Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 20: Sóc con không có ý đồ xấu
 
Ô Mộc bị tiếng ken két có tiết tấu đánh thức. Trong bóng tối, hắn nhìn thấy ngăn tủ chứa thức ăn của Tống Hứa đang mở rộng, một quả bóng lông xù đang chui nửa người vào trong. Tiếng ken két ấy chính là âm thanh của vỏ hạt bị cắn mở.
 Tống Hứa đang ăn đêm.
 Đây không phải là lần đầu Tống Hứa đột nhiên bò dậy ăn đêm. Mấy ngày trước, sau khi Ô Mộc bị âm thanh gặm nhấm của cô đánh thức, Tống Hứa đã kì kèo nhìn nhằng với hắn rằng cô đang trong độ tuổi phát triển, vậy nên nửa đêm mới đói bụng muốn ăn gì đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 Thật ra cô cũng vừa mới trưởng thành không lâu, dáng người gầy gầy nhỏ nhắn, đúng là nên ăn nhiều hơn chút.
 
Ô Mộc bèn lẳng lặng nhắm mắt lại, giả vờ như mình chưa tỉnh ngủ. Nhưng muộn rồi, dường như Tống Hứa đã phát hiện ra.
 
 "Ô Mộc, ngươi tỉnh rồi à, muốn ăn khuya với ta không?" Một giọng nói đáng sợ vang lên.
 
Âm thanh quen thuộc này là nguyên nhân làm cho gần đây Ô Mộc tăng cân. Hắn trưởng thành đã mấy năm, hình thể đã cố định về cơ bản lại lần nữa phát triển thêm.
 
 "Mùa thu không tích chút mỡ thì sao sống sót qua mùa đông được, ngươi nói xem có phải vậy không?" Khoảng thời gian này trôi qua cực kì hạnh phúc, bởi vì cuối cùng ngày nào cô cũng được ăn uống no nê.
 Tuy rằng lúc trước không đến mức chết đói, nhưng thời gian chịu đói cũng khá nhiều, thỉnh thoảng đồ ăn phong phú mới có được một bữa no. Đồ ăn mà bình thường cô tìm được chủ yếu là các loại lá non, nụ hoa, nhánh cỏ, chúng không chống đỡ được cơn đói lắm. Trong lúc chạy tìm thức ăn khắp nơi cô cũng nhanh chóng tiêu hóa hết những thứ trong dạ dày, thế là nhanh chóng đói nữa.
Trước khi tìm thấy những loại thức ăn có thể dự trữ lâu dài kia, mỗi buổi sáng tỉnh dậy, cô đều phải chịu đói một trận vì không có sẵn bữa sáng. Nhất là những lúc đêm hôm khuya khoắt, nửa chừng tỉnh giấc sẽ thấy đói. Bây giờ khó lắm mới có được nhiều đồ ăn thế này, đương nhiên mỗi ngày cô đều muốn ăn thêm một bữa khuya!
 Những thứ gọi là đồ ăn này, chỉ khi có người cùng chia sẻ thì mới thơm ngon hơn được.
 Ô Mộc là một thú nhân, trừ thịt ra cũng có thể ăn được nhiều thứ khác. Vây thì đương nhiên cô không thể bỏ mặc hắn mà ăn một mình được.
Cảm thấy cấu tạo hàm răng của hắn khác với mình, không thích hợp dùng để cắn quả hạch, Tống Hứa chu đáo giúp hắn cắn tách vỏ ra. Trong quá trình này cô còn không cẩn thận dính chút nước miếng, chắc hẳn Ô Mộc cũng không để ý mấy chuyện nhỏ nhặt này đâu.
 Trong sự đề cử nhiệt tình của bạn đời, Ô Mộc ăn thử một miếng nhỏ xíu, thật sự chỉ một xíu thôi. Ăn xong hắn bèn từ chối, không cho Tống Hứa đút nữa, cho cô tự ăn. Nhưng hắn lại mập lên rõ ràng như vậy.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 Tống Hứa dùng tay đo chiều cao cơ thể của hắn, cực kỳ kinh ngạc: "Hình như ngươi lại cao thêm một mét rồi!"
 "Quả nhiên là phải ăn uống cân bằng, ăn chút trái cây và quả hạch để bổ sung dinh dưỡng, chỉ ăn mỗi thịt là không được đâu nha. Nhưng mà hình thể của hai chúng ta càng lúc càng chênh lệch nhiều rồi." Không biết cô nên vui hay nên buồn đây.
 Tạm thời không nói đến vấn đề nhỏ như việc tích mỡ mùa thu, Tống Hứa cảm nhận được Ô Mộc có điều bất thường cũng là khi cô đang sờ đuôi hắn vào một ngày nọ.
 Đây được coi là một trò đùa thông thường của cô. Vuốt ve rắn yêu ấy mà, là phải đặt tay vào. Không chỉ cô mà Ô Mộc cũng đã quen với việc bị cô dùng rêu xanh, da thú hoặc tay chà tới chà lui đuôi của mình.
Gần đây vì cô bận đi thu lượm quả hạt, mấy hôm chưa được sờ rắn, hôm nay cuối cùng hang đá cũng được lấp đầy thức ăn dự trữ rồi, Tống Hứa nghỉ tay một chút, lại tiếp tục hoạt động chơi với rắn mỗi ngày. 
 
Nhưng lần này, khi sờ vào, chiếc đuôi rắn ở trong tay bắt đầu co lại.
Mỗi lần co lại, các cơ siết chặt. Tống Hứa ngạc nhiên nhìn Ô Mộc, thấy hắn cũng đang ngước lên nhìn cô.
 
Đương lúc không ai nói gì, trong đầu Tống Hứa bỗng hiện lên một suy đoán.... phản ứng này, phải chăng là phản ứng tự nhiên của những đám vật cưng trong mùa sinh sản?
 
Cô thử sờ lại chiếc đuôi rắn, quả nhiên thấy chiếc đuôi dài dài ấy hơi co lại.
 
Trước kia Tống Hứa có xem video rắn nuôi nhà động dục cũng giống như vậy, như bị kẹt thẻ vậy. 
 
Trong trường hợp bình thường, sau kì ngủ đông của rắn cũng đến thời kì động dục vào mùa xuân, nhưng cũng không hẳn, cũng có một vài loài rắn động dục vào mùa thu, sau kì hè nóng nhất.
 
Tống Hứa giơ tay, sửng sốt không dám sờ xuống nữa, lúc này không nên kích động hắn.
 
Rắn đực trong mùa sinh sản thường sẽ cáu kỉnh và hung dữ hơn, trước kia cô có theo dõi một blogger nuôi rắn ở trong nhà, vào kì động dục thường hay bị rắn yêu cắn. 
 

Tống Hứa cẩn thận lên tiếng: “... Ô Mộc?”
 
Ô Mộc nhìn không có vẻ gì cáu kỉnh hay hung dữ, vẫn như bình thường, đang dựa vào tảng đá, tay thả xuống đặt lên người. Nếu như không phải đuôi vẫn đang co giật thì sẽ không phát hiện ra điều bất thường của hắn.
 
Tống Hứa ngồi xổm xuống bên cạnh hắn, vẻ mặt kì lạ. Cảm xúc của cô có thể nói là vừa tò mò vừa sợ hãi, tò mò thì khỏi bàn, còn về cảm xúc sợ hãi hiếm thấy này, chủ yếu là do cô nhớ ra rắn yêu có hai bộ phận sinh dục...
Xem video về thú cưng rắn yêu còn có thể cười ha ha nói chúng là bảo bối dễ thương, bây giờ trở thành bạn đời hợp pháp của thú nhân rắn, nhưng lại chỉ có thể mỉm cười đối mặt với cuộc sống.
 
Mặc dù trong lòng đang hô hào cứu mạng, nhưng càng sợ thì sự tò mò càng mạnh mẽ, ánh mắt Tống Hứa bất giác mà lướt đến chiếc đuôi của Ô Mộc.
 
Kiến thức trong đầu cho cô biết, vị trí đại khái là ở sau lỗ huyệt, cô ngay lập tức tìm được chỗ đó, mấy miểng vảy kia thật khiến người khác phải chú ý!
 
Ô Mộc không biết sóc nhỏ dễ thương đang nghĩ gì, hắn đã quen với cảm giác này, từ sau khi trưởng thành rời khỏi bộ lạc, mỗi năm đều sẽ đến thời kì này, chỉ cần ngủ hết mùa là được.
 
Hắn như thường lệ vẫn ngủ cùng bạn tình, nhưng ánh mắt Tống Hứa hết lần này tới lần khác nhìn xuống dưới. Đuôi của hắn cong lên, đặt ngay dưới chân cô.
Tống Hứa không biết sống chết duỗi chân dài giẫm lên một cái, chỗ bị giẫm lên động đậy, Tống Hứa lập tức thu chân lại vờ ngủ, trong lòng gào thét.
 
Tuy rằng còn muốn thách thức bản thân giữa bờ vực của sự sống và cái chết, nhưng cô mơ hồ cảm thấy áp lực, như thể nếu cô làm gì thêm nữa thì sẽ bị nhốt lại, cho nên cô bình tĩnh lại, an phận ngủ say như chết.
 
Thái độ vừa nóng lòng mong muốn vừa sợ hãi bỏ chạy này của Tống Hứa khiến Ô Mộc như bị tra tấn.
 

Hắn không phát hiện ra sóc nhỏ cố ý, có thể chỉ là không cẩn thận chạm vào và thăm dò. Vì hắn cho rằng phản ứng từ những cử động nhỏ của cô gây ra đều là do cơ thể của hắn, dù sao sóc nhỏ chỉ là thích chơi đùa, sẽ không có ý đồ xấu.
 
Tống Hứa hiền lành bị hắn quấn lấy, bỗng cảm thấy Ô Mộc có chút vội vàng, liền nhỏ giọng hỏi: “Ô Mộc, ngươi đang khó chịu sao?”
“Xi xi.” Ô Mộc không muốn nói chuyện, nhưng những lúc bạn đời muốn được đáp lại, hắn sẽ "xì" mấy tiếng.
 
“Bé yêu, không phải ta nhẫn tâm, nhưng hình thể này của ta thực sự không ổn, sẽ làm sóc chết mất."
Ô Mộc đang khó chịu, không nghe rõ cô đang nói gì, chỉ phát ra âm thanh nghi hoặc rồi gối đầu lên thân cô để lắng nghe.
Tống Hứa không dám đụng vào đuôi rắn, thấy đầu hắn ở phía trước bèn chìa tay ra sờ phần đen nhánh kia. Mái tóc hắn mượt mà cũng không kém gì phần đuôi, có thể làm vật thay thế cũng được.
Nhận ra cô ấy đang sờ đầu mình, Ô Mộc bèn ngẩng lên. Ở góc độ này, Tống Hứa trực tiếp bị vẻ đẹp của hắn bắn trúng tim. Trời ơi góc nhìn sao mà đỉnh thế!
Thần trì lập tức mơ màng mà đổi giọng: "À, đương nhiên, nếu ngươi vẫn kiên trì thì cũng không phải không được, chỉ cần ngươi thật cẩn thận là được rồi." 
 
Ô Mộc không nhúc nhích, yên lặng xem cô như một nhánh cây mà quấn lên, xoắn lại thật chặt.
 
Cho dù thú nhân "gà mờ" là cô nói này gì, thực ra Ô Mộc cũng sẽ không làm gì cả. Các thú nhân trong bộ lạc có thú hình khác nhau vẫn có thể sinh sản được, là vì họ đều có hình thái thú nhân.
 
Nhưng bán thú nhân thì khác, bình thường bọn hắn đều không có bạn đời. Mà cho dù họ có thì cũng dễ dàng giết chết bạn đời của mình, nhất là khi họ bị chi phối bởi bản năng chiếm hữu thì lại càng nguy hiểm vô cùng cho đối phương. Hắn không muốn cô chết.
Trước khi hoàn toàn biến thành dã thú, hắn muốn để cô được sống vui vẻ trong khu rừng này.
 
Tống Hứa quấn lấy sợi tóc mềm mại, thầm nghĩ: “Rốt cuộc là Ô Mộc không hiểu, không biết, hay là không thể nhỉ?”
 
Nhưng hứng thú của cô cũng chỉ nhất thời mà thôi. Đợi đến khi phản ứng co giật ở đuôi Ô Mộc biến mất, thức ăn dự trữ trong hang đá cũng vơi bớt, cô lại vui vẻ bắt đầu đi tích trữ tiếp.
 
Mỗi ngày cô đều bận rộn hái quả chín, tìm nhặt những quả hạch rơi trên mặt đất, khám phá ra nhiều cách ăn mới.
 

Trái cây hái về được cô gọt bỏ vỏ bên ngoài, phần thịt quả có thể phơi khô để cất giữ, có thể vùi trong lửa cho nổ, còn có thể luộc hoặc là xào lên.
 
Cách làm cuối cùng có tiếng động cực kì lớn. Trong nồi, phần vỏ chứa thịt quả bị làm nóng đến nứt vỡ ra, cả phần vỏ cứng và thịt bên trong đều văng tung tóe ra khắp nơi, giống như viên đạn hoặc cục đá bắn ra từ ná cao su vậy.
 
Tống Hứa đang cầm chiếc xẻng gỗ tự chế, đứng ngay bên cạnh nồi bèn thét lên một tiếng, chạy đến góc nơi Ô Mộc đang nằm, nhìn từng hạt bắn lên bùm bùm, văng hết lên xung quanh các đá thạch.
 
Ô Mộc cũng bị tiếng nổ vang kia làm kinh hãi một chút. Nghĩ rằng Tống Hứa ở gần đó cũng bị giật mình, hắn bèn chủ động lấy đuôi rắn vây quanh cô, giống như những đêm sét đánh trước kia vậy.
 
Nhưng Tống Hứa hét lên vậy thôi, chứ thực sự thì trong lòng cũng không thấy sợ hãi. Một lúc sau cô liền ló đầu ra khỏi “tường thành” nhìn bên ngoài, còn cười thành tiếng: "Buồn cười chết mất, cái nồi kia giống như đang phun đồ ăn vậy, ha ha ha!"
 
Vừa dứt tiếng cười, cô lại đau khổ mà nói: “Cả một nồi trái cây đều bị phun ra khắp nơi trong hang rồi, lát nữa ta lại phải nhặt nữa."
 
Nhưng chẳng đau khổ được lâu, cô lại tìm được niềm an ủi mới: "Nhưng mà nghĩ kỹ lại thì, rất nhiều vỏ cứng đều đã bị nổ nứt ra hết rồi, ta không cần tự mình cắn nữa, tiết kiệm được khối thời gian hi hi."
 
Bên ngoài, tiếng vỏ va chạm với vách đá đã dừng lại, Tống Hứa chui ra khỏi bức tường thành làm từ đuôi rắn, đi khắp hang đá nhặt lấy những quả bị văng ra.
 
Có khá nhiều trái rơi xuống bên cạnh đuôi Ô Mộc, hắn bèn động đậy đuôi muốn ra ngoài bơi lội. Tống Hứa vội vàng chạy lại ấn hắn về chỗ cũ, chắp tay cầu xin: "Tạm thời ngươi đừng nhúc nhích, chờ ta nhặt xong đã. Nếu đuôi của ngươi cứ quét đi như vậy thì ta sẽ không biết mấy trái này lăn đi đâu cả."
 
Ô Mộc đành phải ngồi lại đợi tiếp. Hắn di chuyển phần đuôi, đẩy nhẹ mấy trái bên cạnh lăn vào trong tay Tống Hứa.
 
Tống Hứa mang vẻ mặt tươi cười, khen ngợi: "Cảm ơn bé yêu nha!"
 
Cô vừa nói xong câu này, trái cây lại liên tiếp tự động lăn qua. Tống Hứa nhặt những quả lăn đến bên tay mình, miệng khen không ngớt: “Cái đuôi này của ngươi linh hoạt thật đấy, hợp chơi trò con quay… Ngươi có muốn chơi không, để ta làm cho ngươi một cái nha!”
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui