Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 11: Ngươi xấu

 
Tống Hứa lăn một tảng đá lớn về hang. Tảng đá này có một mặt lõm xuống, trông như cái vạc nước thiên nhiên. Cô dùng một thanh gỗ chắc làm xà beng, bếch nó về bên cạnh hang đá, dùng để chứa nước mưa.

 
Sau khi vào hè, thường xuyên có vài trận mưa to, nước mưa dồi dào, khắp trong rừng chỗ nào cũng có vũng nước nhỏ, Tống Hứa mới vừa tìm được đồ để chứa nước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
Cô đã thử chế ra bát đá, nhưng công cục cứng như đá rất khó tìm, tiến độ đục bát đá chậm chạp, vì vậy bình thường cô vẫn dùng bát đá tìm được trong hang đá của Ô Mộc, vừa để nấu canh vừa để đun nước.

 
Tống Hứa chế tạo bát đá không thành công nhưng bát gỗ làm rất nhanh. Cô đã dùng răng cạo được chén gỗ, chậu gỗ, thùng gỗ. Có hơi xấu chút, không tròn chút, nham nhở chút.

 
Ngoài ra, cô còn móc được vài cái vỏ quả cứng to bằng nửa đầu trong đống lá rụng thối rữa chất đống. Vỏ ngoài vàng nhạt có mấy vết nứt, tiếc là mỏng quá không thể đốt được, chỉ có thể làm gáo nước, hoặc làm chén bát gì đó.

 
Có lẽ là vỏ quả từ năm ngoái, Tống Hứa leo lên cây nhìn. Trên tán cây nặng trĩu trái cây, còn xanh, dưới đáy quả còn hoa chưa rụng hết.

 
Cô cắn thử, bị vị chua chát làm cho dựng lông cả người, thực sự không cắn nổi cái thứ hai nên đành tiếc nuối vứt quả xanh xui xẻo kia.

 
Đánh ký hiệu lên cây, để dấu lại đó, bây giờ chưa ăn được thì chờ thêm mấy ngày nữa chín rồi tới thử lại, đến lúc đó cũng có thể nhặt một đợt vỏ quả để đựng đồ.

 
Lúc trước Tống Hứa không có đam mê này, vì bình thường không thiếu gì cả, nhưng bây giờ chịu ảnh hướng của thú hình sóc, cô trở nên cực kỳ thích thu nhặt đồ vật.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng bởi vì bị thú hình ảnh hưởng, khẩu vị của Tống Hứa cũng có sự thay đổi lớn. Cô ngày càng thích ăn trái cây, lá non và hạt giống thực vật, không còn nhiều hứng thú với thịt như trước đây nữa... Đương nhiên cũng vì chế biến thịt xong khó ăn quá, không sánh được với sườn xào chua ngọt, thịt kho tàu đủ mùi đủ vị của thế giới hiện đại.

 
Bây giờ không có gia vị, thịt chỉ có thể nướng hoặc luộc, đa số thịt động vật đều không hết được mùi tanh, còn có hơi đắng, chất thịt vừa khô vừa không tơi xốp, chỉ có cá và trứng thì khá là ngon.


 
Phần lớn thời gian trong một ngày Tống Hứa đều ở bên ngoài. Cô thích vừa làm vừa chơi: Khi lấy nước thì ngồi trên tảng đá chơi một lát, sau đó đã phát hiện tảng đá lớn nhìn như cái vạc nước kia.

 
Nhặt nhạnh dây mây về làm dây thừng, kết quả buông dây mây qua một bên, lấy mấy sợi dây mây to làm bàn đu trước đã.

 
Dây mây trong rừng rậm nhiều vô cùng, dây nào cũng cực kỳ cứng cáp, dùng dao răng thú cắt cũng phải mài một hồi mới đứt. Đa số dây mây quấn trên tán cây và thân cây, một phần khác treo lơ lửng trong không trung, như tơ nhện rủ xuống.

