Chương 10: Rắn lột xác
Nửa tỉnh nửa mê mở một con mắt ra, không thấy rắn lột xác ở trong góc, chỉ thấy được một đoạn da rắn lột rách rưới. Tống Hứa giật mình tỉnh hẳn, vội đi ra ngoài tìm.
Chỗ cửa hang có một cái đuôi buông thõng xuống, làm cho cô dễ dàng tìm được chỗ rắn. Hắn bò lên trên đá lớn, là chỗ chuyên để phơi nắng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Da mới của rắn không khoa trương chút nào, trên thân đỏ sậm, hoa văn đen như bôi dầu sáng bóng. Vừa nhìn đã biết xúc cảm tuyệt đối tinh tế, tỉ mỉ, tuyệt hảo, không chút tì vết. Ngay cả hình thái bán thú nhân phía trên cũng như gốm sức được tráng nước, tóc cũng bóng mượt.
Lấp lánh tỏa sáng.
Rắn nhìn thấy cô, hình như thân thiết hơn bình thường một chút. Hắn trườn tới, nửa người trên cúi xuống, ghé vào cửa hang, miệng mũi giấu sau cánh tay, chỉ để lộ một đôi mắt nhìn cô.
"Chào buổi sáng, đang phơi nắng hả." Tống Hứa cất lời chào hỏi truyền thống, thuận thế duỗi lưng một cái.
Ô Mộc há hốc mồm, lên tiếng: "Tống... Hứa."
Tống Hứa từng giới thiệu tên của mình với hắn, còn giới thiệu rất nhiều lần, có thể coi như tẩy não. Bởi vì không thể nào phiên dịch chuẩn xác ý nghĩ tiếng nói ở nơi này của bọn họ. Cô trực tiếp dùng cách dịch âm. Bây giờ Ô Mộc đang bắt chước cách phát âm của cô để gọi tên.
Bỗng nghe được rắn lớn vốn không thích nói chuyện gọi tên mình, một tay Tống Hứa che miệng, cảm động như bà mẹ già lần đầu nghe thấy con trai gọi "mẹ".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Trời ạ... ngươi biết gọi tên ta rồi!"
Nhìn phản ứng kích động quá độ của cô, rắn lại chôn mặt mình vào sâu trong cánh tay, nhưng chóp đuôi rủ xuống vẫn đang rung động.
Tống Hứa cảm động đủ rồi, vui mừng nhìn thấy hắn, giọng điệu ngọn ngào như bôi mật: "Bé yêu, ngươi đã gọi tên ta rồi, nhưng ta vẫn chưa biết tên ngươi ó?"
Bé yêu không trả lời cô, rụt đầu về phơi nắng. Tống Hứa cũng không để ý, vui sướng ăn chút lương thực dự trữ, sau đó lại quét dọn hang động.
Mấy ngày nay rắn lột da, nơi hẻo lánh thuộc về hắn trong hang động rối tung cả lên, khắp nơi toàn là lớp cỏ rêu xanh ẩm ướt. Nếu như cứ để mặc đó vi khuẩn nấm mốc sẽ sinh sôi, phải bỏ đi thay cái mới.
Tống Hứa tự cảm thấy mình thay đệm cho rắn yêu giống như đang dọn phân, làm tổ cho thú cưng, vậy là nhiệt tình cực kỳ. Đương nhiên trước khi quét dọn vệ sinh, việc đầu tiên cô muốn làm làm dọn dẹp những lớp da rắn kia.
Trước đấy cô tìm kiếm chung quanh, không tìm được lớp da rắn lột, có thể bị hắn dọn rồi, cho nên bây giờ lớp da tươi mới này chính là kỷ vật khó quên.
Lớp da rắn lột mới mẻ mang lại xúc cảm mềm mại, tổng thể là màu trắng, có một điểm vàng nhạt, hơi mờ.
Dùng làm quần áo thì chỉ có thể là loại xuyên thấu, e là không ổn. Thú nhân có lông có thể coi như quần áo rồi, không cần quần áo khác, nhưng cũng có thể làm áo mưa, che mưa rất hợp lý.
Tống Hứa cầm một lớp da rắn lột không to không nhỏ, đo đạc một lúc. Mảnh da này có thể làm cửa cho hốc cây mới của cô, có thể chế thành cửa sổ thủy tinh trong suốt, hiệu quả ánh sáng khá là tốt.
Tống Hứa coi da rắn lột là của mình như chuyện đương nhiên, thu hết xong chuẩn bị sau này dùng tới. Cô cũng suy tính ba giây xem liệu rắn yêu có để ý việc này không, cuối cùng cảm thấy rắn yêu sẽ không ngó tới quần áo cũ của mình đâu.
Hiểu biết người hiện đại của Tống Hứa là chủ đạo, ký ức của nguyên thân phụ trợ lại rất đơn giản, là một nhỏ "sóc nông thôn" thiếu kiến thức. Cho nên cô không biết lớp da, răng hay mai mà thu nhân thay ra sẽ không dễ dàng cho thú nhân khác, nó là "vật phẩm tư mật" thuộc về bọn hắn.
Có vài thú nhân thay một bộ phận nào đó sẽ đưa cho con cái hoặc bạn đời, có vài thú nhân sẽ hủy chúng đi. Ô Mộc thuộc loại sau, hắn sẽ xử lý da rắn lột của mình.
Có điều lần này hắn chưa kịp xử lý, đến khi muốn đi xử lý, phát hiện Tống Hứa đã dọn hết rồi.
Ô Mộc: Cô muốn có lắm sao?
Hắn nhìn Tống Hứa cầm da rắn lột của mình vân vê nhào nặn, chậm chạp tự hỏi, đuôi bất giác từ từ quấn chặt, còn suýt thì thắt nút mình.
Đúng lúc hôm sau là một ngày mưa dầm dề, bên ngoài có mưa nhưng không có sấm sét. Tống Hứa vui vẻ khoác áo mưa tự chế đơn giản lên mình, chuẩn bị ra ngoài dạo một vòng xem hiệu quả của áo mưa.
Mà Ô Mộc lặng lẽ nhìn cô khoác da rắn lột của mình trên người, chạy vào trong mưa.
Tống Hứa cảm thấy áo mưa da rắn lột này có hiệu quả tốt ngoài tưởng tượng. Còn tốt hơn nhiều so với lúc trước cô nghĩ hết mọi cách dùng các loại lá cây.
Bình thường trời mà mưa là cô chỉ đành ngồi buồn trong hang đá không ra ngoài, là một loài thú nhỏ, bị mưa làm ướt sẽ gây cảm giác rất khó chịu. Bây giờ có áo mưa thì tiện hơn rồi, chỉ cần mưa không quá to thì có thể ra ngoài.
Mưa bắt đầu rơi từ tối hôn qua tới hơn nửa đêm, tí tách tí tách, lúc này rừng rậm thành một cái rương chưa đầy nước và khí ô xi. Chân giẫu lên rêu xanh cũng có thể nặn ra nước, rêu xanh dày đặc đã thành cái chăn bông hút no nước.
Có thể tìm được rất nhiều nấm ở chỗ âm u, ẩm ướt của rễ cây. Tống Hứa to gan hái về, gần đây cô phát hiện một cách phân biệt xem loại nấm nào ăn được, loại nào không.
Chỉ cần mang về bày ra trước mặt rắn, làm bộ muốn cho hắn ăn. Loại không ăn được thì hắn sẽ dùng đuôi đập vào chân cô, ra vẻ bài xích. Mà loại có thể ăn thì hắn cũng không muốn ăn, chỉ quay đầu né, nhưng đuôi không có hành động gì.
Chơi vậy cũng vui!
Tống Hứa bất giác càng chạy càng xa, đi ra khỏi phạm vi thường hoạt động của mình.
Cô có thoái quen lấy hang đá làm trung tâm trong phạm vi hoạt động của mình, hướng về bên khác có đầm nước và dòng sông làm ranh giới. Nhưng hôm nay hướng cô đi là hướng lần đầu tiên bị sư tử đuổi nên hoảng hốt chạy bừa.
Đang định đi về, Tống Hứa thấy được một cái bóng đang lắc lư trong rừng cây phía xa. Cảm giác được mùi lạ, mà mùi kia ngay lập tức làm cô hiểu, đó là một thú nhân lạ.
Đối với thú nhân, mùi của thú nhân hoàn toàn khác với động vật bình thường, bất cứ thú nhân nào đều có sự nhận biết trời sinh.
Tống Hứa nhảy lên một cành cây cao trước, bí mật quan sát người tới.
Mảnh rừng rậm này bị rắn lớn chiếm, chỉ có động vật bình thường chứ không có thú nhân nào khác. Lúc Tống Hứa phát hiện bóng người kia, trong lòng rất kinh ngạc.
Cô cũng không lo lắng gì, rắn lớn không tới bảo vệ lãnh thổ của mình, chứng tỏ kẻ tới là một thú nhân cũng yếu như cô, không có nguy hiểm gì quá lớn.
Tống Hứa tự hào nghĩ: Mặc dù sóc không am hiểu đánh đấm với thú dữ, nhưng leo lên cây trốn thì là nhất!
Thú nhân kia tới gần, Tống Hứa nhìn hai sừng dài trên đầu nàng ta, còn có bốn chân khỏe, không phân rõ được là sừng dê hay sừng linh dương, nguyên thân chưa từng thấy loại thú nhân kiểu này.
Thú nhân sừng dài phát hiện cô trên cây, ngửa đầu nhìn, sau đó nhanh chóng biến về hình dạng thú nhân. Là một thú nhân giống cái hơi có tuổi, thân hình không cao lớn lắm, còn có vẻ gầy gò.
Hai người một trên cây một dưới đất quan sát nhau.
"Ngươi chính là giống cái đã chạy vào rừng rậm của Ô Mộc mà Sư Vưu nhắc tới sao? Ngươi còn sống cơ à?" Thú nhân sừng dài lên tiếng hỏi trước.
Tống Hứa ngồi chồm hỗm trên câu, dựa theo lời nàng ta nói bắt đầu làm bài đọc hiểu.
Thú nhân dưới đất biến thú nhân sư tử thuộc bộ lạc Mãnh Thú, cho nên có khả năng nàng ta cũng thuộc bộ tộc Mãnh Thú.
Thứ hai, nàng ta nói "rừng rậm của Ô Mộc", chẳng lẽ rắn yêu tên là Ô Mộc?
Cuối cùng, nàng ta cảm thấy việc cô còn sống rất kỳ quái, có thể thấy được trong lòng nàng ta nghĩ cô sẽ bị Ô Mộc giết chết. Nếu trong lòng nàng ta cho rằng Ô Mộc nguy hiểm vậy, thì sao nàng ta còn dám tiến vào khu rừng này. Trên mặt cũng không có vẻ đặc biệt sợ hãi gì, nói rõ nàng ta không chỉ biết Ô Mộc, có lẽ còn khá thân với hắn.
"Ê!" Tống Hứa cười vẫy tay: "Ta tên Tống Hứa, thú hình là con sóc, sống rất là khỏe ở trong khu rừng rậm của Ô Mộc. Còn ngươi, người tên gì? Từ đâu tới, tới đây làm gì thế?"
Nghe được lời chào hỏi nhiệt tình của cô, thú nhân sừng dàu sửng sốt một chút. Có thể thú nhân đều khá thẳng thắn, nàng ta thấy Tống Hứa tự giới thiệu bản thân, thế là cũng trả lời luôn: "Ta là linh dương sừng xoắn của bộ lạc Mãnh Thú, tới xem Ô Mộc đã hoàn toàn hóa thú chưa."
Nàng ta phát hiện Tống Hứa đang khoác trên mình da rắn lột, hiển nhiên là da rắn lột của Ô Mộc, còn khá mới, nồng nặc mùi của hắn. Nàng ta rất tò mò, cũng rất kinh ngạc: "Ngươi trở thành giống cái của Ô Mộc rồi cho nên hắn mới không giết ngươi à?"
"Vì sao ngươi lại nghĩ Ô Mộc sẽ giết ta?" Tống Hứa không để ý suy đoán của nàng ta, trái lại khá để ý tới vấn đề đằng sau. Vì sao trong lời nói của linh dương sừng xoắn này lại coi rắn yêu như một con rắc hung ác vậy?
Giọng điệu của Linh dương sừng xoắn ra vẻ đương nhiên: "Từ nhỏ Ô Mộc đã không giao tiếp gì với người trong bộ lạc, còn tấn công thú nhân khác. Bây giờ hắn là bán thú nhân sắp hoàn toàn hóa thú, tất cả thú nhân lại gần hắn sẽ gặp phải nguy hiểm khôn lường."
Tống Hứa: Nào có cảm giác nguy hiểm gì đâu?
Bán thú nhân hóa thú hoàn toàn sẽ mất lý trí, biến chất thành thú dữ xong, sẽ càng có sức sát thương hơn thú dữ bình thường. Còn có thể tạo thành mối nguy với những bộ lạc chung quanh, cho nên thú nhân trong bộ lạc sẽ giết chết những bán thú nhân hóa thú hoàn toàn này. Đây là chuyện được tất cả thú nhân công nhận, bọn họ vẫn luôn làm thế.
Vùng rừng rậm này khá gần bộ lạc Mãnh Thú, từ khi Ô Mộc vào khu rừng này, cách một thời gian bộ lạc Mãnh Thu sẽ cho người tới xem xét tình hình của Ô Mộc.
Trước đây Linh dương sừng xoắn từng được Hắc Sâm, mẹ của Ô Mộc giúp đỡ, khá thân quen với mẹ con họ. Thú hình lại là loại ăn cỏ, không mang tới uy hiếp gì cho Ô Mộc, Ô Mộc sẽ không xua đuổi hay để ý tới nàng ta. Cho nên mỗi lần nàng ta đều đứng ở phía xa xác nhận tình hình của Ô Mộc.
Tống Hứa chớp mắt: "Oa... Vậy thì ngươi quay về đi. Ô Mộc ở đây rất khỏe, còn lâu mới hoàn toàn hóa thú."
Linh dương sừng xoắn không tin lắm. Dù sao lần trước nàng ta tới xem, ánh mắt nhìn nàng cũng trở nên xa lạ, sắp mất lý trí rồi.
"Ta muốn đi nhìn một cái."
Thấy nàng ta không tin, lại biến thành hình thú chạy về phía hang đá trong rừng cây. Tống Hứa thấy vậy cũng đu dây theo sau.
Đi tới chỗ gần hang đá, Linh dương sừng xoắn dừng bước, nhìn quanh hang đá. Nàng ta do dự, ngửa đầu nhìn Tống Hứa, nói: "Ngươi có thể bảo Ô Mộc ra ngoài không?"
Tống Hứa nghiêng đầu: "Ngươi chắc chắn muốn ta gọi hắn ra hả?"
Linh dương sừng xoắn: "Nếu như ngươi có thể gọi được hắn ra, vậy nói rõ hắn chưa mất lý trí, ta sẽ tin ngươi."
"Được thôi," Tống Hứa đột nhiên hét ầm lên: "A a a cứu với!"
Rắn yêu nằm trong hang nghẹ thấy tiếng hét quen thuộc của sóc con, lập tức ngẩng đầu dậy. Vào lúc rắn lớn tràn đầy tính công kích xuất hiện trong tầm mắt, đồng thời càng ngày càng gần, Linh dương sừng xoắn sợ quay người chạy biến.
Tống Hứa nhìn bóng dáng nàng ta chạy mấy, nhún vai: "Ngươi bảo ta gọi đấy nhé."
Cô không thích bộ lạc Mãnh Thú, cũng không thích "nhân viên giám sát" này.
"Rắn yêu của chúng ta đâu phải rắn hư."
Ô Mộc nhìn Linh dương sừng xoắn biến mất trong rừng rậm, không đuổi theo, mà nghi ngờ nhìn về phía Tống Hứa.
Tống Hứa ôm mặt hắn, cho hắn một nụ cười toe toét: "Bé yêu, sao ngươi lại thực sự bị ta gọi ra ngoài thế này!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...