Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 18: Đôi tình nhân liếc mắt đưa tình thật đáng ghét!

 
Có một vài người nuôi chó mèo sau khi trải qua một giai đoạn nào đó sẽ bắt đầu có thói quen dùng tiếng chó mèo giao lưu với thú cưng nhà mình. Tống Hứa nuôi rắn cũng không ngoại lệ.

 
Sau lần bắt cá hôm nay, mỗi khi nghe được Ô Mộc phát ra thanh âm “xi xi”, cô cũng sẽ "xi xi" theo. Có đôi khi Ô Mộc không kêu nhưng cô cũng đột nhiên tới gần, rồi "xi xi" hai tiếng, làm Ô Mộc ngơ ra nhìn không hiểu được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Loài rắn bao gồm cả thú nhân rắn, phát ra thanh âm "xi xi" là do không khí bị chấn động khi đi qua khoang miệng, trên cơ bản bọn họ không dùng loại âm thanh này để truyền đạt tin tức. Nhất là tiếng "xi xi" này càng thêm vô nghĩa đối với sinh hoạt hằng ngày của con người. Tống Hứa dùng vẻ mặt nghiêm túc "xi xi" để giao lưu, trông lạ lắm, nhưng cô lạ cũng không phải ngày một ngày hai.

 
Lúc Ô Mộc nghỉ ngơi, đột nhiên Tống Hứa chạy tới, nghiêm túc “xi” với hắn một trận. Ô Mộc không thể nghe ra ý nghĩa chứa đựng trong tràng thanh âm này, chỉ biết mờ mịt kỳ quái nhìn cô chằm chằm.
 
 
Tiếng "xi xi" của Tống Hứa càng thêm gấp gáp, vẻ mặt cô cũng theo đó mà khẩn trương lo lắng, Ô Mộc cũng bị lây. Có việc gì gấp thì nói ra đi, vì sao không chịu nói thẳng chứ? Chẳng lẽ cô ấy không thể nói chuyện bình thường nữa sao?

 
Ô Mộc lo lắm vươn tay sờ cổ họng của Tống Hứa, sợ cổ cô bị mắc cái gì, rồi lại vươn tay bóp miệng cô, muốn nhìn xem có phải bị nghẹn rồi không. Nhiệt độ của ngón tay cũng giống như đuôi hắn vậy, hơi lạnh. Mùa hè sờ thì cảm thấy thoải mái dễ chịu, cổ và mặt bị sờ soạng, suýt thì Tống Hứa đã bị hắn đánh bại.

 
Cô vội vàng kéo tay hắn xuống, tiếp tục cau mày không ngừng “xi xi”. Ô Mộc không biết một thú nhân nhàm chán sẽ làm ra bao nhiêu sự tình ngu ngốc, hắn thật sự cho là Tống Hứa gặp khó khăn.

 
Thấy cô không mở miệng nói chuyện, hắn bị ép phải chủ động hỏi thăm: "Sao?"

 
"Giọng... bị làm sao?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
"Sao... không nói lời nào?"

 
Ép một chiếc rắn bự nửa câm nửa điếc nói một hơi tận mười chữ, Tống Hứa không nhịn được nữa, mặt mày hớn hở, kích động nói: "Ngươi nói hẳn mười chữ, đỉnh quá! Ngươi đã có bước đột phá vượt bậc!"

 
Ô Mộc: "..."

 
Biểu cảm sầu não của cô biến mất trong nháy mắt, giọng nói cũng trong trẻo y như cũ, không thấy có vấn đề gì.


 
Một lát sau rắn lớn thông minh mới biết mình bị lừa. Lập tức nghiêng đầu sang chỗ khác nằm xuống, không muốn để ý tới con sóc đáng ghét này nữa.

 
Tức giận đến mức vô thức muốn "xi xi" mấy cái, nhưng nhớ lại thanh âm "xi xi" kỳ quái mà lúc nãy Tống Hứa bắt chước, cái lưỡi vừa thè ra của hắn lại thu ngược về.

 
Tống Hứa nhận ra rắn lớn đang tức giận, nhưng xưa nay cô không sợ hắn giận. Bởi vì hắn là một con rắn đáng yêu, dù có giận cô đến mấy cũng không cắn cô. Hơn nửa thời gian trong ngày, cô có làm gì hắn cũng không có phản ứng, chỉ khi tức giận mới có biểu cảm sinh động chút, cô muốn thử xem hắn có phản ứng gì khác nữa không.

 
Tống Hứa cười hí hửng nghiêng đầu đến trước mặt Ô Mộc: "Xi xi?”
 
Ô Mộc đẩy mặt cô ra, bàn tay hắn cực rộng, che kín được mặt cô.

 
Tống Hứa giãy dụa kêu: "Bé yêu của ta, bé giận hả? Bé giận phải không?"

 
Ô Mộc: "... Giận."

 
Tống Hứa cười ha ha: "Ngươi giận trông đáng yêu lắm."

 
Thương thay cho rắn lớn chưa trải sự đời làm sao đấu lại con sóc mồm miệng dẻo quẹo này, đang nói chuyện tức giận lại đột nhiên bẻ lái sang khen ngợi hắn.

 
Cảm xúc của bán thú nhân nào đó rất rõ ràng. Thích là thích, ghét là ghét. Giận là giận, vui là vui.

 
Nhưng Tống Hứa luôn có thể làm cảm xúc của hắn hòa vào nhau. Tống Hứa còn vui cười hớn hở nắm lấy vai hắn lay qua lay lại, rồi tựa lên lưng hắn cúi người nhìn ánh mắt hắn, nói:  "Ta chỉ muốn chơi với ngươi thôi. Ta không ngủ được, nãy ngươi còn không thèm quan tâm đến ta."

 
Thế hả? Hắn không quan tâm bạn đời của mình ư? Ô Mộc nhìn vẻ mặt đáng thương của Tống Hứa, lập tức quên mất cơn giận, tự nghi ngờ có phải do mình không để ý đến cô nên cô đau lòng không.
 
 
Thế là hắn ngồi xuống, chờ Tống Hứa nghĩ ra trò chơi mới giày vò hắn. Ra ngoài tản bộ hay đi bắt côn trùng nhỏ phát sáng? Hay vẫn là đi bơi? Hắn nhìn Tống Hứa, chờ cô đưa ra yêu cầu.

 
Quả nhiên Tống Hứa vỗ tay một cái: "Dù sao cũng không ngủ được, chúng ta ra ngoài ngắm sao đi."


 
Rắn  bị kéo từ góc nhỏ tối tăm hẻo lánh trong hang ra ngoài ngắm sao.

 
Trong rừng rậm có rất ít chỗ hở để ngắm sao, bên cạnh hang đá cũng chỉ nhìn thấy một mảnh trời be bé, phải ra chỗ rộng mới dễ thấy.

 
Tống Hứa lười đi xa, biến thành con sóc leo lên cây. Dù là rắn hay là sóc thì việc leo cây đối với hai người đều không phải việc khó.

 
Lát sau, hai người ngồi xuống trên một nhánh của đại thụ gần hang đá.
Đại thụ này tương đối cao, cành cũng chắc khỏe hơn mấy cây bên cạnh.

 
Hai người leo đến gần ngọn cây ngồi xuống, có thể nhìn thấy dải ngân hà mênh mông.
 
Tối nay ánh trăng sáng ngời, ánh sao có vẻ hơi ảm đạm, nhưng Tống Hứa không ngại:
 
"Không thấy rõ ngôi sao, nhưng mặt trăng cũng rất đẹp, sáng quá... Ô Mộc, ngươi nhìn xem đây có giống biển mây không!"
 
Cành lá đại thụ dày đặc nối tiếp nhau kéo dài đến tít tắp phía xa, lá cây màu xanh bị ánh trăng chiếu lên, dáng vẻ lắc lư theo gió thật đúng là giống tầng mây cuồn cuộn.

 
Tống Hứa ngồi trên nhánh cây ngắm trăng đến thất thần, hiếm lắm mới có lúc cô yên tĩnh như vậy.

 
Sườn mặt đột nhiên bị đồ vật lành lạnh chạm nhẹ vào, là Ô Mộc. Hình như hắn muốn nói gì đó, cuối cùng chỉ thè lưỡi ra “xi” một tiếng. Tống Hứa lập tức nở nụ cười, đáp lại: “Xì xì!”

 
Yên tĩnh không được bao lâu, cô lại bắt đầu lay động nhánh cây.

 
Nhánh cây này không chịu được sự quậy phá của cô, răng rắc một tiếng gãy, Tống Hứa ngã ngửa ra sau. Bình thường khi leo cây cũng có lúc Tống Hứa bị trượt chân.

 
Ngày đầu cô còn sợ, nhưng bây giờ đã có thể thuần thục bắt lấy nhánh khác trong quá trình rơi xuống.

 
Nhưng lần này cô lại không thể phô bày thân thủ nhanh nhẹn của mình, bởi vì cô mới vừa rơi xuống đã được đuôi của rắn quấn lên.


 
Đuôi rắn trói ngang hông Tống Hứa, kéo cô lên một nhánh cây bên cạnh Ô Mộc. Tống Hứa giật giật cái đuôi quấn chặt trên lưng, cái đuôi kia chậm rãi buông lỏng ra, nhưng cũng không rời đi mà vẫn khoác lên lưng.

 
Tống Hứa thấy vậy, nhớ lại trải nghiệm vừa rồi, đột nhiên lại ngã ngửa ra sau… Bị cô giày vò một trận như vậy, rắn bự cũng có nhiều nỗi niềm khó nói, tán cây trên đỉnh đầu cũng thưa thớt không ít.

 
Chơi chán rồi cô còn thuận tay nhặt mấy nhánh gãy kéo về phơi làm củi đốt.
Tống Hứa thường xuyên chạy tới trước mặt Ô Mộc, nhìn chằm chằm vào mắt hắn rồi "xi xi" hai tiếng.

 
Nếu Ô Mộc cũng khè đáp lại, cô sẽ thỏa mãn chạy đi.

 
Nếu Ô Mộc không phản ứng thì kế đó sẽ không được yên thân, cô sẽ khè không ngừng, cho đến khi nào hắn đáp lại mới thôi.

 
Lặp đi lặp lại nhiều lần, Ô Mộc tạo thành phản xạ có điều kiện, cho dù ở đâu, khi nào, chỉ cần thấy cô chạy vèo tới, hắn sẽ "xi xi" trước luôn.

 
Tống Hứa vui vẻ: "Chúc mừng ngươi, ngươi đã biết cướp lời!"

 
Mà những trò giày vò người khác của sóc nhỏ không dừng lại ở đây. Cô là người rất thích chia sẻ, tìm được món đồ chơi thú vị sẽ mang tới cho rắn yêu, đồ ăn cũng vậy.

 
Cho dù đồ ăn thích hay đồ ăn chán ghét, cô cũng mang tới chia cho rắn lớn. Sau lần đào được khoai lang dại ăn rất ngon đó, loại thức ăn này liền trở thành món chính của cô. Đồng thời cô còn suy một ra ba, thường xuyên đi đào móc khắp nơi, hi vọng có thể khám phá ra nhiều loại đồ ăn mới ngon như vậy. Phàm là những nơi có dấu chân lợn rừng, sẽ có hố do Tống Hứa đào.

 
Những nơi có động vật khác đi qua mà cô thấy hứng thú thì cũng đào lên một trận, nhìn thấy lá cây hay thực vật mới lạ kỳ quái cũng sẽ ngắt xuống nhìn thử. Chỉ cần đào đủ sâu là sẽ thu hoạch được một vài thứ ăn được.

 
Tống Hứa đào trong bụi cỏ ra một củ màu vàng như gừng, bỏ qua vết tích bị côn trùng cắn, cô cắn xuống một bên khác.

 
Sau khi nếm thử, cô im lặng hồi lâu, đột nhiên xông tới chỗ rắn đang cuộn mình nằm gần đó.

 
"Ô Mộc, mau nếm thử, ta tìm được một thứ ăn rất ngon!"

 
Ô Mộc còn chưa hoàn hồn đã bị nhét thứ gì đó vào miệng. Đây không phải lần đầu Tống Hứa làm chuyện thế này, nhét đồ ăn vào miệng hắn mãi cũng quen tay rồi.

 
Sau đó, cô nín thở chờ đợi.

 
Lát sau, Ô Mộc đột nhiên xoay người phun thứ trong miệng ra, nhưng vị của nó thì không có cách nào biến mất. Hắn ngẩng đầu lên nhìn, Tống Hứa lập tức nhảy lên chui vào lùm cỏ, còn có thể nghe thấy tiếng cười phách lối của cô từ xa truyền tới: "Ha ha ha ha ha!"


 
Bị vị trong miệng kích thích đến mức tỉnh táo hoàn toàn, rắn đột nhiên lao nhanh ra ngoài, bóng dáng cao lớn của hắn biến mất trong bụi cỏ. Đối mặt với thái độ như đi săn của rắn lớn, sóc nhỏ không có cách nào chạy thoát, một lúc đã bị đuôi rắn quấn lấy kéo tới dưới bóng cây.

 
Chạy nửa đường, cô còn có ý đồ biến thành sóc nhỏ xinh xắn để thoát khỏi khống chế của đuôi rắn nhưng không thành. Đầu và hai chân trước vừa vung vừa đánh lên đuôi rắn, đuôi và hai chân sau thì rũ xuống.

 
Bị đuôi rắn siết chặt cơ thể, sóc nhỏ thấy tình thế không ổn, ủi ủi chân trước lên người rắn bự đang lạnh mặt, ra vẻ đáng thương khẩn cầu: "Hức hức! Ô Mộc, thả lỏng đuôi ra chút đi mà, chặt quá ta muốn nôn."

 
Mặt Ô Mộc nghiêm túc, có vẻ như rất tức giận, cái đuôi lại ngoan ngoãn hơi nới lỏng ra. Chỉ thấy sóc nhỏ nhân cơ hội này thoát khỏi đuôi rắn, lần thứ hai cười lớn bỏ chạy vào bụi cỏ, thậm chí còn lớn tiếng khiêu khích: "Đố ngươi bắt được ta!"

 
Ô Mộc: "…" 

 
Lần thứ hai bị đuôi rắn trói kéo về, Tống Hứa lặp lại chiêu cũ: "Chặt quá rồi chặt quá rồi, thả ra mau hu hu!"

 
Ô Mộc không nhúc nhích. Thấy biện pháp này vô dụng, Tống Hứa thay đổi chiến lược, trông mong nhìn hắn: "Xin lỗi mà, lần sau ta ăn phải thứ gì khó ăn tuyệt đối không dụ ngươi ăn cùng nữa, ngươi thả ta ra trước được không?"

 
Ô Mộc nói chậm nhưng như chém đinh chặt sắt: "Ngươi… lừa ta!"

 
Đã không còn là lần đầu bị lừa nữa, cuối cùng rắn đã nhìn rõ bản tính dạy mãi không sửa của sóc nhỏ.

 
Tống Hứa: "…"

 
Cô cứ cảm thấy rắn bự đã thông minh hơn rồi, có thể vạch trần lời nói dối của cô.
"Được rồi, xin lỗi nhé, vậy ngươi cắn ta một cái cho bớt giận được không?"

 
Sóc con tựa đầu lên đuôi rắn, đôi mắt long lanh to tròn, ngây thơ vô số tội, lại như có chủ ý gì xấu, nghiêng đầu đề nghị. Ô Mộc quấn quanh cô, vẻ mặt có hơi xoắn xuýt, suy tư chốc lát.

 
Hình như hắn cảm thấy đề nghị của cô cũng không tệ lắm, dùng đuôi rắn đưa cô đến bên miệng, sau đó há miệng muốn cắn.

 
Tống Hứa không ngờ hắn cắn thật, trong lòng tự nhủ có phải gần đây hắn ăn quá nhiều thứ khó ăn rồi không, la hét om sòm: "Đừng mà, đừng cắn đầu, cắn cánh tay được không?"

 
Ô Mộc ngậm cái miệng to như chậu máu của mình lại, đôi môi cọ xát nhẹ lên mớ lông xù trên đầu của sóc nhỏ một chút. Hoặc có thể nói là… hôn một cái.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận