Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 15: Ngươi được đó nha
 
Ô Mộc và Tống Hứa đã ngủ cạnh nhau nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên cô dùng hình thái thú nhân.

 
Hai người nằm sát nhau mang lại cảm giác khác hẳn với một con sóc lông xù nằm trên bụng, lạ lẫm, kỳ quái.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
"Cảm giác thật là lạ." Tống Hứa nói thầm.

 
Đến tuổi này, trừ lúc năm tuổi ngủ cùng mẹ ra thì cô chưa từng ngủ cùng ai khác.

 
Ban ngày cô dõng dạc nói muốn làm bạn đời gì gì đó, mục đích cũng chỉ để hợp pháp hóa việc nuôi rắn mà thôi.

 
Bây giờ cái tư thế này bày ra trước mắt, Tống Hứa mới ý thức được ý nghĩa và trọng lượng thật sự của hai từ bạn đời.

 
Đã nghĩ tới đây, thì không thể không liên tưởng tới một vấn đề khác.

 
Sau khi trưởng thành, người trẻ tuổi sẽ mơ hồ học được một vài kiến thức sinh lý nửa kín nửa hở và có tính tò mò tự nhiên, cô vô thức nhìn về hướng đuôi rắn.

 
Về cơ bản thì cô đã sờ hết mỗi đoạn đuôi rồi, nếu phân chia theo cấu tạo của nhân loại thì, vị trí của nó là...

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nếu phân chia theo cấu tạo của rắn thì lại càng xuống dưới...

 
Là một kẻ thích nuôi rắn nhưng chỉ được xem trên mạng, Tống Hứa xem video ứ ừ của rắn còn nhiều hơn của người, chủ yếu là “hành động làm sạch internet” làm quá thành công, của con người cũng không có chỗ xem.

 
Lúc trước cô xem video của mấy bé yêu rắn sinh sản cũng không ngờ có ngày mình lại dùng tới.

 
Kiến thức kỳ quái mà có ích này đã được tiếp thu.

 
Đột nhiên Tống Hứa ho khù khụ vì sặc nước bọt.

 
Ô Mộc không biết sóc nhỏ trước ngực mình đang nghĩ gì, chỉ nghe tiếng cô ho khan liên tục, ho xong lại cười hí hí.

 
Cô cười gì vậy? Là nhớ tới món gì ngon hả? Bình thường nếu tìm được thức ăn ngon, cô sẽ cười như vậy.


 
Ngực hắn bị đè, người vừa cười hí hí lúc nãy chớp mắt đã ngủ thiếp đi.

 
Ô Mộc không ngủ, hắn vô thức cuộn đuôi lên, nhưng vừa giơ lên đã bị ai kia đang ngủ say đạp cho một cước.

 
Rạng sáng Tống Hứa tỉnh lại, phát hiện Ô Mộc hoàn thành xuất sắc yêu cầu ôm trước khi đi ngủ của cô.

 
Tống Hứa bị hắn trói thành cái bánh chưng.


 
Suýt nữa thì Ô Mộc đã dùng đuôi quấn cả hai thành một cục, trừ đầu và bàn tay bàn chân, Tống Hứa không động đậy được chỗ nào khác.
So với lực siết lợn rừng thì bây giờ hắn trói cô như này là quá nhẹ nhàng.

 
Nhưng vẫn vượt qua mức độ chịu đựng của Tống Hứa, cả người cô đau nhức như vật lộn đánh đấm cả đêm.

 
Đỡ thắt lưng bò ra khỏi đống đuôi rắn, Tống Hứa than vãn không ngừng:

 
"Tướng ngủ của ngươi xấu quá rồi đó."

 
Cô quyết định không ngủ chung với rắn lớn nữa, đêm nào cũng bị bó vào như vậy thì ai mà chịu nổi.

 
Nhưng mà, hình như Ô Mộc tìm thấy điều gì thú vị, nói thế nào cũng đòi ngủ cùng cô.

 
Thậm chí rời khỏi cái ổ lót rêu khô trong góc, đuổi theo Tống Hứa qua nằm ở một bên khác trong động.

 
Tống Hứa nằm trong ổ nhỏ của mình, Ô Mộc bèn tựa nửa người trên vào ổ, đuôi rắn thì tùy tiện bày xung quanh.

 
Tống Hứa không thích biến thành thú nhân để bị hắn bó chặt, lúc sắp ngủ cô biến về thú hình sóc, làm Ô Mộc phải lên tiếng thúc giục:

 
"... Biến."

 
Tống Hứa bị hắn chọc cười:

 
"Ha ha ha!"


 
Có thú cưng nhà nào mà nói “biến” với chủ nhân không, rắn lớn bắt đầu có cá tính của con người rồi.

 
"Ha ha, ta không biến, ta chỉ làm con sóc thôi, ha ha, ta thích vậy đó!"

 
Ô Mộc xốc nách sóc con, giơ cô lên không trung lắc lư một hồi, hai móng vuốt của sóc nhỏ giang ra:

 
"Ngươi lắc cũng vô dụng, ha ha, ta không biến đó."

 
Ô Mộc: "..."

 
Bán thú nhân ngây thơ không hiểu được vì sao có lúc mình muốn ôm bạn đời vào ngực, lại có lúc muốn nuốt chửng cô.

 
Sau khi tạnh cơn mưa lớn, ánh nắng mặt trời sáng rực rỡ gấp đôi, Tống Hứa ngắt một cọng cỏ bên đầm nước, cảm thấy mình sắp bị say nắng rồi.

 
Cô lảo đảo ôm một đống cỏ lớn đi vào bóng cây:

 
"Không ổn rồi, nóng quá!"

 
Tống Hứa nằm trên một tảng đá dưới bóng cây, ngâm chân vào nước, từ tốn tách mấy cọng cỏ trong tay, nói với rắn đang quấn trên cây: "Ta ăn chút đồ ăn vặt trước, khi nào mặt trời xuống núi thì tìm gì đó nhét đầy bụng vậy."

 
Chạng vạng tối, công suất của mặt trời bé con giảm mạnh, gió thổi từ  mặt nước vào bụi cỏ, lập tức thấy mát mẻ. Tống Hứa tìm bừa thứ gì bỏ bụng rồi bắt đầu nhổ cỏ.
 
 
Cô lập lời thề son sắt: "Ta phải đan được một cái chiếu cỏ trải trong hang đá, trời nóng nằm chiếu cỏ dễ chịu hơn nhiều."

 
Kết hợp lý luận tri thức của cô và kinh nghiệm thực tiễn không nhiều lắm của nguyên thân, Tống Hứa thành công… bện được được một sợi dây cỏ. Nhưng làm sao kết dây cỏ thành chiếu đây?

 
Tống Hứa cuộn được một cuộn dây cỏ, vẫn chưa biết đan chiếu thế nào, trước tiên phải khám phá ra cách dùng đã. Cô cầm dây cỏ đi thẳng đến chỗ rắn đang ngủ, xoa hai tay: "Đã đến lúc cho ngươi nếm thử mùi vị bị quấn chặt rồi!"

 
Ô Mộc ngủ rất ngon, sau khi tỉnh lại thì phát hiện trời đã tối, duỗi nhẹ cơ bắp một cái, chỉ nghe thấy tiếng đứt đoạn nhỏ xíu, dây cỏ trói trên người hắn ào ào bung ra.

 

Mới vừa rồi Tống Hứa còn đắc chí với thành quả của mình, giờ phịch một tiếng quỳ xuống đất, nhặt vô số đoạn dây cỏ vung vãi, ruột đau như cắt: "Công sức cả một buổi trưa của ta mất hết rồi hu hu."

 
Về sau lúc tìm tòi đan chiếu cô cũng than ngắn thở dài: "Không nên dùng dây cỏ, dùng dây mây tốt biết bao nhiêu, cực kỳ bền chắc."

 
Quả nhiên cô kéo một cây mây về, quang minh chính đại khoa tay múa chân với cái đuôi của Ô Mộc, thử quấn lên đuôi hắn.

 
Hành vi của cô được Ô Mộc định nghĩa là đang chơi đùa. Bện dây cỏ đan chiếu hay bứt dây mây cũng thế, đều là chơi đùa cả..

 
Tuy bình thường chỉ có thú nhân vị thành niên mới thích chơi đùa như thế, nhưng Tống Hứa là một thú nhân kỳ quái, Ô Mộc đã quen rồi.

 
Thấy Tống Hứa đã quấn đâu vào đó, Ô Mộc rất hợp tác vươn đuôi, phựt một phát dây mây đứt thành mấy đoạn.

 
Tống Hứa: "Ta nhận thua, không chơi nữa." rồi xám mặt quay về tiếp tục đan chiếu cỏ của mình.

 
Cô không tiếp tục “chơi” nữa, Ô Mộc lại thấy hơi tiếc nuối. Lát sau, không biết vô tình hay cố ý, một cái đuôi rắn đảo qua mấy đoạn dây mây đứt gãy kia. Đáng tiếc Tống Hứa đang loay hoay đan chiếu, không thấy động tác của hắn.

 
Tống Hứa nghiên cứu rất nhiều ngày, thế mà thật sự nghĩ ra biện pháp, đan được một mảnh chiếu cỏ xiêu xiêu vẹo vẹo. Dù nhìn không đủ mỹ quan nhưng cũng khiến cô vô cùng kiêu ngạo.

 
"Cái chiếu này lót cho ngươi ngủ, có phải dễ chịu hơn nằm rêu khô không?" Tống Hứa quét rêu ra khỏi ổ của Ô Mộc, thay bằng chiếu cỏ mình mới đan. Không ngờ món đồ cô làm mấy ngày nay là dành cho mình, đuôi Ô Mộc chậm rãi đung đưa, nghe lời trườn lên chiếu cỏ nằm thử.

 
Tống Hứa mừng ra mặt: "Tốt lắm, ngươi cứ nằm đây đừng nhúc nhích, cảm nhận kỹ sự thoải mái của chiếu cỏ đi."

 
Sau đó cô quay người đi về ổ của mình, thoải mái thở phào, ngủ một mình vẫn thoải mái hơn. Nhắm mắt, trong thời khắc mơ màng sắp ngủ, Tống Hứa cảm thấy chân mình bị cào một cái.

 
Cô hé một mắt ra xem, thấy chóp đuôi Ô Mộc đang đặt trên chân mình. Lại nhìn sang Ô Mộc, hắn còn đang nằm trên chiếu cỏ ở một chỗ khác trong hang đá. Vì cơ thể quá dài, quấn một đoạn lên, phần đuôi còn thừa vẫn có thể chạm tới cô.
Ô Mộc yên lặng nằm trên tảng đá lớn, nhìn sang bên này bằng ánh mắt dịu dàng. Nhưng đuôi của hắn lại giống như một cái đầu rắn nhỏ thỉnh thoảng ngóc lên, chà chà lên mu bàn chân của Tống Hứa, vỗ bép bép mấy cái, còn chọt chọt vào chân Tống Hứa.

 
Bị dụ, Tống Hứa nằm một bên ổ, tách hai ngón chân ra kẹp lấy chóp đuôi rắn tròn vo kia. Đuôi rắn hơi kiềm chế rụt về, lát sau lại trườn tới, tiếp tục khoác lên chân Tống Hứa.

 
Tống Hứa giẫm lên chóp đuôi kia, nó không những không lùi mà còn tiến tới trườn theo lòng bàn chân cô, uốn lượn lên trên, trói lấy mắt cá chân cô, như đeo cho cô một cái lắc chân vậy.

 
Nhìn cái đuôi đang quấn lên chân mình, Tống Hứa trầm mặc một lát, hô to: "Ngươi cũng biết đấy nhỉ!"

 
Rắn bự nghi hoặc nhìn cô, đuôi hắn cũng nghi hoặc đong đưa theo: Biết gì cơ? Biết đi săn á?

 
Nhìn vẻ mặt không giống giả vờ của hắn, Tống Hứa: "Rốt cuộc ngươi có biết hay không?”

 
Ô Mộc: Thế biết cái gì?

 

Tống Hứa đổi giọng, nhấc cái chân bị trói lên: "Trong hang đá nóng quá, chúng ta ra ngoài tản bộ đi."

 
Cô chỉ tìm một lý do để ra ngoài hóng gió thôi. Ban ngày ngủ nhiều quá nên đêm đến không cách nào vào giấc được. Ban đêm trong rừng gió thổi nhè nhẹ, mát mẻ dễ chịu.

 
Tống Hứa định đi loanh quanh một chút. Nhưng sau khi bước vào rừng, Ô Mộc liếc nhìn cô một cái rồi trườn nhanh tới trước dẫn đường. Hình như hắn muốn đi đến một điểm cụ thểnào đó, tiến thẳng về một hướng làm Tống Hứa mơ hồ không hiểu gì, đuổi theo hỏi: "Đi đâu vậy?"

 
Ô Mộc há mồm rặn chữ: "…"

 
Tống Hứa cướp lời: "Đi tìm thức ăn, ngươi đói phải không?"

 
Ô Mộc lại há mồm: "…"

 
Tống Hứa tiếp tục cướp lời: "Ngươi cũng thấy nóng, muốn đi tắm đúng không?"

 
Ô Mộc ra tay, vươn tay bịt miệng Tống Hứa lại.

 
Sau đó gian khổ sắp xếp từ ngữ, biểu đạt ý tứ của mình: "… phát sáng."

 
Tống Hứa: "Cái gì phát sáng? Ồ, ta biết rồi, ngươi muốn đưa ta đi ngắm sao đúng không?"

 
Ô Mộc vươn tay bế ngang cô lên, nhanh chóng trườn sâu vào rừng, tốc độ như đi tàu cao tốc, Tống Hứa chỉ cảm thấy cây cối hai bên đường đen sì lướt qua vèo vèo.

 
Bọn họ đi vào một chỗ sâu trong rừng, nơi này đất xốp, lá rụng mục nát thành nhiều tầng dày, dây mây rũ xuống càng nhiều vô kể, một vài thực vật sinh trưởng trên thân cây và dây mây, rễ phụ rủ xuống đong đưa.

 
Hình như Tống Hứa ngửi thấy mùi thơm của loài hoa lan nào đó, mà sâu trong bóng đêm thơm tho, có mấy đốm sáng lấm ta lấm tấm chuyển động.

 
Rắn đã làm kinh động đến mấy động vật đang nghỉ ngơi ở đây, Tống Hứa thấy mấy đốm sáng kia bay lên, rồi đậu lại trên mấy dây mây xung quanh. Những động vật này lại là đom đóm.

 
"Phát sáng." Ô Mộc lặp lại lần nữa.

 
Tống Hứa bị cảnh đẹp làm kinh ngạc, đồng thời bị hành vi của rắn lớn làm bất ngờ.

 
"Ngươi còn biết dẫn ta đi ngắm đom đóm à, ngươi giỏi quá."

 
Lần trước Tống Hứa bắt côn trùng nhỏ phát sáng cho hắn xem, có vẻ rất thích thú, đột nhiên hắn nhớ tới nơi này có càng nhiều côn trùng biết phát sáng,mục đích thuần túy của hắn là nói cho cô việc này, cũng không rõ câu khen “giỏi” cô vừa nói có nghĩa gì.

 
Giỏi tìm côn trùng hả?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận