Chương 19: Bắt đầu vụ mùa bội thu
Tống Hứa ngồi xổm đằng kia, hai tay lay bụi cỏ đã một hồi lâu. Cô đang quan sát rắn, không phải Ô Mộc, là một con rắn hoa hoang dã bình thường, đầu nhọn, màu đen trắng, dài chừng hai mét.
Đây không phải lần đầu Tống Hứa phát hiện có rắn ở gần chỗ mình ở.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mỗi lần trông thấy cô đều sẽ đứng cách một khoảng rồi quan sát, đợi đến khi rắn bị kinh động chạy mất thì cô mới thỏa mãn phủi tay rời đi.
Làm một người yêu thích loài bò sát, đương nhiên Tống Hứa cảm thấy rắn đáng yêu, nhưng rắn độc hoang dã chưa thuần không thể so với rắn là thú cưng đã được dạy dỗ, không có độc hoặc độc ít được. Cũng không thể so với rắn bán thú nhân có lý trí, có thể giao tiếp. Một khi tới quá gần, bị nó tưởng là mối uy hiếp thì sẽ tấn công cô.
Vì đảm bảo sự an toàn của đôi bên, giữ vững khoảng cách rồi quan sát là tốt nhất cho cả hai. Ngắm rắn bên ngoài xong, Tống Hứa quyết định quay về vui vẻ với rắn yêu trong nhà.
Tuy có hơi tiếc là không thể động tới mấy bé đáng yêu bên ngoài, nhưng bé đáng yêu trong nhà thì có thể sờ. Rắn yêu trong nhà là chú rắn đầu tiên làm cho cô như bị quỷ ám, quên đi nguy hiểm mà trực tiếp sờ.
Mà lúc ấy cô dám sờ tới sờ lui chủ yếu là do cảm giác được hắn là thú nhân giống mình, không có tính công kích nên mới làm càn.
"Xi xi, Ô Mộc!"
"Xi!"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ cần không phơi nắng, dù mùa hè đuôi rắn cũng lành lạnh, mượt mà. Tống Hứa sờ một cái là không muốn nhấc tay lên nữa, sờ hết rồi thì biến thành con sóc nằm sấp lên, bởi vì như vậy diện tích để lăn qua lộn lại sẽ lớn hơn. Lông xù của sóc vào mùa hè nóng quá trời quá đất, Tống Hứa lại thích chạy nhảy, thường hay ra ngoài chạy một vòng làm cả người mướt mát mồ hôi.
Lúc này đuôi rắn như là gậy hạ nhiệt vậy, cô giang rộng tay chân dán lên, lát sau nơi đó bị ủ nóng thì cô lăn qua chỗ khác nằm, lúc nào cũng mát mẻ thoải mái.
Điểm không thoải mái duy nhất là khi rắn lớn nhúc nhích, cô không cẩn thận sẽ lăn khỏi đuôi rắn, nửa đêm thường xuyên mơ màng dụi mắt bò lại lên giường. Đa số loài rắn thường ngủ đông vào lúc nhiệt độ xuống thấp, nhưng chúng cũng không thích nhiệt độ quá cao.
Sau khi mùa hè nắng gắt tới, Ô Mộc cũng không muốn ra ngoài nữa, hắn chỉ thích nằm ở một chỗ thoáng mát trong hang đá, thời gian tình nguyện ra ngoài cũng là lúc mát mẻ như sáng sớm và ban đêm. Ban đêm ra ngoài bơi lội, leo lên nhánh cây cao hóng mát ngắm trăng, là thói quen Tống Hứa tạo cho hắn.
Cuối cùng thì thời tiết cũng mát mẻ hơn, rắn lớn mới khôi phục hoạt động thường xuyên, nhưng mà trước đó hắn lại lột xác thêm một lần.
Lần này lột xác không giống lần trước. Lần trước hai người vừa biết nhau không lâu, Tống Hứa chỉ tiếp xúc thăm dò. Rắn lớn còn xem cô là cái chạc cây hình người.
Hiện giờ, cả hai đã là bạn lữ của nhau, đương nhiên Tống Hứa ngồi sát bên cạnh rắn lớn nhìn rõ ràng toàn bộ quá trình hắn lột xác. Nhớ lại lần lột xác gian nan trước đó nên Tống Hứa đã chuẩn bị đủ mọi thứ, nước ấm rêu xanh đều có hết.
Cô còn đặc biệt lăn một tảng đá thô ráp bên ngoài về để rắn lớn cọ da.
Vách đá trong hang đã bị hắn cọ trơn nhẵn rồi, không dùng được nữa. Lần này lột xác thuận lợi hơn một chút, thời gian cũng ngắn hơn, nhưng Ô Mộc có vẻ đau đớn cực kỳ, đuôi rắn không ngừng đập lên mặt đất rầm rầm, nhìn rất hung dữ.
Bắt đầu lột xác thì hắn không còn giữ được trạng thái bán thú nhân nữa, đầu rắn dữ tợn ngóc lên, lưỡi rắn rung động, phát ra âm thanh làm da đầu người ta run lên.
Tảng đá lớn được Tống Hứa đặc biệt lăn về bị đuôi rắn từ từ quấn chặt.
Sức lực của hắn quá lớn, cũng có thể là do tảng đá kia hơi giòn, trực tiếp bị xiết vỡ ra.
Tiếng đá vỡ vụn rắc rắc cũng làm người ta ghê răng, Tống Hứa định đẩy tảng đá bị vỡ thành hai mảnh này ra ngoài cho đỡ vướng víu, lại bị đuôi rắn cản chân.
"Tảng đá kia nứt ra rồi, hết tác dụng, ngươi vẫn muốn để lại trong hang sao?” Chân Tống Hứa không nhấc lên nổi, hỏi.
Rắn ngóc đầu lên, gật đầu như người.
"Được rồi, ngươi thích thì để lại vậy." Tống Hứa ngồi xuống, vỗ vỗ bắp đùi của mình: "Đùi nè, lại đây nằm!"
Rắn tựa đầu lên đống rêu xanh, cái đuôi tản ra lung tung trên đệm rơm, chỉ nhìn cô không nhúc nhích.
Tống Hứa chờ một lát, chủ động đi qua, nhấc cái đầu to cứng rắn của hắn đặt lên chân mình vuốt ve: "Được rồi được rồi. Sẽ xong nhanh thôi, đừng nóng, cái này giống như sinh con vậy, không thể vội vàng được đâu nha."
Miệng rắn nhẹ nhàng cọ lên đùi cô.
"Ngứa miệng hả? Cần gãi không?" Tống Hứa hỏi, một tay cào nhẹ lên cằm rắn.
Ánh mắt Ô Mộc chăm chú nhìn cô.
Tuy rằng hắn nhìn không rõ lắm nhưng hắn vẫn cố gắng nhìn chằm chằm vào bóng người này.
Cô kiên nhẫn khom người nói chuyện với hắn, không cố ý giày vò trêu đùa hắn như ngày thường, không nhảy tới nhảy lui hi hi ha ha.
Đầu rắn men theo cánh tay leo lên bả vai Tống Hứa, thân rắn nặng nề làm Tống Hứa đỡ tốn sức.
Ô Mộc chậm rãi quấn một vòng quanh cô, ngang qua lưng vòng qua cánh tay bên kia, rồi lại bò xuống. Tống Hứa bị ép đến mức khom lưng, nhịn không được than: "Rắn yêu, nặng quá!”
Da rắn từ từ tách ra, nhưng Ô Mộc không tìm chỗ nào cọ cho nó rớt xuống mà cứ quấn mãi trên người Tống Hứa không buông.
Tống Hứa gánh thân rắn nặng nề, nhìn hắn cọ rất cố sức, nhịn không được thò tay nắm da rắn của hắn: "Nào, để ta giữ lại giúp ngươi, ngươi cứ từ từ lột."
Tuy không thể thay rắn lột da nhưng đóng vai một tảng đá lớn giữ lại da rắn lột thì vẫn trong tầm với của cô. Lần trước Ô Mộc lột xác vặn vẹo khắp hang, lần này toàn bộ quá trình đều thực hiện trên người Tống Hứa, lăn lộn ngay bên người cô, Tống Hứa không thể rời đi nửa bước.
Ô Mộc nghỉ ngơi, Tống Hứa đùa với hắn: "Bây giờ ta là chạc cây mà ngươi thích nhất đúng không? Tóm được ta thì không chịu buông."
Cô cảm thấy chân mình đã bị rắn lớn đè tê rần, phần sau không cần cô hỗ trợ giữ da rắn nữa.
Tống Hứa thấy trên người Ô Mộc còn vướng chút da lột, muốn đi lấy nước ấm lau cho hắn, mới vừa đứng dậy đã trượt chân ngã lên chiếu cỏ, sau lưng thì bị cái đầu rắn to của hắn đè lên, không đứng dậy nổi.
Tứ chi vùng vẫy một lát, cô ngủ thiếp đi trong tư thế này, thức đêm bồi rắn lớn lột da rất mệt mỏi.
Sau khi tỉnh lại Tống Hứa phát hiện đầu rắn vốn đè trên lưng đã di chuyển xuống dưới bụng. Rắn lớn đã lột xác hoàn toàn đang giấu đầu dưới bụng cô, nằm yên không nhúc nhích.
"Được rồi, lại thành một chú rắn mới." Tống Hứa quan sát trên thân rắn lớn một phen: "Còn vướng chút da, nào, chúng ta đi tắm."
Dòng sông đã không còn chảy xiết như trước, dòng nước êm ái trôi. Tống Hứa ngồi trên thân rắn rồi xuống nước theo thói quen, cô bơi trên người rắn lớn.
Hắn ngâm mình trong nước, quai hàm hơi nâng lên, đang uống nước. Tống Hứa lặn xuống, áp vào bụng rắn nhìn quai hàm hắn lên xuống uống nước ở khoảng cách gần.
Cô vươn tay lên cảm nhận chuyển động của cổ họng rắn lớn, lại sờ cái khe nhỏ hình chữ Ư ngược trên miệng rắn.
Ô Mộc bị cô quấy rầy, không thể chuyên tâm uống nước, hắn dừng lại, dùng đầu húc cô lên khỏi mặt nước.
"Thôi thôi, ta không quấy rầy ngươi nữa, ngươi uống tiếp đi." Tống Hứa cười hi hi cầm cây rong mềm mại, cẩn thận chà lau khắp toàn thân rắn.
Da rắn lột cũ đã sớm bị giòn, làm một khoảng thời gian ngắn Tống Hứa không có áo mưa dùng. Bây giờ lại có áo mưa mới rồi.
Phát hiện da lột của mình lại bị Tống Hứa khoác lên người lần nữa, Ô Mộc đã không còn xoắn xuýt như trước, rất bình tĩnh tiếp nhận.
Nếu cô thích da rắn lột của hắn, vậy tất cả da sau này hắn lột ra đều là của cô.
Lại phát hiện rắn lớn chen vào ổ mình ngủ, trước đây Tống Hứa không ngừng mở rộng ổ cỏ giờ hoàn toàn sụp đổ, cảm thán: “Gần đây ngươi dính người lắm đấy.”
Mấy ngày trước đột nhiên cô muốn về hốc cây bị bỏ trống của mình ngủ, rắn lớn cũng đi theo.
Hốc cây của cô quá nhỏ, không chứa được cái đầu lớn của hắn.
Hắn bèn quấn đuôi lên thân cây, mạnh mẽ chui đầu vào. Mặc dù đang làm những hành động dính người nhưng biểu cảm của hắn lại khiến người ta không nhìn ra được.
Mặt hắn cũng lạnh như nhiệt độ cơ thể hắn vậy.
Có đôi lúc hắn dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô chằm chằm, làm cho cô thấy nghi, tưởng hắn đang cáu muốn cô cút xa một chút. Nếu như không phải đuôi hắn quấn chặt lấy cô không thả thì cô đã tưởng thật rồi.
Mùa hạ đến, cây ăn quả mà Tống Hứa đánh ký hiệu cũng lục tục có quả chín.
Tống Hứa bận rộn thu hoạch mùa màng, cũng không để ý đến mấy hành động dính người của Ô Mộc gần đây. Về cơ bản thì mùa này là mùa mà các loài động vật trong rừng rậm thích nhất, đồ ăn sung túc, không ai phải đói bụng.
Nhưng đồng thời, cạnh tranh cũng rất khốc liệt.
Nếu trái cây vừa chín mà không hái ngay, ngày hôm sau quay lại đã bị chim chóc mổ mất một nửa.
Một cái cây ra quả nghênh đón cùng lúc mấy khách hàng như chim nhỏ, sóc nhỏ, khỉ đại giá quang lâm, giống như siêu thị giảm giá, khách hàng chen chúc tới mua.
Để nghênh đón mùa vụ bội thu, Tống Hứa đã chuẩn bị tủ cất đồ từ sớm, đều làm từ gỗ.
Khe động nhỏ chuyên dùng để trốn của Ô Mộc bị cô trưng dụng đi chứa đồ đã được dọn dẹp sạch sẽ trả lại hắn, nhưng Ô Mộc không dùng nhiều như trước nữa, bây giờ hắn rất thích ổ cỏ của cô.
Trái cây chua ngọt được cất vào tủ trữ thức ăn, tiếc là hoa quả thì không thể giữ quá lâu, phải ăn nhanh.
Số lượng trái chín trên cành nhiều, mấy vị khách biết bay biết leo ăn không hết, rất nhiều quả chín mọng rơi xuống đất, phát phúc lợi cho nhóm động vật nhỏ sinh hoạt trên mặt đất.
Tống Hứa bị nguyên hình là sóc ảnh hưởng đến khẩu vị, trừ trái cây, cô còn thích ăn các loại hạt.
Mỗi ngày cô đều khoác áo da rắn ra ngoài vui sướng nhặt các loại hạt dưới gốc cây.
Cô không còn ra bờ sông chơi đùa nữa, mùa này nhánh cỏ đã già, ăn không ngon, vẫn là các loại quả hạt ngon hơn.
Gần cửa hang hôm nào cũng có trái cây la liệt rơi xuống, ngồi trong hang đá cũng có thể ngửi thấy mùi trái cây hỏng lên men chua thoang thoảng.
Đam mê cất trữ của sóc nhỏ được phô bày trọn vẹn, hang đá của rắn lớn càng lúc càng chật hẹp. Ngày nào Tống Hứa cũng ăn rất nhiều.
Trong trạng thái thú nhân thì nhìn không rõ lắm, nhưng một khi biến thành sóc là có thể phát hiện cô mập hẳn ra, mặt và bụng phình lên, lông trên người cũng dày hơn. Rắn lớn ở chung với cô hình như cũng càng ngày càng béo..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...