 
Tống Hứa bện mấy sợi dây mây vào nhau, thắt cái nút dưới đáy đã tạo thành một cái bàn đu dây đơn giản. Cô ngồi lên đu đưa, thậm chí có thể bay cao lên tới tán cây, còn kích thích hơn cả trò chơi cáp treo ở công viên.

 
Bàn đu dây lắc lư, tiếng hò hưng phấn của Tống Hứa vang khắp một cánh rừng.
 
Ô Mộc ở cách đó không xa ban đầu bị cô dọa giật mình, nhưng nhanh chóng lấy làm quen bởi khi còn trong hang đá cô cũng làm khá nhiều hành động kỳ lạ. Hắn cũng không lấy làm lạ khi thấy cô đu dây mây rồi hò hét, chỉ thỉnh thoáng hắn sẽ tới gần kiểm tra một chút.

 
Có khá nhiều hàng động của Tống Hứa làm Ô Mộc thấy không hiểu nổi. Cho nên dù đối phương rất yếu ớt, hắn vẫn sẽ dè dặt đứng ở chỗ không xa quan sát cô như một con thú nhỏ.

 
Đang trên đường đi kiếm thức ăn, Tống Hứa sẽ đột nhiên nổi hứng vui chơi.

 
Cô thích tới gần đầm nước tìm thức ăn, nơi đó không bị cây to che kín, ánh nắng có thể không kiêng dè gì chiếu thẳng xuống nước. Nhiệt độ, sáng sáng, nguồn nước dồi dào, mấy bụi cỏ xung quanh đầm nước sẽ từ người lùn cao tới eo trở thành người khổng lồ.

 
Tống Hứa chui vòa bụi cỏ dại tìm cọng cỏ, cọng cỏ to bằng ngón tay, lột lá xanh bên ngoài ra, bên trong trắng nõn có vị ngọt, chúng mọc nhiều trong mùa này, là một món ăn vặt khá ngon.

 
Trong bụi cỏ trông không có gì đặc biệt còn có rất nhiều hoa dại mọc ra. Hoa dại màu vàng rực thu hút vô số ong mật. Ngắt một bông hoa dại nếm thử, vị hơi giống hoa cúc dại, đắng chát, nhai thêm một lúc, mật hoa sâu trong nhụy hoa bị ép ra, thấm vào đầu lưỡi, lại có chút ngọt.

 
Tống Hứa tìm đồ ăn trong bụi cỏ, tiện tay ngắt rất nhiều cỏ dại và hoa dại, cô đang bện một cái mũ bằng hoa và cỏ dại, có thể dùng để che nắng.


 
Bụi cỏ bị cô giẫm sột soạt, sâu trong bụi cỏ có tiếng Tống Hứa đang ngâm nga hát. Nơi này không chỉ mình cô hát, gần đó có một vài côn trùng trong bụi cỏ và trên cây gần đó, so với tiếng ngâm nga của Tống Hứa thì tiếng kêu của chúng cực kỳ não ruột, có thể nói là quá ồn ào.

 
Côn trùng của mùa hè là ồn ào nhất.

 
Trong miệng Tống Hứa nhanh cọng cỏ, đội thử mũ bện bằng hoa cỏ dại làm được nửa lên đầu, tiếc là không có gương, cô lại lấy xuống bện tiếp.

 
"La la la... là là... bla blo..."

 
Làm xong cái mũ cỏ nặng trịch, Tống Hứa chạy đến dưới bóng cây cạnh đầm nước. Rắn lớn dùng tư thế quý phi say rượu quấn mình lên một cây đại thụ nghiêng trên mặt nước. Hắn vừa mới ăn xong chưa được bao lâu, đang ở trong hình thú nghỉ ngơi.

 
Tống Hứa chạy tới, tựa lên cành cây nói: "Ngươi xem này, mũ hoa đó!"

