Chương 14: Ta gặm vỏ cây trong mộng đẹp
Bầu trời trên rừng rậm giăng đầy mây đen, khí trời thay đổi trong nháy mắt, chạng vạng tối bắt đầu mưa, tới đêm thì sấm chớp ù ù.
Đương nhiên Tống Hứa giống như trước, trốn bên cạnh rắn lớn, vùi mình vào cái đuôi của hắn. Lần này, cô hiên ngang hơn bất cứ lúc nào.
Dù sao, trước kia ở nhờ, còn bây giờ là nhà mình, miễn phí á!
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mười mấy lần trước, cô có ý thức chỉ chạm vào đuôi của Ô Mộc, để đuôi rắn chất quanh người tạo thành một thành lũy an toàn. Lần này, cô nghĩ lại, nếu như đã cố gắng bỏ sức để được hợp pháp, vậy thì phải có chút đãi ngộ chứ.
Cô để mắt tới mỹ nhân xà nằm trong lớp rêu dày, chui ra khỏi đống đuôi, lăn đùng vào trong lòng Ô Mộc.
Làn da nửa thân trên của Ô Mộc cũng có khá nhiều hoa văn màu đen giống đuôi hắn. Trên người hắn như có một hình vẽ thần bí nào đó, nói đơn giản thì nửa người trên của hắn không có thứ gì che chắn. Tống Hứa ngang nhiên xông qua rồi trực tiếp dính vào phần bụng của hắn.
Nếu như Tống Hứa ở hình người thì sẽ còn phải xí hổ xíu xíu, nhưng bây giờ cô ở trạng thái sóc con thì không sợ nữa.
Tiếng sấm bên ngoài cũng không khủng khiếp lắm, chỉ thỉnh thoảng rền vài cái. Cho nên sóc con không bị dọa sợ quá, lúc không có sấm còn có thể chăm chú một lúc đặt chân mình giẫm lên cơ bụng của rắn.
Vảy ở đó vừa mềm vừa lạnh, làm người ta muốn mở ra nhìn thử xem da và vảy liên kết với nhau bằng cách nào.
Trước khi tiếng sấm kế tiếp vang lên, móng vuốt của Tống Hứa lại tìm tới hoa văn màu đen bên eo rắn. Thật ra xúc cảm khi sờ lên da cũng không khác mấy với sờ vảy trên đuôi, không giống da của con người bình thường, cũng khác với da của cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tống Hứa tiện tay sờ lấy sờ để, trong đầu bỗng thất thần.
Cô đột nhiên nhớ tới ba, nếu như ông biết con gái mình mới thành niên đã có người yêu, đoán chừng sẽ bị chọc tức chết.
Cô nhân lúc này nhớ tới khoảng thời gian ở thế giới trước của mình.
Cô không phải người tức cảnh sinh tình, quan hệ gia đình cũng không thân thiết, cho nên thứ nhớ nhất chỉ là mấy thành tựu khoa học kỹ thuật tiện lợi và thực phẩm thơm ngon. Cô rất muốn ăn hoa quả, các loại hoa quả ngọt ngào, mùa này hoa quả thơm ngon trong rừng rậm ít ỏi quá.
Nước bọt và nước mắt cùng lúc chảy ra.
Đuôi sóc luôn không thể yên tĩnh được, lúc nào cũng quơ qua quơ lại lúc tính toán gì đó. Bụng Ô Mộc cảm nhận được đủ kiểu quấy phá từ đuôi và móng vuốt của Tống Hứa, nhịn một lúc thì chịu, thò tay đè con sóc đang không ngừng ngọ nguậy lại.
Tống Hứa bất ngờ bị đè kêu chít một tiếng, lúc tỉnh ra thì lập tức vung loạn bốn móng vuốt, đúng lúc bên ngoài có một tiếng sấm vang lên. Sóc như bị sấm đánh trúng, lập tức nằm yên bất động. Ô Mộc nhân cơ hội này vò sóc thành một quả cầu bằng lông nhung, lấy đuôi rắn chặn lại, giờ mới được bình yên.
Đáng tiếc không được bao lâu, tiếng sấm biến mất, sóc nhỏ lại ngóc đầu dậy. Con sóc be bé tiếp tục chạy tới trước mặt hắn, chiếm cứ bụng hắn như vừa rồi.
Ô Mộc há miệng muốn nói gì đó, nghẹn một lúc lâu lại không thốt ra được lời nào, Tống Hứa ngẩng đầu đối mặt với hắn, thấy bộ dạng hắn vậy thì bản thân cũng nghẹn giùm.
"Ngươi muốn nói cái gì?"
"Không muốn ta nằm đây hả? Đuôi hay bụng đều là cơ thể ngươi mà, ta nằm chỗ nào chả thế?"
"Hay là không thích ta trong trạng thái thú, muốn ta biến thành thú nhân hả? Nếu đúng thì bảo phải."
Ô Mộc: "... Không..."
Tống Hứa: "Nếu đã không phải, thì còn làm sao? Cơ thể không thoải mái? Đệm rêu xanh không êm? Phía dưới có côn trùng cắn? Hay ngươi cũng không thích sét đánh?"
Lời nói như bỏng ngô nổ đôm đốp bắn ra từ miệng Tống Hứa, Ô Mộc cần phải sắp xếp lại một hồi lâu. Ô Mộc không theo kịp một loạt vấn đề Tống Hứa nói, chỉ có thể dùng động tác ra hiệu: Tóm lấy cái đuôi đang vung loạn của Tống Hứa, không cho nó xẹt qua eo mình nữa.
Tống Hứa như bừng tỉnh đại ngộ: "Ồ, ngươi muốn sờ đuôi của ta à? Sờ thoải mái, ta rất hào phóng, cảm giác khi sờ đuôi lông xù khác hắn với đuôi vảy đó nha, ngươi thử đi."
Nhìn biểu hiện "không phải thế", "ta muốn phản bác", "nói thế nào nhỉ" lộ ra trên mặt hắn, ht thầm cười.
Ô Mộc: "Không được... động." Sau lần trước nói câu "ngươi xấu" bị Tống Hứa cười cả ngày, mỗi khi Ô Mộc muốn nói gì đều cẩn thận từng chữ.
Tống Hứa ngoan ngoãn ôm lấy cái đuôi của mình: "Được, ta không động đậy nữa."
Đây là lần đầu tiên hắn miêu tả chính xác yêu cầu của bản thân, cũng là lần đầu tiên Tống Hứa ngoan ngoãn nghe lời. Ô Mộc cảm thấy mừng rỡ một cách kỳ quái, nói được có tác dụng ghê.
Đại khái là có thể xài được một chốc.
Sóc mới rồi còn ôm cái đuôi mình bảo là tuyệt đối sẽ không cho nó động đậy lung tung quấy rầy tới hắn, nhưng sau khi ngủ rồi thì lại không khống chế được cơ thể, cọ cọ vào lồng ngực của Ô Mộc.
Trong mơ, công việc cả một ngày của ht được tái hiện lại một cách đầy chân thực: Leo cây, chạy, đào đất, gặm cỏ.
Ô Mộc được làm cây cho cô leo, bãi cỏ cho cô chạy, đất cho cô cào, nhánh cỏ cho cô gặm.
Cô ngủ rồi mà vẫn biết giày vò người ta. Ô Mộc không chèn ép được cô, tinh thần được giác ngộ cảm giác "chọc không nổi, trốn không thoát", trườn qua một bên tránh, nhưng sóc con lăn qua lộn lại, chẳng bao lâu lại dính sát vào.
Đây là bạn đời sao? Chóp đuôi bị sóc nhỏ ôm vào ngực gặm cắn vang lên tiếng kẽo kẹt kẽo kẹt, Ô Mộc thấy hơi đau đang nghi ngờ ngẫm nghĩ.
Trong thế giới thú nhân, tìm kiếm bạn đời là chuyện rất đơn giản, phần lớn là do xúc động về mặt sinh lý, hợp nhau thì chả mấy mà thành một đôi. Bình thường không được lâu dài, mỗi quý đều có rất nhiều bạn đời tách ra đổi người khác.
Mà có là bạn đời đi nữa thì bình thường cũng không quá thân mật, chỉ những lúc sinh sản mới quấn lấy nhau, thời gian còn lại sẽ không chim chuột thế này.
Cô thì lại khác biệt.
Mỗi ngày rắn đều bị sóc con sờ sờ mó mó, hắn nghĩ mãi không hiểu vì sao cô lại như vậy.
Nhưng hắn ý thức được bản thân không thấy ghét, không ghét khu rừng u ám tối tăm đột nhiên trở nên ầm ĩ. Nếu như hắn không thích thật, sóc con sẽ nằm trong bụng hắn, chứ không phải nằm trên bụng hắn như bây giờ.
Sau khi tỉnh dậy, Tống Hứa phát hiện quai hàm của mình hơi tê, cứ như cắn vỏ cây cả đêm vậy.
Sóc con hoang mang: Bị làm sao vậy ta?
Lại nhìn sang rắn yêu đang mang vẻ mặt uể oải như bị ai giày vò cả đêm.
Bên ngoài mưa rơi lác đác, Tống Hứa không thích ra ngoài vào thời tiết này. Cô lười biếng ăn chút thức ăn tích trữ, ngồi cạnh cửa hang chơi đùa.
Chỉ hơi mưa thôi đã xuất hiện rất nhiều côn trùng nhỏ trong hang đá. Những động vật bé xíu này mặc kệ hang đá là địa bàn của rắn đáng sợ, bọn chúng tìm được chỗ trú mưa thì sẽ ùa vào.
Trên vách đá mà nước mưa không hắt tới sẽ có rất nhiều con trùng nhỏ có cánh tụ tập, bọ cánh cứng là nhiều nhất.
Trong rừng rậm có nhiều loại côn trùng nhỏ, nếu như sợ côn trùng thì sống ở đây ba ngày là muốn thăng thiên luôn, cũng may Tống Hứa không sợ. Cô không chỉ không sợ, còn cực kỳ phấn khởi bắt mấy con côn trùng trên vách đá để chơi.
Thật ra, có rất nhiều côn trùng cũng nằm trong thực đơn của sóc, có điều cô không thích ăn lắm.
Vuốt ve con côn trùng mà mình bắt được, Tống Hứa ngồi xổm cạnh Ô Mộc, thần bí nói: "Ngươi xem, nó có thể phát sáng nè."
Trong không gian mờ tối, trên lớp vỏ cứng của con côn trùng quả nhiên phát ra từng tia sáng yếu ớt. Ô Mộc không biết thứ côn trùng nhỏ có thể thấy ở khắp nơi này có gì đáng xem. Buổi tối trong rừng rậm sẽ có rất nhiều, nhất là ban đêm của mùa hè.
Hắn không biểu hiện gì, Tống Hứa cũng không để ý, đặt con côn trùng đang phát sáng lên vách đá cạnh hắn: "Được rồi, ngươi tạm thời ngồi đây chiếu sáng cho Ô Mộc đi."
Nói xong thì chạy tới vách đá tìm thứ đồ chơi mới lạ hơn, tìm được lại qua chia sẽ với rắn yêu.
Trong mắt cô là thứ đồ chơi mới mẻ, nhưng với Ô Mộc lại rất bình thường. Có điều cô luôn hưng phấn và vui sướng, cứ như những thứ bình thường thực sự có chỗ đặc biệt mà hắn không biết được thông qua lời nói của cô.
Chạng vạng tối, mưa lạnh. Tống Hứa rửa bát đá ở khe nước nhỏ gần đây. Nhìn tảng đá rực rỡ dưới nước, thế là lật nó lên.
"Ô Mộc!" Cô ôm bát đá chạy vội về, tới cửa hang thì gọi to tên hắn: "Ta tìm được một thứ hay lắm!"
Để bát đá qua một bên, Tống Hứa chạy tới bên cạnh Ô Mộc, dùng tay kéo gương mặt đang hướng về vách đá của hắn quay qua nhìn mình, bắt hắn nhìn vào lòng bàn tay đang khum lại của mình: "Ngươi đoán xem trong này là thứ gì?"
Tay của cô vừa vầy nước nên rất lạnh, tóc cũng ướt, không biết là mồ hôi hay nước.
Tống Hứa thấy hắn nhìn mình mà không nói lời nào, cười hi hi một tiếng, mở lòng bàn tay ra: "Ta đa! Ngươi xem, là một viên đá hình ngôi sao năm cánh.
Viên đá màu đen bóng loáng này được thiên nhiên tạo thành hình một ngôi sao năm cánh cực kỳ chuẩn mực.
"Ngươi biết sao năm cánh không? Là sao trên trời đó, sao trên trời có hình thế này này, cho nên có thể đây là một vì sao nào đó rơi từ trên trời xuống rồi bị ta nhặt được." Tống Hứa trắng trợn lừa rắn yêu với vẻ nghiêm túc.
Thú nhân trong bộ lạc có liên quan tới truyền thuyết mặt trăng, mặt trời và sao. Mặt trời chỉ dẫn phương hướng, mặt trăng là quê hương của thú nhân, còn sao thì là người thân đã mất của bọn hắn.
"Ta tặng ngôi sao này cho ngươi." Tống Hứa kéo tay Ô Mộc, đặt viên đá hình sao vào trong tay hắn.
Tặng quà xong, Tống Hứa quay người phát là quên luôn việc này. Đây không phải là thứ đồ đầu tiên cô tặng cho Ô Mộc, mấy thứ đồ chơi linh ta linh tinh mà cô tiện tay đưa cho Ô Mộc nhiều lắm.
Nhưng tới đêm, Ô Mộc chủ động đặt cô ở trước người, ôm chặt vào lòng.
Hôm nay không có sét đánh, Tống Hứa đang chuẩn bị ngủ trong ổ của mình kiểu: "..."
Đồng thời, rắn yêu còn chủ động đặt chóp đuôi vào tay cô. Tống Hứa bị chóp đuôi hấp dẫn, cả ngày hôm nay Ô Mộc toàn giấu đuôi nhọn dưới thân rắn, cô không nhìn thấy được. Bây giờ đặt ở trước mặt, cô phát hiện hình dạng của chóp đuôi có gì đó sai sai, hình như bị cắn thành hơi bẹp, trên còn có dấu răng.
Đột nhiên nghĩ ra vì sao quai hàm mình lại đau thế.
Tống Hứa không thể tưởng tượng nổi: "Ta cắn hả? Ta cắn ngươi thành thế này mà sao ngươi không đánh thức ta?"
Không đánh thức cô, hôm nay còn muốn ngủ chung. Rắn yêu quả nhiên thích dính người.
Sét đánh vào ban đêm làm cô không ngủ ngon được, còn gặp phải ác mộng nữa, cho nên khó tránh khỏi sẽ giày vò một chút, Tống Hứa có hơi chột dạ. Vì tránh lúc ngủ mình lại gặm đuôi rắn, Tống Hứa bèn biến thành hình dáng thú nhân, đỉnh đầu chạm vào cằm Ô Mộc, kéo tay hắn vòng lên lưng mình.
"Ôm cho chặt đấy, như vậy ta sẽ không thể cắn ngươi nữa."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...