cái bụng xẹp lép của rắn yêu, Tống Hứa thầm nghĩ rằng hay là phần thịt còn lại để cho rắn yêu ăn đi. Cô còn chưa lên tiếng, rắn yêu đã quay đầu đi mất. Hắn ghét con mồi bé tí như này, muốn tìm một con to hơn cơ.

 
Tống Hứa đành đi xử lý da lông và thịt, không đi xem rắn yêu săn mồi nữa.

 
Dường như lần này hắn đi săn lâu hơn mọi khi, không biết đã đi đâu, Tống Hứa đi tìm quanh một vòng vẫn chẳng thấy hắn đâu. Đến khi trời sắp tối đen rồi mới thấy một cái đầu rắn lớn, dữ tợn xuất hiện trong tầm mắt của Tống Hứa, đôi mắt pha lê trong suốt đỏ sậm như  khúc xạ ánh sáng.

 
Tống Hứa gọi hắn: “Quay về thôi, đi nào, chúng ta đi về nào.” 

 
Rắn lớn bò đến bên cạnh cô, cơ thể uốn éo, một thứ có hình tròn căng phồng lên trong cơ thể của hắn cho đến cổ họng, cuối cùng hắn khạc ra ngoài, rớt xuống chân cô ấy kêu lên tiếng bịch.

 
Tống Hứa: “? ? ?”

 
Nguyên một khối lông bự, dùng một nhánh cây bới ra xem, phát hiện máu thịt bên trong đã không còn nữa.

 
Cô từng xem một đoạn video quay cảnh một con rắn nuốt một quả trứng và nhả vỏ ra, cô cũng biết rằng loài rắn có cấu tạo cơ thể đặc biệt, muốn phun ra đồ đã ăn vào bụng khá là dễ, nhưng... từ trước tới nay cô chưa từng thấy kiểu ăn hết thịt lại nhả được cả lông ra như này.

 
Tống Hứa nói: “…Đỉnh quá!” Rắn yêu là máy lột da tự động!

 
Tuyệt vời hơn nữa là, cô mang bộ lông kia ngâm xuống nước, sau đó tiến hành rửa sạch thì phát hiện nó giống hệt lông của con gấu, là loại cơ thể to quá khổ, nguyên tấm da lông đó bọc ở trên cơ thể giống như một cái chăn lông. 

 
Sau ngày hôm đó, sau mỗi lần ăn,  Ô Mộc sẽ nhả lông ra ngoài cho cô.

 
Mỗi lần Tống Hứa nhìn thấy đều hô lên kinh ngạc, đồng thời bày tỏ lòng biết ơn với Ô Mộc vì đã giúp cô chuẩn bị đồ dùng cho mùa đông. Nhưng số lần nhiều hơn thì... cô nhìn hơn chục bộ da lông chưa kịp xử lý đang ngâm trong hồ nước, đành phải bàn với Ô Mộc: “Bé yêu à, có vẻ là ta đã đủ đồ rồi, không cần phải vất vả ăn rồi nhả ra lông cho ta nữa đâu.”

 
Gần đây hắn ăn rất nhiều.

 
Thỉnh thoảng Tống Hứa cho rằng rắn yêu là một con rắn ngốc nghếch, có khi lại nhận ra gì hắn cũng hiểu, nghi bình thường có thể hắn đang giả ngốc.


 
Khi cô không yêu cầu, rắn yêu chủ động giúp cô chuẩn bị lông thú, khi cô chưa kịp nói ra, còn chuẩn bị củi để cô dùng trong mùa đông.

 
Ở một nơi khá xa hang động, cây cối bên mép nước không to, rắn yêu dùng phần đuôi xoắn thân cây lại là có thể mang một cây kéo về, một cái cây là đủ cho Tống Hứa đốt vài ngày.

 
Hắn kéo một hơi hàng chục cái cây về, để lại một vệt kéo dài trên con đường mà họ thường xuyên đi qua.

 
Tống Hứa ngồi xổm trong hang đá, tay đầy bùn trét mấy khe hở vào, nhìn thấy khói và bụi ở phía xa, cô còn tưởng rằng có đám động vật hoang dã đang đánh nhau, suy nghĩ xem có nên đi xem trò vui hay không, khi nhìn thấy Ô Mộc kéo cây về mới biết hóa ra là nhầm.

 
Tống Hứa tốn mất  hai ngày, dùng đá và bùn lấp đầy những khe lớn khe nhỏ, lại bắt tay vào xử lý đống cây mà Ô Mộc mang về, lấy một ít làm hai cánh cửa cho hang động, một cái phía trước và một cái phía sau, để chắn gió đông, cũng để tránh các động vật khác xông vào.

 
Việc này thực ra nên làm từ sớm, nhưng do Tống Hứa làm biếng chứ sao, mỗi ngày đều phải kiếm thức ăn, còn chơi bời, làm thêm hai cánh cửa nữa thì mệt quá, cô cũng không giỏi trong việc chặt cây. Cứ thế kéo dài đến mùa thu, vừa hay Ô Mộc kéo vật liệu về, cô không thể trì hoãn nữa, đành phải chấp nhận số phận phải làm việc thôi.

 
Cây cối trong rừng cây, cành lá ngày qua ngày thưa thớt, hệt như một người đàn ông bước vào thời kỳ rụng tóc, trên mặt đất mỗi ngày đều trải một lớp lá rụng mới, giẫm lên có thể ngập tới mắt cá chân.

 
Gió cũng ngày càng trở nên lạnh, những đống lửa bị bỏ hoang vì cái nóng của mùa hè lại được nhóm lại hằng đêm.

 
Cuối cùng Tống Hứa cũng làm được hai cánh cửa vừa ý, cô gắn chúng lên hang đá.

 
Lông thú cho mùa đông cũng đã xử lý xong, ban ngày thì phơi trên đỉnh hang đá, tối đến lại đem về cất đi.

 
Ô Mộc vẫn kéo về rất nhiều cây, bao quanh hang động, Tống Hứa khó khăn đi qua đống cây héo lộn xộn đó, nhìn về phía củi mà rắn yêu chuẩn bị lên tiếng phản ánh

 
“Bé yêu, ngươi ném loạn thế này làm ta không thể đi ra ngoài được, ta không yêu cầu phải xếp ngay ngắn, nhưng để lại một đường cho ta đi có được không?”

 
Ô Mộc không đáp lại, hắn nhìn những cái cây che mất hang động, nói với Tống Hứa: “Mùa đông, không đi ra ngoài.”

 
Tống Hứa đáp lại: “Ta biết ta biết, ngươi ngủ vào mùa đông, không ra ngoài, nhưng ta cần phải ra ngoài mà.”

 
Ô Mộc đáp trả lại: “Không được ra ngoài, nguy hiểm.”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận