Dịch giả: luongsonbac1102
Tiếng gầm gào thét, bốn phía sơn cốc bên bờ Hoàng Hà, tiếng người ầm ĩ hỗn loạn trong bóng đêm.
Đây là trước lúc hoàng hôn, nhưng màu trời đã tối đen, những mũi tên lửa bay qua bay lại trên bầu trời đêm, trông xa như những con đom đóm bay tán loạn, hết đợt này đến đợt khác, rọi sáng tầm nhìn của mọi người trên mặt đất phủ tuyết. Chân núi phía sườn tây, hàng loạt binh sĩ giơ thuẫn xông qua mặt tuyết, họ mang theo thang, tên cắm đầy trên tấm thuẫn, tuyết đọng trên người, bên người lả tả rơi xuống. Ở rừng cây phía sau bọn họ, ánh lửa bốc lên rực trời, từng đám xạ thủ theo nhau lao tới, bắn tên xong lại lui về bên đống lửa trại giữa rừng tuyết. Lúc này, có thể nhìn thấy rất nhiều đốm lửa như châu chấu bay ngang trời, rơi xuống trên tường doanh của thôn Hạ.
Tên lửa bao trùm những cao điểm của bức tường doanh làm bằng gỗ, rất nhiều mũi tên rơi vào những vật liệu bằng gỗ, dù giữa trời đông giá rét thế này, vậy mà vẫn có thể bốc cháy lên.
Trên tường thôn Hạ, cũng không vang lên tiếng nổ của Du mộc pháo. Trong tiếng hộ xung phong của Thường Thắng quân, binh lính giữa hai bên vẫn cách một khoảng tương đối xa. Các binh sĩ chạy ở tường ngoài (1), chỉ có một số người đi đầu đột nhiên phát động tấn công mãnh liệt. Thang được bắc lên tường, đoàn người ùa lên, trong thôn Hạ, quận phòng thủ bưng nước sôi giội xuống, từ phía trên tường doanh, một rừng thương tua tủa chĩa ra, đâm chết những Thường Thắng quân tinh nhuệ trên đầu tường. Phía rừng cây xa xa, có những vệt sáng đua nhau bay lên, cố gắng nhằm vào đầu tường bên này mà bắn. Các cung thủ phía trong tường thành cũng bắn tên lửa về phía đám cung thủ của đối phương.
Có lúc Thường Thắng quân bắn nhanh hơn, có lúc quân phong thủ thôn Hạ chiếm ưu thế. Trong khi trên đầu tường và trên mặt đất tường trong, tường ngoài đều rải rác những đám lửa, một số binh sĩ phòng thủ không kịp tránh trúng tên bị thương lăn lộn trên mặt đất, thì bên ngoài, một cuộc tiến công lên trên cũng vừa bắt đầu.
Người bị thương vẫn lăn lộn trên mặt đất, quân tiếp viện vẫn còn ở phía xa, các binh sĩ phía sau tường liền theo công sự che chắn lao tới, nỗ lực tấn công mạnh mẽ vào đám Thường Thắng quân tinh nhuệ, bắt đầu chém giết.
Tướng phụ trách phòng thủ đoạn thứ hai của tường doanh phía tây tên là Từ Lệnh Minh. Y có tướng ngũ đoản, thân hình rắn chắc như một cái tháp sắt đen sì, thủ hạ của y có hơn năm trăm người, phòng thủ đoạn tường thành dài bốn mươi trượng. Vào lúc này, do chịu đựng những đợt tấn công liên tục của Thường Thắng quân, quân số bên phía phòng thủ đang nhanh chóng giảm xuống. Đập vào mắt, là cảnh tượng những ngọn lửa chập chờn lúc cháy lúc tắt, những bóng người chạy tới chạy lui, rồi tiếng hô to của lính truyền lệnh, tiếng kêu la thảm thiết của người bị thương. Trên mặt đất trong doanh, nhiều mũi tên cắm xuống bùn đất, có mũi còn đang tiếp tục cháy. Do thôn Hạ là một thung lũng, từ những chỗ thấp bên trong không nhìn thấy được bên ngoài. Lúc này Ninh Nghị đang đứng trên tháp cao nhìn ra bên ngoài. Trên những thửa ruộng bậc thang ngoài tường, những binh sĩ Thường Thắng quân phân tán ra xung phong, hò hét, chạy đi như một đàn kiến, thỉnh thoảng lại phát động tấn công ở một đoạn tường nào đó.
Xa hơn, vô số ánh lửa của những mũi tên lóe lên trong rừng cây, mắt thấy chúng sắp lao tới, nhưng lại không biết đối phương sẽ bắn về phía nào..
- Chúng đang xông lên, chúng đang xông lên! Từ Nhị! Bảo các huynh đệ của người chuẩn bị! Về tên lửa, khi nào ta bảo châm lửa thì châm. Khi ta bảo các ngươi xông lên, tất cả đều lên đầu tường!
Đột nhiên, đứng trên tháp cao, Ninh Nghị cất tiếng hô to. Phía dưới, Từ Nhị - người chỉ huy đội cung thủ là em họ của hắn, lập tức cũng hô to. Hơn trăm cung thủ đứng xung quanh y, cầm lấy tên quấn vải dầu, tẩm dầu hỏa có chất dính sền sệt vào vải, rồi chạy tới trước những đám lửa chờ lệnh. Từ Lệnh Minh chạy nhanh xuống khỏi đài quan sát, cầm lấy thuẫn và trường đao của mình:
- Tiểu Trác! Các huynh đệ đội dự bị theo ta xông lên!
Hơn năm mươi người đang ở trong công sự đợi lệnh, là những thuộc hạ tinh nhuệ nhất của y. Ra lệnh xong, Từ Lệnh Minh liền cầm trường đao và thuẫn lao tới phía trước. Vừa chạy, y vừa nhìn sắc trời, nhưng vừa chạy được nửa đoạn đường, chợt trên tường gỗ phía trước, một binh sĩ phụ trách quan sát kêu lên câu gì đó, nhưng giọng gã chìm trong tiếng la chém giết vang dậy như nước thủy triều, binh sĩ đó quay người lại, vừa la to vừa phất phất tay. Từ Lệnh Minh mở to mắt nhìn lên bầu trời tối đen, chợt tóc gáy dựng ngược:
- Tìm chỗ che chắn, cẩn thận!
Từ Lệnh Minh ngồi xổm xuống, giơ tấm thuẫn lên, ra sức hô to. Các binh sĩ phía sau cũng vội vã giơ thuẫn che chắn, tiếp đó liên tục vang lên những tiếng "bịch, bịch, bịch", một cơn mưa tên rơi xuống, có người bị bắn ngã lăn trên mặt đất. Gần tường gỗ, có nhiều người đang trốn sau công sự, một số không kịp né tránh, cũng bị bắn ngã lăn.
Trước đó một thời gian, Thường Thắng quân vẫn dùng tên lửa áp chế quân phòng thủ thôn Hạ, một mặt khiến họ bị bỏng, gây ra tổn thất rất lớn cho các binh sĩ, mặt khác, cũng nhằm vào Du mộc pháo thứ vũ khí đã ngăn không cho tướng sĩ Thường Thắng quân tiến lên trong hai ngày nay. Quách Dược Sư, tướng lĩnh cao cấp của đội quân này, cũng là một trong những danh tướng đương thời, vẫn chưa lộ vẻ quá kính nể đối với thứ vũ khí mới kia.
Lúc ở phương Bắc, ông ta cũng từng tiếp xúc với những hỏa khí chưa được hoàn thiện của Vũ triều, bây giờ đánh tới thôn Hạ, ông ta lập tức có biện pháp đối phó: dùng nhiều tên lửa tấn công vào chỗ cao trên tường doanh, vốn được dùng làm bãi bắn của Du mộc pháo.
Phía Ninh Nghị cũng đã che chắn cho vị trí này, nhưng trong tình huống tên lửa bay loạn, các pháo thủ không dám mở Du mộc pháo ra, nếu chẳng may bị tên lửa rơi trúng, thuốc nổ bén lửa, thì hậu quả sẽ không sao tưởng tượng nổi. Mà ở phía trước tường doanh, trong tình huống các binh sĩ đối phương phân tán, độ sát thương của Du mộc pháo cũng không lớn. Bởi vậy trong khoảng thời gian này, phía thôn Hạ cũng không sử dụng Du mộc pháo, mà phái người cố gắng chuyển thuốc súng và đạn pháo đi nơi khác.
Theo sắc trời bắt đầu tối, từng đợt tên lửa bay tới, rốt cuộc cũng khiến các binh sĩ sau tường hình thành phản xạ có điều kiện, hễ thấy ánh sáng của tên lửa bay tới, liền chạy tránh, nhưng vào lúc này, đối phương lại không bắn tên lửa.
Bởi thế, lập tức phía thôn Hạ liền bị thiệt hại nặng.
- Từ Nhị! Châm lửa! Lên tường, theo ta giết giặc!
Từ Lệnh Minh lúc lắc đầu, quát to. Bên cạnh y, mấy tên lính đang kêu la thảm thiết vì bị thương, có người bị trúng tên vào đùi, đang bò sát mặt đất phủ tuyết ở phía trước. Xa hơn, thang của quân Nữ Chân đã dựa vào tường doanh.
Gã binh sĩ vừa lên tiếng cảnh báo trước đó, cầm trường đao lên, xoay người giết địch. Một binh sĩ Oán quân (2) vọt tới, một đạo bổ xuống, chém bay cánh tay y, quân phòng thủ trên đầu tường bắt đầu chém giết. Từ Lệnh Minh hét lên điên cuồng, nhằm về phía đầu tường lao tới.
Cuộc chém giết làm máu tươi bắn tung bốn phía, một gã Thường Thắng quân nhảy vào tường trong, trường đao theo đà từ trên cao chém mạnh xuống, Từ Lệnh Minh vung thuẫn lên, chặn ngọn cương đao lại, thân hình rắn chắc như tháp sắt của y xô vào tên người Hán vùng Đông Bắc có vóc người cao lớn, cả hai va vào tường doanh ầm ầm, hai thân thể quấn lấy nhau một lúc, rồi máu tươi bắn ra.
- Giết giặc!
Trong bóng tối, tên lính Thường Thắng quân kia ngã xuống, Từ Lệnh Minh rút đao về, quát lên điên cuồng. Phía trước, các binh sĩ Thường Thắng quân vượt tường mà vào. Phía sau, các cung thủ dưới trướng Tư Lệnh Minh châm lửa vào tên, cũng ùn ùn kéo tới phía này. Mọi người chạy lên đầu tường, trên đó, một làn sóng máu chém giết đã bắt đầu. Các cung thủ xông lên bên cạnh đầu tường, bắt đầu trút một con mưa tên vào các binh sĩ Thường Thắng quân.
Cảnh tượng tương tự cũng bắt đầu liên tục xuất hiện ở nhiều nơi trên đầu tường. Cổng chính phía trước nơi đóng quân, mấy chiếc xe ngựa được gắn thêm tấm thuẫn, do sự xạ kích của hai cái máy bắn tên (3) và các cung thủ trên đầu tường, đã không còn hoạt động được nữa. Mặt phía đông, giẫm lên tuyết, đầu người và xác người quân tấn công không ngừng tập kích và quay rối quân phòng thủ.
Mặc dù trong trận đánh ở sông Triều Bạch, Trương Lệnh Huy, Lưu Thuấn Nhân đều tạm thời thoát khỏi sự khống chế của Quách Dược Sư, nhưng hôm nay, trong tình huống các điều khoản đầu hàng đã không còn, vị thống soái Thường Thắng quân này vừa đến, lập tức khôi phục sự khống chế đối với cả đội quân. Dưới sự trù hoạch của Quách Dược Sư, Trương Lệnh Huy và Lưu Thuấn Nhân cũng xốc lại tinh thần, toàn lực hỗ trợ y tiến hành công thành.
Đối với việc xuất hiện của Du mộc pháo cũng như hơn trăm trọng kỵ binh trước đó, biểu hiện của Quách Dược Sư tỏ ra nhạy bén và kiên quyết hơn hẳn hai người Trương, Lưu, điều đó cũng là do trong tay y có nhiều binh lực có thể sử dụng mà ra. Lúc này ngoài sơn cốc của thôn Hạ, binh lực của Thường Thắng quân đã lên tới ba vạn sáu nghìn người, đều là bộ phận tinh nhuệ. Trong khi đó, toàn bộ binh lực của phía thôn Hạ, chỉ khoảng một vạn tám, hơn một trăm trọng kỵ binh có thể phát huy ưu thế trong phạm vi nhỏ, nhưng trên chiến trường rộng lớn của một cuộc tổng tiến công, một khi đã xuất kích, Quách Dược Sư nhất định sẽ ăn tươi nuốt sống đối phương. Cho dù y sẽ phải trả một cái giá đắt, chỉ cần tiêu diệt át chủ bài của quân địch, tinh thần chiến đấu của đối phương sẽ xuống dốc không phanh.
Đối với thứ hỏa khí kia, những hỏa khí trước đây của Vũ triều chỉ có mẽ ngoài mà không có thực chất, không có bao nhiêu tác dụng. Lúc này, cho dù bên kia có đem thứ vũ khí đó ra sử dụng, thì tuy có vẻ rầm rầm rộ rộ, nhưng uy lực rất kém, chỉ cần phân tán đội hình ra, là chúng cũng không giết chết được ai, so với cung tiễn, cũng chẳng hơn gì. Quách Dược Sư mạnh dạn ra lệnh dùng tên lửa áp chế, thế là chỉ trong thoáng chốc, đã khắc chế được thứ vũ khí mới kia.
"Chỉ là thùng rỗng kêu to thôi"
Trong lúc Thường Thắng quân tiến công, trong sơn cốc thôn Hạ, cũng đầy những tiếng động ầm ĩ. Vòng ngoài, các binh sĩ đã bắt đầu chiến đấu, đội dự bị đều hết sức căng thẳng. Đứng trên đài cao ở trung tâm, nhận được đủ loại tin tức, vừa chế định sách lược, vừa quan sát cuộc chém giết ở vòng ngoài và những trận mưa tên qua lại trên bầu trời, Ninh Nghị cũng phải cảm thán trước sự lợi hại của Quách Dược Sư.
Thật ra năng lực khống chế tức thời đối với tình hình chiến trường của Ninh Nghị cũng không cao, trong sơn cốc này, người thật sự giỏi về chỉ huy tác chiến, là Tần Thiệu Khiêm và vài tướng lĩnh của Võ Thụy doanh trước kia, cũng có được phong thái của một danh tướng như Nhạc Bằng Cử. Về phần Hồng Đề, hay Hàn Kính từ Lữ Lương sơn tới, mức độ am hiểu đối với hình thức tác chiến này, cũng không bằng những người được đào tạo chính quy.
Sau khi hiểu rõ chuyện này, hắn đã giao tất cả trọng trách chỉ huy cho Tần Thiệu Khiêm, bản thân không nói những lời thừa thãi. Về phần tiếu tướng Nhạc Phi, do chưa có kinh nghiệm, đối với việc lập kế hoạch cho đại cuộc, vẫn không thể bằng được Tần Thiệu Khiêm, nhưng đối với những vấn đề ở quy mô nhỏ và vừa, y đối phó rất quyết đoán và nhạy bén, cho nên Ninh Nghị nhờ y chỉ huy binh sĩ tinh nhuệ, sẵn sàng đối phó với chiến sự xung quanh, bổ khuyết chỗ hổng.
Lúc này, vùng phụ cận tường doanh vẫn chưa đến mức xuất hiện chỗ hổng, nhưng áp lực đã dần dần rõ ràng hơn. Nhất là do Du mộc pháo bị áp chế, khiến Ninh Nghị hiểu rõ, đối với người thật sự thiện chiến mà nói, thì loại vũ khí mới có thanh thế lớn nhưng hiệu quả nhỏ này, rốt cuộc không có gì đáng sợ. Tuy Ninh Nghị cũng không mong đợi nó có thể thống trị chiến cuộc, nhưng đối với sự ứng biến cực nhanh và chuẩn xác của Quách Dược Sư, hắn vẫn giật mình kinh ngạc.
Đối phương lợi hại như vậy, có nghĩa là thời gian tới, thôn Hạ sẽ còn gặp rất nhiều khó khăn.
Đương nhiên, đối với vấn đề này, cũng không phải là không có giải pháp giáng trả.
Trong chiến cuộc hỗn loạn, Vũ Văn Phi Độ và mấy thành viên có võ nghệ cao cường của Trúc Ký chạy tới chạy lui trong chiến trận. Tuy chân của thiếu niên này hơi khập khiễng, có phần ảnh hưởng tới việc chạy bộ, nhưng bản lĩnh cũng cao, lại nhạy bén, cho nên những mũi tên lạc không tạo được nhiều uy hiếp đối với y. Tuy đám Du mộc pháo được mang từ Lữ Lương Sơn tới, nhưng những người của Trúc Ký mới là những người am hiểu về nó nhất, mà Vũ Văn Phi Độ là một trong số đó, trong cuộc chiến giữa các tông sư của Lữ Lương Sơn, thậm chí gã đã đưa Du mộc pháo uy hiếp Lâm Ác Thiện.
Gã thiếu niên chạy từ đoạn tưởng doanh thứ hai tới, ở tường ngoài, cuộc chém giết vẫn không ngừng nghỉ, gã tiện tay bắn một mũi tên, rồi chạy tới một bãi bắn Du mộc pháo ở gần đầu tường. Những khẩu Du mộc pháo này nói chung đều có tường ngoài và trần nhà bảo vệ, hai người phụ trách bắn pháo của Lữ Lương Sơn không dám bắn ẩu, cũng đang bắn bằng cung tên. Hai người nấp sau tường doanh, thấy gã thiếu niên chạy tới, liền bắt chuyện.
Từ Lệnh Minh đang chém giết ở đầu tường, y chỉ huy năm trăm binh sĩ, mặc một loại áo giáp nửa bằng da, nửa bằng sắt. Lúc này trong cuộc chém giết kịch liệt, trên vai y cũng đã trúng một đao, vết thương đang chảy máu. Y dùng thuẫn đập mạnh vào mũi mẫu của một tên lính Thường Thắng quân trèo lên bằng thang dây, khẽ liếc nhìn, lập tức nhìn thấy có người khiêng Du mộc pháo lên nóc của tường doanh, rồi "Oành" một tiếng như sấm nổ bên tai.
Ánh lửa bắn thẳng tới đám người tập trung ở tường ngoài, rơi xuống nổ ầm ầm, tia lửa bắn ra bốn phía, máu tươi đỏ thẫm tung tóe, tứ chi bay ra, cảnh tượng thật khủng khiếp! Một lúc sau, lại nghe có âm thanh vang lên một bên sườn, máy phát đạn pháo theo nhau rơi xuống giữa đám người, trong tiếng hô "Giết! Giết!" ầm ĩ tuôn ra như nước thủy triều. Mấy người điều khiển pháo chuyến Du mộc pháo xuống phía dưới, rồi chỉ trong trong chốc lát, một cơn mưa tên lửa liền bắn tới.
Trên chiến trường rộng lớn, tiếng chém giết vang lên trung trời, ngàn vạn người từ bốn phương tám hướng xung phong liều chết lao vào nhau, thỉnh thoảng tiếng pháo lại vang lên. Những ngọn lửa và hoa tuyết, máu người lan tràn, trôi đi. Dưới trời đêm nhìn lại, chỉ thấy hình dáng không ngừng biến đổi của chiến trường. Bên hông sơn cốc nằm ở trung tâm trận chiến, hơn ngàn người được cứu tập trung một chỗ, run rẩy theo từng tiếng hò hét chém giết. Cũng có một số người chắp tay trước ngực, lẩm nhầm cầu nguyện. Ở một chỗ khác trong sơn cốc, nhiều người đang chạy về phía trước, nhiều người khác chuẩn bị chạy về phía trước bất cứ lúc nào. Trong doanh thương binh, tiếng la hét, tiếng chửi mắng vì đau đớn, tiếng khóc lóc hòa lẫn vào nhau. Có người sau khi bị trọng thương chết đi, được đưa ra, đặt trên mặt đất phủ đầy tuyết trắng xóa
Trận chiến trong bóng đêm từ từ dừng lại, mùi máu tanh và mùi hôi thối tràn ngập trong không khí. Mao Nhất Sơn ngồi xuống tường trong, trên tường dính đầy máu, nhưng hầu như đã đóng thành bằng. Y không quan tâm đến điều đó. Y chỉ cảm thấy thân thể vô cùng mệt mỏi, đau đớn vì rách thịt. Ban đầu, y cho rằng đó là do trên lưng bị chém một đao, nhưng sau đó nhận ra, đó là do mình kiệt sức.
Thần kinh vốn căng thẳng tới cực điểm bắt đầu thả lỏng, nhưng con đau đớn thì vẫn vô cùng dữ dội, y nhặt một mẫu tuyết đọng, chưa bị giẫm lên và chưa dính máu, theo bản năng bỏ vào miệng, muốn ăn chút gì đó.
Tối nay, y giết chết ba người, rất may là không bị thương, nhưng do quá mức tập trung, sức lực toàn thân như bị rút cạn.
Đây đó, có người từ phía hậu phương chạy tới, cấp tốc tìm kiếm, chăm sóc người bị thương. Mao Nhất Sơn nghĩ mình cũng nên đi giúp họ, nhưng không còn hơi sức để đứng lên. Ở một chỗ cách y không xa, một người đàn ông trung niên đang ngồi ở một ở mép một tảng đá lớn, xé vải từ quần áo, băng bó vết thương trên đùi. Cả khu vực đó, đầy những xác người và máu tươi, cũng không biết y bị thương có nặng hay không, nhưng chỉ tự bằng cho mình một chút, cũng ngồi thở dốc.
Người trung niên kia liếc nhìn Mao Nhất Sơn, rồi lại tiếp tục nhìn xung quanh. Được một lát, y lấy từ trong lòng ra một cái bánh màn thầu, bẻ làm hai, ném cho Mao Nhất Sơn.
- Đa tạ, đa tạ
Mao Nhất Sơn nói, người kia nhìn nhìn vuốt vuốt cái bánh màn thầu trong tay, rồi bắt đầu gặm từng miếng bánh.
Chỉ chốc lát sau, có nhiều người đến tìm kiếm người bị thương, tiện tay bồi cho thi thể kẻ địch một đao. Cấp trên của Mao Nhất Sơn cũng đi tới:
- Không sao chứ?
Y hỏi từng người, khi hỏi tới người trung niên, ông ta lắc đầu:
- Không sao cả.
Có những binh lính tới thay, những đồng bạn ở chung quanh liền lui xuống, Mao Nhất Sơn cố gắng đứng lên, người trung niên kia định đứng lên, nhưng rốt cuộc chỉ tay nắm lấy đùi, nhìn Mao Nhất Sơn vẫy tay:
- Huynh đệ, đỡ ta một chút!
Mao Nhất Sơn đi tới, loạng choạng nâng y dậy, thân hình người kia cũng lảo đảo, rồi đứng lên được, không cần Mao Nhất Sơn nâng nữa.
- Tân binh à?
Y liếc nhìn Mao Nhất Sơn.
- Ta gia nhập quân ngũ sáu năm rồi, hôm trước lần đầu tiên giết người...
- Hèn gì! Ngươi quá căng thẳng, quá mức gắng sức, như vậy khó có thể đánh lâu được.
Người kia loạng choạng đi tới trước vài bước, giơ tay như muốn vịn vào vật gì xung quanh, Mao Nhất Sơn vội vã chạy tới bên cạnh, định nâng y lên, nhưng y từ chối.
- Đại ca hẳn là chiến binh kinh nghiệm lâu năm
- Kinh nghiệm lâu năm thì không dám, chỉ là hồi chinh phạt Phương Lạp, ta từng ở dưới trướng Đồng vương gia, tuy không ghê gớm như trận này, nhưng đao cũng đã từng nếm qua máu người.
Người trung niên thở dài:
- Trận này rất khó.
Từ lúc đánh nhau với người Nữ Chân, rất nhiều đội quân đã bị đánh bại, những người ở thôn Hạ hiện nay, được tập hợp từ nhiều đội quân khác nhau, phần lớn đều bị đánh tan, có một số quan quân cũng không khôi phục được chức vị. Người đàn ông trung niên này có vẻ rất kinh nghiệm, Mao Nhất Sơn hỏi:
- Đại ca, khó sao? Huynh nghĩ, chúng ta có thể thắng không? Trước đây trước đây vị thượng quan này cũng không lợi hại như lần này, lúc giao chiến với quân Nữ Chân, còn chưa thấy người, quân trận đã vỡ rồi. Ta cũng chưa từng nghe nói có khi nào chúng ta có thể đánh cho Thường Thắng quân thành kết quả thế này. Ta nghĩ, không biết lần này chúng ta có thể thắng hay không
- Thượng quan như vậy, quả thật đây là lần đầu tiên ta thấy, đánh cho chúng thành cái dạng như vậy, cũng là lần đầu tiên luôn! Có lẽ có thể thắng đây...
Mắt liếc nhìn bốn phía, miệng nói như vậy, người đàn ông trung niên chợt xoay người, nhìn nơi vừa xảy ra trận chiến:
- Tuy nhiên, đây chỉ mới bắt đầu thôi, người xem bên kia kìa...
Lúc này hai người đã tới một chỗ hơi cao, Mao Nhất Sơn quay đầu lại nhìn, ở tường ngoài, tường trong, thi thể và máu tươi trải dài, hàng loạt mũi tên cắm xuống mặt đất, trông như những bụi cỏ mùa thu Phía xa xa, ánh lửa sáng rực giữa những dãy núi tuyết phủ, kéo dài như bất tận, bóng dáng Thường Thắng quân trùng trùng điệp điệp vây quanh sơn cốc. Mao Nhất Sơn hít một hơi, mùi máu tanh lởn vởn quanh mũi.
Thôn Hạ bị toàn bộ quân trận của đối phương dồn ép ở sơn cốc này, ngoại trừ sông Hoàng Hà ra, không còn nơi nào để đi. Bất cứ ai từ nơi này nhìn ra, cũng đều có một cảm giác bị đè nén đến tận cùng.
Mao Nhất Sơn liếc nhìn, ánh mắt hầu như bị thu hút bởi ánh sáng từ quân trận tỏa ra, nhưng ngay sau đó, có đội ngũ đi qua bên cạnh. Tiếng trò chuyện vang lên bên tai, người đàn ông trung niên kia vỗ vai y, lại bảo y nhìn về phía sau, trong sơn cốc, quân trận và lửa trại cũng trải dài. Đám người qua lại, mùi cháo và đồ ăn theo gió bay tới.
- Đây là trận chiến một mất một còn, người huynh đệ nói đúng, trước đây chúng ta chỉ có thể bỏ chạy, bây giờ có thể đánh.
Người trung niên đi tới trước, rốt cuộc cũng đưa tay ra để Mao Nhất Sơn dầu mình:
- Ta họ Cừ, thường gọi là Cừ Khánh, chữ Khánh trong khánh chúc, còn ngươi?
- Ta là Mao Nhất Sơn.
- Tên rất hay, dễ nhớ.
Đi qua một khu vực bằng phẳng ở phía trước, hai người tới một đường trên sườn núi, có bậc thang đi lên. Cừ Khánh vừa cố bước tới trước, vừa có phần bùi ngùi, thấp giọng nói:
- Đúng vậy, đánh trận có ai không muốn thắng, nhưng tuy thắng, cũng rất nhiều người phải chết Những thắng là thắng, người nói đúng, vừa rồi ta nói sai rồi, Oán quân, quân Nữ Chân, phía chúng ta đã là người lính, không có lựa chọn nào khác là phải giành chiến thắng Nếu thất bại, sẽ là cá nằm trên thớt, mặc tình cho người ta chặt chém. Hiện giờ kinh thành sắp bị phá, triều đình sắp tiêu vong rồi, nhất định phải chiến thắng, không thể không thắng.
Những lời này, dường như người kia nói với Mao Nhất Sơn, nhưng có vẻ là y đang lẩm bẩm thì đúng hơn, Mao Nhất Sơn nghe cũng không hiểu lắm. Lúc lên bậc cấp, người kia quay đầu lại nhìn quân doanh của Thường Thắng quân, rồi khi tiếp tục đi, y vỗ vỗ vai Mao Nhất Sơn:
- Mao huynh đệ, giết nhiều vào
Mao Nhất Sơn gật đầu, lại nghe y nhẹ nhàng buông thêm một tiếng:
- Phải sống
Mao Nhất Sơn lại gật đầu.
Bản thân các huynh đệ trên khắp núi đồi kia, đương nhiên cũng rất muốn sống Mao Nhất Sơn thầm nghĩ.
Vào lúc này, các binh sĩ vẫn thường xuyên chạy trốn, còn chưa nghĩ đến, để thực hiện được hai tiếng "phải sống" đó, sẽ khó khăn đến mức độ nào. Giờ này, Mao Nhất Sơn cũng không quá sẵn lòng suy nghĩ tới những khó khăn ở phía sau hai tiếng đó. Quân địch đang ở khắp núi đồi, đồng bạn cũng đang ở khắp núi đồi, tất cả đều vì điều đó mà vật lộn với số phận.
Trong quân doanh Thường Thắng quân, sau khi chạy tới như sấm rền gió cuốn, Quách Dược Sư lại đánh giá kỹ càng sức chiến đấu của đội quân Vũ triều ở thôn Hạ. Vị danh tướng đương đại này điềm tĩnh mà lạnh lùng, trên đường tiến công, đã bố trí xong việc hạ trại, lúc này lại đang bình thản một cách đáng sợ, sửa đổi kế hoạch tiến công thôn Hạ.
Lúc nhận được tin tức về hỏa khí, y đã biết rõ, tác giả của kế hoạch phá để Hoàng Hà, đang ở trong đội quân Vũ triều trước mắt. Bởi vì trong kế hoạch trên bức thư mà Tông Vọng nhận được, biện pháp phá để cũng là dùng thuốc nổ.
Mà ở phía bên kia, các chủ tướng tập trung ở sở chỉ huy, mọi người cũng đã hiểu được sự lợi hại của Quách Dược Sư và Thường Thắng quân, hiểu được sự khó khăn của trận đánh này, tâm trạng thoải mái sau thắng lợi ngày hôm trước đã hoàn toàn tan biến. Mọi người đều chăm chú bổ sung ý kiến cho kế hoạch phòng ngự.
Đứng trên một chỗ cao trong gió tuyết, Ninh Nghị nhìn về phía đại doanh của đội quân kia, lại nhìn đoàn người phía dưới sơn cốc, bóng dáng Quyên Nhi chạy tới chạy lui trong đám người, chỉ huy việc phân phát thức ăn, thấy vậy, hắn mỉm cười. Không bao lâu, có người vượt qua các hộ vệ, chạy tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng nắm tay hắn.
Đó là Hồng Đề, do là phụ nữ, cho nên trồng nàng có vẻ mỏng manh trong gió tuyết, hai người tay trong tay đứng bên nhau, trông rất giống một đôi phu thê.
- Đang nghĩ gì vậy?
Hồng Đề khẽ hỏi.
- Ta nghĩ sắp tới sẽ rất khó khăn.
Ninh Nghị dịu dàng mỉm cười, ánh mắt hơi nhìn xuống, rồi lại nhìn lên:
- Nhưng thật sự là lúc thấy bọn chúng áp sát, ta cũng hơi sợ.
- Ta cũng sợ.
Một hồi lâu sau, Hồng Đề mới khẽ nói.
Ninh Nghị quay lại nhìn khuôn mặt trắng trong thuần khiết của nàng, mỉm cười:
- Tuy nhiên có sợ cũng không ích gì. Ta từng sợ nhiều lần, nhưng rồi cũng qua...
Hồng Đề chỉ cười, nỗi sợ đối với chiến trường của nàng đương nhiên không giống nỗi sợ của người bình thường, nhưng nàng vẫn hiểu cảm nhận của người bình thường:
- E rằng kinh thành sẽ càng khó khăn hơn.
Sau một hồi, nàng nói:
- Nếu kinh thành bị phá, chàng có theo ta về Lữ Lương không?
- Có thể cân nhắc.
Ninh Nghị nhìn về phía có thể là thành Biện Lương, phía đó gió tuyết đầy trời, bầu trời u ám:
- Ít ra có thể thay nàng dẫn các huynh đệ về.
- Nhưng còn bọn các nàng Đàn Nhi
Hồng Đề khẽ cười:
- Trước kia Lập Hằng từng đồng ý với ta, muốn cho ta được bình yên, chàng đã đến Lữ Lương, vì ta mà chuẩn bị nền tảng cho trại, chàng tới trợ giúp cho vị Tần thừa tướng kia, mong có thể cứu được thành Biện Lương. Hôm nay ta đã là thê tử của chàng, ta biết chàng đã làm những gì, đã cố gắng tới mức nào, những gì ta muốn, chàng đã cho ta cả rồi, hôm nay ta nghĩ thay cho chàng, nếu Biện Lương bị phá, sau đó chàng sẽ làm cái gì? Ta đã là người của chàng, bất kể chàng làm cái gì, ta cũng sẽ suốt đời theo chàng.
Ninh Nghị nhìn phía trước, giơ tay lên, ánh mắt trở nên nghiêm nghị:
- Ta không suy nghĩ nhiều như vậy, nhưng nếu thành Biện Lương thật sự bị phá, có hại khả năng: hoàng đế và các đại thần sẽ đi về phía nam, dựa vào Trường Giang để phòng thủ, hoặc là trong vài năm, người Nữ Chân lại lấn tới, Vũ triều bị tiêu diệt. Nếu là trường hợp sau, ta sẽ suy xét đến việc đưa bọn Đàn Nhi đến Lữ Lương Sơn. Tuy nhiên bất kể khả năng nào xảy ra, sau này Lữ Lương Sơn sẽ càng ngày càng khó khăn,
Hắn im lặng một lát, lại nói:
- Bất kể thế nào, bây giờ có thể chống đỡ, thì cứ đánh với quân Nữ Chân một trận, sau đó có thể sẽ phải đánh cả đời!
Rồi hắn phẩy tay:
- Thật ra cũng không cần phải suy nghĩ nhiều, nàng xem, chúng ta đều trốn không thoát rồi, có khả năng như ta đã nói, ở đây sẽ máu chảy thành sông.
Hắn chỉ về phía khu đóng quân của Thường Thắng quân, Hồng Đề gật đầu. Rồi Ninh Nghị lại nói:
- Tuy nhiên, ta cũng có một chút tư tâm.
- Tư tâm gì?
- Nhìn phía dưới kìa!
Ninh Nghị chỉ về phía đoàn người, trong đám người, một bóng dáng quen thuộc lướt qua, hắn nhẹ nhàng nói:
- Ta muốn đưa Quyên Nhi đi.
Trong đám người, dường như Quyên Nhi cảm nhận được, ngẩng đầu nhìn lên phía trên. Hồng Đề cười cười, Ninh Nghị cũng cười, hắn đưa tay kéo Hồng Đề, ôm vào lòng, trong gió tuyết, thân thể hai người dán sát vào nhau Một lúc lâu sau, đôi mắt Ninh Nghị lại mở ra, thở ra một làn khói trắng, ánh mắt đã khôi phục vẻ điềm tĩnh và lý trí.
Lẽ thường tình, là con người ai cũng sẽ sợ hãi, nhưng trong thời gian này, cũng không có chỗ cho sự sợ hãi. Đối với Ninh Nghị mà nói, cho dù Hồng Đề không tới, hắn cũng sẽ nhanh chóng lấy lại trạng thái cân bằng, nhưng đương nhiên, sẽ không cảm thấy lòng mình ấm áp như thế này.
Gió tuyết kéo dài, hai đội quân vừa thực hiện một trận ác chiến, tiếp tục giằng co dưới bầu trời đêm. Xa xa, quân Nữ Chân đã thu binh khỏi thành Biện Lương. Trên mặt đất, toàn bộ cuộc chiến lạnh lẽo như một khối băng ngưng kết. Mặt phía bắc, thành Thái Nguyên đơn độc, thoạt nhìn cũng lung lay sắp đổ, suốt cả mùa đông không tìm được bất cứ tài nguyên nào, từ lâu, người trong thành đã mất đi sự liên hệ đối với thế giới bên ngoài, không ai biết cuộc chiến dài dằng dặc này đến bao giờ mới kết thúc.
Ngày 4 tháng 12, Thường Thắng quân triển khai tấn công toàn diện đối với quân phòng thủ thôn Hạ, cuộc chém giết ác liệt và ầm ĩ lan khắp mặt đất phủ đầy tuyết trong sơn cốc. Trong tình thế đôi bên đều liều mạng chiến đấu, hầu như bất cứ ý niệm lợi dụng thủ đoạn gì đó để chiếm lợi thế, cũng đều rất khó đứng vững, Du mộc pháo bắn ra, sẽ bị đáp trả bằng uy lực của cung tên, từ mức độ chiến tranh ác liệt nhất, tướng lĩnh đôi bên lại bắt đầu quay ra "đánh cờ", mà hiện ra trước mắt, khắp mọi nơi chỉ là một màu đỏ tươi khủng khiếp.
Tên bay qua bầu trời, tiếng gào thét chấn động khắp nơi, vô số người với vô số đao thương chém giết lẫn nhau, tường trong, tường ngoài, giữa ruộng đồng, trong công sự, dưới chân núi, bên bìa rừng, cạnh tảng đá, ven dòng suối nơi nơi đều là tử vong và thống khổ do cuộc tàn sát kia gây ra. Buổi chiều, tuyết mạnh ngừng rơi, theo tiếng gào thét xung phong không dứt, máu tươi từ những đám chém giết chảy tràn ra...
1) Tường thành ngày xưa thường được xây hai lớp tường cách nha, ở giữa rộng, có thể đi lại được. Lớp tường phía ngoài gọi là ngoại tường (tường ngoài), lớp tường phía trong gọi là nội tường (tường trong).
(2) Oán quân: biệt danh của quân đội Liêu, ở đây chỉ những binh sĩ người Liêu, giờ theo Nữ Chân, sau khi Kim diệt Liêu.
3) Máy bắn tên: đây là loại máy bắn tên mà phương Tây gọi là Ballista. Thay vì dùng lực đàn hồi của cánh cung, Ballista sử dụng hai đòn bẩy với lò xo xoắn để bắn những mũi tên lớn bằng sắt, có khả năng xuyên giáp từ khoảng cách rất xa, thậm chí xuyên qua tường thành (nếu máy và tên đủ lớn). Ballista được sử dụng rất phổ biến trong đế chế Hi Lạp, La Mã cổ đại và trở thành từ gốc của khoa học đạn đạo (ballistic).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...