 
Ô Mộc không phản ứng gì, về cơ bản hắn không thích vận động trong thời gian nghỉ ngơi sau bữa ăn. Tống Hứa cũng giống như mấy "con sen" không hiểu biết gì hết, lúc nào, chỗ nào cũng muốn cưng nựng bé yêu nhà mình. Cô ương bướng kéo đuôi rắn lớn: "Ngươi nhìn đi! Nhìn đi! Mau nhìn đi!"

 
Rắn lớn vốn gác đầu ở lên cành cây của một cây khác cạnh đó, sau khi bị quấy rầy thì trườn lên phía trước một chút, dường như muốn lên tới ngọn cây, cách xa Tống Hứa.
 
Tống Hứa không buồn để ý chuyện này, chỉ là một cây thôi sao làm cản bước cô được. Sóc đây leo cây là nhất đấy nhé!

 
Cô nhảy đến trên cành cây, không quan tâm cây này sấp sà xuống đầm nước, đi tới bên cạnh đầu rắn, cởi mũ hoa ra đội lên đầu hắn.

 
"Cho ngươi đội mũ nè, ha ha ha!"

 

Rắn lớn chỉ hơn lúc lắc đầu, mũ đã rơi mất, Tống Hứa vội vàng tóm lại: "Haiz, ngươi không đội được mũ rồi, ta làm cho ngươi cái vòng hoa đi."

 
Vừa nói vừa chạy đi.

 
Bụi cỏ dại đã bị cô giẫm đổ rạp gần hết, cô tới một bụi cỏ dại khác. Chỗ này cách khá xa nơi rắn nghỉ ngơi, bởi vì rắn lớn vừa mới đi săn ở mép nước, dọa đám động vật ăn cỏ chạy mất, bây giờ lững thững quay lại, đều gặp cỏ ở chỗ này.

 
Tống Hứa ở chung với chúng rất hài hòa, chỉ thỉnh thoảng cướp mất cọng hoa dại xinh đẹp sắp bị chúng gặm. Cô bện một cái vòng hoa, lần này màu sặc sỡ hơn cái mũ của cô, có màu tím nhạt và cả màu xanh da trời.

 
Cuối cùng, vòng hoa này được nhiên bị Tống Hứa ép buộc chòng vào cổ của rắn lớn.

 
Hắn đang trong trạng thái hình thú, dưới có vòng hoa buộc cổ, làm con rắn to đáng sợ bỗng trở nên vừa buồn cười, vừa dễ thương. Biến thành hình bán thú nhân, thì trở thành đại mỹ nhân đeo vòng hoa có hơi ngốc nghếch. Trông hắn có vẻ không quen đeo vòng hoa ở cổ lắm, nhưng không lấy xuống, mà coi nó như không tồn tại.

 
Tống Hứa đã phát hiện được trong tình huống rắn không cảm nhận được ác ý hay uy hiếp thì sẽ không phản kháng. Làm gì với hắn, hắn đều sẽ chỉ nhìn chằm chằm ngươi, có phiền cũng không né tránh.

 
Trước kia, cô thấy rắn mà bạn mình nuôi không vui sẽ cắn người, nhưng con rắn này to thì to, sẽ không cắn người, tính cách có thể nói là cực kỳ tốt. Cô được nước lấn tới, mỗi lần thấy rắn yêu bị phiền tới không vui nhưng không biết làm sao là lòng lại vui phơi phới.

 
Như hôm nay trời nóng, rắn yêu cũng không trốn mãi trong hang đá. Ăn xong, thời gian nghỉ ngơi ở ngoài của hắn dài hơn, thời gian phơi nắng ở ngoài cũng thay đổi nhiều.


 
Hắn quen nằm ở tảng đá to gần hang, nhưng Tống Hứa thích đi tới đầm nước xa hơn. Cô nghĩ rắn yêu có thể đi cùng mình, thế là dùng trăm phương ngàn kế muốn dẫn hắn tới cạnh đầm nước ngủ.

 
Phương pháp dùng bao gồm không ngừng ghé tai hắn luyên tha luyên thuyên, làm hắn không ngủ yên được. Ôm đầu hắn dùng sức kéo về trước, ở đằng xa hô to gọi hắn: "Nhìn xem nơi này có một cành cây, mau tới chơi đi!" Vân vân.

 
Cách hữu dụng nhất là trên đường tới đầm nước cô hô to kêu cứu. Càng to càng khủng bố, rắn yêu sẽ tới càng nhanh. Hắn tăng tốc về trước và tốc độ bình thường lười biếng nằm trong hang là hai thái cực khác nhau, nhanh tới mức làm cho người ta không nhìn rõ quỹ tích chuyển động.

 
Lúc cô dùng cách kêu cứu lừa rắn tới, tiếp theo là khóc lóc om sòm, lôi kéo ăn vạ, cuối cùng có thể lừa hắn tới bờ nước được.

 
Nhiều lần như vậy, rắn lớn cũng biết cô đang diễn trò khỉ gì. Nửa người trên là dáng vẻ mỹ nhân lạnh lùng dựng dậy, phàn đuôi vung vẩy, mặt vô cảm, lạnh nhạt nhìn chằm chằm cô, ánh mắt cực kỳ có cảm giác chèn ép, miệng thì chậm chạp đọc rõ từng chữ: 


 
"Ngươi...
 
 
"... xấu."

 
Tống Hứa nghe lời trách móc của hắn, đột nhiên bật cười khanh khách: "Đúng đúng, ta xấu, ta xấu lắm luôn! Xin lỗi vì ta xấu quá nha!"

 
Sau mấy lần, không cần cô hô cứu mạng lừa người ra, cô chỉ cần kéo cái đuôi của hắn, bảo hắn cùng ra mép nước chơi, Ô Mộc sẽ đi cùng cô luôn. Trong mười lần thì có năm, sáu lần có thể làm cho cô toại nguyện.

 
Số lần còn lại, Ô Mộc thực sự không muốn ra ngoài, bèn trốn vào khe nhỏ trong hang đá, mặc Tống Hứa lằng nhằng thế nào cũng làm bộ không nghe thấy.
Tống Hứa cảm thấy hình như mình đang thuần dưỡng hắn.

 
"Ngươi tên gì? Hôm nay vẫn chưa chịu nói cho ta biết à?" Tống Hứa chọc vào đuôi rắn, hỏi.

 
Ánh lửa xa xa nhảy nhót, cô vẫn nổi lửa mỗi đêm, nhưng bây giờ nóng rồi, Tống Hứa cách đống lửa ngày càng xa, hai ngày gần đây quả quyết tới gần chỗ rắn yêu.
Tối cô không ngủ sớm được, thế là bắt đầu hành hạ bạn cùng phòng.

 
Cô hỏi nhiều vấn đề toàn liên quan tới Ô Mộc, hỏi tên hắn, tuổi, sở thích, cuộc sống lúc trước. Thật ra Tống Hứa đã biết được tên từ miệng vị khách không mời mà tới kia, nhưng cô muốn nghe chính miệng rắn nói cho mình cơ.

 
Ô Mộc không thích nói chuyện, cũng quên rất nhiều từ ngữ phải nói thế nào. Một thời gian dài hắn không có đối tượng nói chuyện, càng không có khát vọng nói chuyện.

 
Sau khi Tống Hứa xuất hiện, thỉnh thoảng khát khao nói chuyện của hắn sẽ cực kỳ mạnh mẽ. Ví dụ như lúc cô tới quấy rầy hắn, hắn sẽ cực kỳ muốn nói gì đó.

 
Tống Hứa bị câu nói "ngươi xấu" nhẫn nhịn nửa ngày mới bật ra được chọc cười, cũng nhận ra khả năng ngôn ngữ của hắn quá ít, không biết nên nói thế nào. Lúc này bèn ghé vào đuôi hắn, chủ động đưa ra đề nghị: "Ta dạy ngươi nói chuyện nhé, chúng ta luyện khẩu ngữ chút!"

 
Một người xuyên qua dạy thú nhân bản địa ngôn ngữ, đúng là một kẻ dám dạy, một người dám học.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui