Ở viễn cổ nuôi lớn xà

Chương 12: Kỷ niệm lần đầu tiên rắn cắn
Tống Hứa không phải là một giáo viên giỏi, nếu như cô làm giáo viên nhất định sẽ dạy hư học sinh. Cũng may bây giờ cô chỉ có một học sinh, cũng chỉ làm hại một đứa.

 
Lúc cô dạy Ô Mộc có kết hợp với ký ức của nguyên thân và trí nhớ của mình. Tổng hợp phong tục tập quán của hai thế giới, truyền đạt tất cả mọi thứ cho cậu học sinh duy nhất này.

 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chào hỏi với người ta, câu đầu tiên phải nói là: 'xin chào, bạn đã ăn cơm chưa?' hoặc 'thời tiết hôm nay khá được, bạn đi đâu không?'. Nào đọc lại theo ta một lần."

 
Ô Mộc nhớ lại, dường như trước kia lúc sống trong bộ lạc không có thói quen hay cách nói chuyện như vậy. Tất cả mọi ngươi đều không chào hỏi gì hắn cả.

 
Hắn nghi ngờ nhìn dáng vẻ chững chạc đàng hoàng của Tống Hứa. Vì để có thể giống giáo viên hơn, cô thậm chí còn lấy một nhánh cây bị đốt thành than đen vẽ trên đất.

 
Tống Hứa: "Sao không đọc? Dài quá à. được rồi, chúng ta sẽ bắt đầu từ câu ngắn nhất. Trước tiên nói: 'xin chào', từ sau phát âm cong lưỡi lên... A!"

 
Nói đến đây, Tống Hứa đột nhiên nhớ ra, lưỡi Ô Mộc là lưỡi rắn, dài, phần đầu còn chia nhánh. Cô như bừng tỉnh: "Ngươi thường xuyên không nói lời nào là vì cấu tạo đầu lưỡi khác biệt nên không tiện hả? Để ta xem nào!"

 
Cô quăng càng gỗ trong tay đi, tiến lên hai bước muốn xem đầu lưỡi của Ô Mộc. Ô Mộc thấy cô muốn tách miệng mình ra, lập tức dựng người lên chặn trước mặt cô.

 
Sau một trận dạy học dùng cách diều hâu bắt gà con, tiết đầu tiên, Ô Mộc không học được gì cả, trong đầu Tống Hứa xuất hiện nỗi nghi ngờ vô cùng. Một khi nghĩ tới đầu lưỡi, bèn cực kỳ tò mò rắn có thể phát ra tất cả âm điệu một cách bình thường không.

 
Sau khi học là phải tận dụng mọi thứ, có thể thực hành ở bất cứ thời điểm, địa điểm nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

 
"Gặp người lạ thì phải nói: 'Hey, làm quen chút nha, ngươi tên là gì?', khi goi người khác nhất định phải khách sáo, phải khen người ta, ví dụ như 'em xinh gái', 'anh đẹp trai'." Tống Hứa tự tin dạy dỗ.

 
Ô Mộc nhìn chằm chằm cô không lên tiếng. Hắn chỉ quên một vài từ phải nói thế nào chứ không phải không biết gì hết. Hắn biết khen người khác có nghĩa là muốn đối phương làm bạn đời của mình, nên không phải thấy ai cũng có thể nói thế.

 
Học sinh không chịu phối hợp, việc này làm giáo viên không chính công cực kỳ ngh ngờ nguyên nhân hắn không thích nói chuyện là do đầu lưỡi.


 
"Cho ta xem đầu lưỡi nào."

 
Ô Mộc mím chặt môi.

 
Ngôn ngữ không cách nào đả động hắn. Tống Hứa đành phải nhân lúc hắn không chú ý đột nhiên xông lên. Nhưng mà mỗi lần còn chưa kịp tới gần đã bị cái đuôi rắn to khỏe chặn lại, đâm bịch bịch vào phần da đuôi.

 
Nửa người trên của Ô Mộc tựa và tảng đá sừng sững bất động, đuôi thì cản trở cô tới gần ở mọi hướng.

 
Tống Hứa mệt mỏi thở hồng hộc, trong lòng tự nhỉ chỉ có thể dùng trí.

 
Rắn lớn ra ngoài kiếm ăn, lúc vục đầu xuống nước uống ừng ực, Tống Hứa nhìn quai hàm của rắn mà vui mừng khôn xiết. Đây chính là thời cơ tốt mà cô chờ đã lâu!

 
Cô biến thành thú hình con sóc, lặng lẽ chui vào trong sông, bơi tới dưới đầu của rắn lớn, có thể trông thấy đầu lưỡi phun ra của hắn.

 
Tống Hứa: "Hê hê." Lần này có thể nhìn kỹ rồi.

 
Rắn lớn đang uống nước, đột nhiên cảm giác trong nước có thứ gì đang đụng vào miệng mình. Hắn bèn há miệng hút vào, vô thức nuốt vật đó vào trong mồm. Nuốt vào mới biết mùi kia thuộc về ai.

 
Ô Mộc: "..."

 
"Phụt."

 
Con sóc ướt nhẹp bị phun ra ngoài, lộn một vòng trong nước sông, một cái đầu sóc nhô lên. Cô nhổ một ngụm nước ra, xoa lỗ tai, tỉnh táo nói: "Thất sách." Áp sát qua không ngờ bị hút vào luôn.

 
Nhưng rắn yêu uống nước quả nhiên rất đáng yêu.


 
Nửa đêm là thời khắc yên tĩnh nhất trong hang động. Con sóc lông xù vốn nên ngủ say lại tay chân rón rén đi tới bên cạnh rắn lớn đang ngủ. Cô buồn ngủ lắm rồi, nhưng mà vẫn kiên cường lên dây cót tinh thần vươn tay với vào trong miệng rắn lớn.

 
Tống Hứa bỗng không xuống tay được với gương mặt mỹ nhân chả khác gì nhân loại kia, nếu đổi lại là một cái đầu rắn thì động tác đẩy miệng ra của cô sẽ dễ dàng hơn nhiều.

 
Muốn làm được việc thì phải vượt qua chướng ngại, Tống Hứa nắm quai hàm của Ô Mộc, thò tay vào muốn kéo lưỡi hắn ra xem. Cô là một người lịch sự, trước khi tới còn đặc biệt rửa tay đấy.

 
Ngón tay vừa sờ được một thứ trơn bóng mềm mềm, đột nhiên bị đau.

 
Bị cắn rồi! Tống Hứa vội rút tay về, nhìn vết thương nhỏ chảy ra chút máu, lại nhìn Ô Mộc đột nhiên mở đôi mắt màu đỏ sậm đáng sợ ra. Cô lảo đảo ngã xuống tại chỗ, hơi thở mong manh: "Ta, ta trúng độc rồi, ta sắp chết rồi… trước khi chết, cho ta xem đầu lưỡi của ngươi nó vuông tròn thế nào, việc này không quá đáng chứ..."

 
Ô Mộc: "…" Nhưng mà, hắn vốn đâu có rót nọc độc vào.

 
Bên môi còn sót hương vị máu của cô, Ô Mộc vô thức thè lưỡi rắn thăm dò, lại rụt về dưới ánh mắt chăm chú của Tống Hứa.

 
Khoảng thời gian này Tống Hứa biết giày vò người ta. Ô Mộc thường xuyên bị cô quấy rầy trái một trận, phải một trận tới nỗi cái đuôi muốn thắt nút luôn, tức giận không nhịn được nên mới cắn cô một cái.

 
Nhưng mà cắn xong, lại có hơi... Hắn chần chừ giật giật đuôi, không biết nên hình dung tâm trạng này thế nào.

 
Tống Hứa nằm chết trôi ra đất một lát, không cảm thấy độc phát tác, lại ngồi dậy, xoa xoa vết thương trên tay.

 
Cô không để ý việc bị cắn chút nào, như người ta nuôi mèo thì sẽ thường xuyên bị mèo cào đầy cánh tay, mu bàn tay; người nuôi rắn thỉnh thoảng cũng bị sẽ cắn một cái, đều là chuyện thường như cơm bữa.

 
Cô cảm giác được nãy rắn yêu đã tức giận, cũng tự kiểm điểm lại hành vi của bản thân, hơn nửa đêm đột nhiên tới sờ miệng người ta, rồi muốn xem lưỡi người ta, quả là điếc không sợ súng, cũng do trong khoảng thời gian này rắn yêu dễ bắt nạt quá, làm cô đắc ý quên mình. Cũng khó trách Ô Mộc phải lên tiếng bảo cô xấu.


 
"Được rồi, không cho ta xem thì thôi." Tống Hứa ủ rũ, liếm vết thương trên ngón tay, rời khỏi hang đá dưới cái nhìn chăm chú và gương mặt vô cảm của Ô Mộc.

 
Bên ngoài đen như mực, gió đêm mang theo hơi lành lạnh.

 
Cô không đi xa, về ngay hang ổ mới ở hốc cây mà bản thân mới làm. Cái ổ cũ đã bị một con cú mèo chiếm, sau đó cô đào một hốc cây mới vừa rộng rãi vừa chắn gió, sau khi đào xong vẫn luông cho thôn gió để hong khô, còn lót thêm rất nhiều vụn gỗ, rêu xanh, cỏ nhung làm đệm.

 
Thỉnh thoảng giữa trưa thấy mệt, cô sẽ qua hốc cây bên này nghỉ ngơi một lúc, ban đêm thì vẫn ngủ bên hang đá quen thuộc.

 
Tống Hứa cảm thấy bây giờ mình có hơi giống như đang cãi nhau với người yêu vậy, phải chạy sang phòng ngủ cho khách nằm. Cô biến thành thú hình sóc, mở cửa động được che bằng da rắn lột ra, chui vào hốc cây, nằm lên chiếc ổ mềm mại.

 
Ổ mới chưa ngủ được mấy lần bồng lên, mềm mại, nằm rất thoải mái. Tống Hứa quơ quơ cái tay bị cắn cho vết thương khô đi, rồi nhanh chóng đi vào giấc ngủ, còn phát ra tiếng ngáy khò khò nho nhỏ.

 
Nhưng Ô Mộc lại không thể ngủ được.

 
Hắn cảm thấy mùi máu của Tống Hứa quanh quẩn bên mình, bị cái lưỡi rắn không ngừng lè ra bắt được.

 
So với cơ thể to lớn của hắn, Tống Hứa chỉ chiếm một góc nhỏ xíu, nhưng cảm giác tồn tại của cô cực lớn. Cô không có ở đây, hang đá này bỗng nhiên trở nên trống rỗng đi nhiều, thậm chí còn hiu quạnh hơn cả ngày xưa trước lúc cô chưa xuất hiện.

 
Đêm hè côn trùng kêu vang, ngày ngày ầm ĩ, trong hang đá lại im ắng, tĩnh lặng.

 
Ô Mộc gối đầu lên lớp rêu xanh dày, nhớ ra đây là do Tống Hứa lót cho hắn, lại ngẩng đầu lên.

 
Hắn trườn tới cái khe nhỏ bình thường hắn trốn tránh cô, giấu nửa người vào, nhưng phần đuôi rắn dư ra lại quét tới quét lui trên mặt đất, làm bay lên một lớp tro bụi, lộ ra vẻ bực bội và bất an.

 
Đống lửa trong hang động không được thêm củi, một khúc củi sắp cháy hết gãy làm hai, rơi xuống đống tro, làm tóe lên mấy đốm lửa nhỏ. Nghe được tiếng đôm đốp rất nhỏ, Ô Mộc lại chui ra khỏi khe hang nhỏ, hắn vẫn không ngủ được.

 
Bên ngoài trời tối, Ô Mộc nghiêng tai lắng nghe, không thấy tiếng Tống Hứa kêu cứu khi gặp nguy hiểm. Cô không gặp nguy hiểm vẫn thường xuyên kêu cứu, chỉ vì muốn gọi hắn ra.

 
Cuối cùng Ô Mộc vẫn chủ động trườn ra khỏi hang đá.


 
Tống Hứa tỉnh dậy sau giấc ngủ, mơ màng nhìn ra cửa hang, phát hiện bên ngoài vẫn là một màu đen, trong ổ lờ mờ, trời vẫn chưa bình minh. Cô đổi tư thế khác, cái vuốt nhỏ giẫm bên rìa hốc cây, ngủ tiếp. Nhưng lần thứ hai tỉnh dậy, bên ngoài trời vẫn tối.

 
Đêm dài dằng dặc thế à? Tống Hứa sờ cái bụng xẹp lép của mình, cảm thấy có gì đó sai sai.

 
Cô đi tới miệng hốc cây muốn nhìn bên ngoài cho rõ, đến gần mới biết không phải bên ngoài một mảnh u ám, mà là có thứ gì đó chặn trước cửa hang của cô.

 
Sờ thử, thứ chặn cửa hang cô lành lạnh trơn trơn, xúc cảm tuyệt vời mà quen thuộc, là đuôi của rắn yêu.

 
Bị cô sờ soạng hai cái, đuôi của rắn lớn giật giật, trượt về phía trước, ánh sáng chói chang ngay lập tức chiếu vào trong hang, hiển nhiên đã không còn sớm nữa.

 
Thò đầu ra ngoài nhìn, Tống Hứa thấy rắn lớn quấn lên cây của cô, đang chậm rãi bò xuống, trườn về hướng hang đá.

 
Tống Hứa ngủ một giấc tỉnh dậy đã quên mất chuyện tối qua, nói chuyện với Ô Mộc như bình thường: "Hôm nay trời đẹp, chúng ta tới đầm nước kiếm thức ăn đi!"

 
Ô Mộc quay đầu nhìn cô. Bước chân của Tống Hứa nhẹ nhàng, nhanh chóng đuổi kịp tới chỗ hắn, bàn: "Đi thôi đi thôi, ngươi muốn ăn gì?"

 
Cô phát hiện ra rồi, rắn yêu mà không thấy đói bụng không đi nổi thì sẽ không chủ động tìm thức ăn. Vốn là hơn nửa tháng hắn mới ăn một lần, nhưng kể từ khi bị cô nài ép kéo đến đầm nước chơi, số lần ăn của hắn đã nhiều hơn lúc trước.

 
Tống Hứa cực kỳ nghi ngờ trước đây hắn cứ đi ngủ mãi mà vẫn không có tinh thần để ý tới người khác cũng là do đói. Nhìn xem bây giờ ăn no rồi, tinh thần phơi phới, còn chủ động ra ngoài quấn cây.

 
Đi đến mép nước, Tống Hứa ngồi xuống vục nước rửa mặt, vết thương trên tay ngâm trong làn nước lành lạnh sinh ra cảm giác nhoi nhói.

 
"Ái!" Lúc này Tống Hứa mới nhớ trên tay mình có vết thương. Cô nhìn vết thương đó, trong lòng thầm cảm thán, kỷ niệm lần đầu tiên rắn yêu cắn cô. Cơ mà nhìn kỹ thì vết thương này thì chỉ có một cái lỗ nhỏ xíu, rắn bự dùng gì để cắn? Một chiếc răng cắn hả?

 
Tiêu rồi, bây giờ cô không những muốn nhìn lưỡi hắn, mà còn muốn nhìn răng rắn.

 
Ô Mộc quấn lên cây trên đỉnh đầu Tống Hứa, nghe tiếng kêu đau của cô, vết thương trên tay lại có một tia màu đỏ.

 
Trước mắt Tống Hứa đột nhiên có một cánh tay trắng mịn buông xuống, vừa dài vừa lớn, bàn tay trắng lành lạnh ấy lần đầu tiên chủ động nắm tay cô kéo lên. Tống Hứa thấy lạ ngước lên nhìn. Ô Mộc cúi đầu, mặt không cảm xúc ngậm lấy đầu ngón tay cô.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận