Nhưng bởi vì hắn đã có bản thiết kế nên nếu như sai một chỗ thì có thể dựa vào đó chỉnh sửa thứ khác vô. Tuy có thể xử lý, không ảnh hướng toàn cục nhưng có thể khách hàng sẽ yêu cầu làm lại một lần nữa.
Hoặc là gỗ va đập, rơi bể, các loại tình huống ngoài ý muốn. Đó đó khiến cho tác phẩm bản thảo và tác phẩm làm ra có chỉ tiết không giống nhau, vậy thì phải làm lại một cái mới.
Cho nên kiếm tiền không hề dễ dàng.
Tần Lãng nhận phôi gỗ rồi chuyển chúng vào phòng điêu khác ở lầu một, hắn đã chuẩn bị xong từ sớm.
Bây giờ đã là tháng tám, không còn mưa dầm, nhiệt độ và độ ẩm của tầng một phủ hợp để làm phòng điêu khác.
Nếu đặt phòng điêu khắc ở trên tầng năm thì lại không thích hợp. Bởi vì trên đó bây giờ nhiệt độ quá cao, khiến cho khối gỗ nóng lên sẽ bị giãn ra. Rồi khi mùa đông lạnh chúng lại co lại, sẽ ảnh hưởng đến tác phẩm.
Đây là hợp đồng lớn đầu tiên mà Tần Lãng nhận được, cho nên hẳn rất chú trọng tới danh tiếng của những tác phẩm này. Vậy nên hẳn muốn tác phẩm của mình được giao đi phải hoàn hảo nhất.
Tô Thi Hàm mua và lắp đặt một thiết bị có thể đo nhiệt độ, độ ẩm, hàm lượng bụi mịn PM2.0 trong phòng.
Cùng với một cái máy hút ẩm, một cái máy tạo độ ẩm, một cái điều hòa không khí, và một cái máy làm sạch không khí có thể hút bụi nhỏ.
Hơn nữa những thiết bị này thuộc nguyên bộ của Smart Home nên chỉ cần thiết bị đo thấy độ ẩm quá cao thì sẽ tự động bật máy hút ấm đến độ ẩm đạt tiêu chuẩn sẽ tự động tắt.
Máy tạo độ ẩm cũng tương tự như vậy, nếu độ ấm quá thấp sẽ tự động bật máy tạo độ ẩm.
Điều hòa không khí thì khi phát hiện nhiệt độ cao quá nó sẽ tự động bật.
Máy làm sạch không khí thì luôn bật. Bởi Tân Lãng điêu khắc thì trong không khí sẽ có bụi, dẫn đến chỉ số bụi PM vượt mức. Máy làm sạch không khí sẽ hút hết những bụi đó và cho ra không khí sạch.
Có những thiết bị tiện dụng này sẽ đảm bảo nhiệt độ, độ ẩm và không khí trong phòng luôn đạt tiêu chuẩn.
Ngoài ra tường của phòng làm việc này còn được cách âm bằng bông vải, cửa cũng là cửa cách âm. Nếu bên ngoài có tiếng động lớn cũng sẽ không ầm ĩ đến bên trong phòng, Tân Lãng có thế tập trung làm việc.
Điêu khắc là một môn nghệ thuật cần sự tĩnh tâm, tập trung làm việc.
Những ngày Tần Lãng điêu khá thì Tô Thi Hàm và cha mẹ Tân Lãng sẽ xuống bếp nấu cơm.
Có lúc Tân Lãng nghỉ ngơi cũng sẽ xuống bếp hoặc là chơi đùa với con.
Bởi vì trong phòng điêu khắc khá nhiều bụi nên Tân Lãng không đưa ba đứa nhóc vào. Tránh để bọn chúng hít phải bụi dẫn đến các bệnh về đường hô hấp và viêm phổi.
Mấy hôm trước bà Tân mua quà cáp đưa cho Tần Như, nhờ bà đưa cho bác sĩ Tào.
Trong nhà có con nít nên tạo mối quan hệ tốt với bác sĩ khoa nhỉ là việc phải làm.
Đảo mắt đã tới ngày hai ba.
Sáng sớm hôm nay sau khi Tô Thi Hàm tỉnh dậy thấy Tần Lãng không xuống phòng dưới lầu để làm điều khắc. Mà đang ở ngoài ban công phơi nâng cùng mấy đứa nhỏ. Cô duỗi lưng một cái, xuống giường, đẩy cửa trượt làm bằng kính ra, đứng hướng về phía mặt trời vươn vai. Vừa làm vừa nói chuyện cùng Tân Lãng: “Mặt trời hôm nay thoải mái thật đó chồng”
“Chỉ có buổi sáng mặt trời mới dịu như thế này, buổi trưa mặt trời gắt quá.
“Ba đứa nhỏ thế nào rồi? Có ngoan không?”
“Ai ui! Vũ Đồng nhà ta phơi nắng thật thoải mái, ngủ luôn rồi”
“Vợ ơi! Chúng ta đưa mấy đứa đến lầu hai. Anh dẫn em đi xem cái này hay lắm” Tân Lãng đứng dậy nói với Tô Thi Hàm đang trêu mấy đứa nhỏ.
“Có đồ tốt?" Hai mắt Tô Thi Hàm sáng lên.
Một ngày 24 giờ trôi qua rất nhanh, bởi vì mỗi ngày đều bận bịu không ngừng nghỉ. Cô cảm thấy thời điểm mình thoải mái nhất là lúc ba đứa nhóc này ngủ và lúc cô được nghỉ trên giường.
Những lúc như vậy là sung sướng nhất.
Không có cho con uống sữa vội vội vàng vàng như đánh trận, không có chuyện ngồi trong toilet chưa kịp đi xong thì ba đứa nhỏ khóc lớn gọi ra.
Bởi vì Tân Lãng phải điêu khắc nên thời gian dành cho mấy đứa nhỏ giảm bớt. Mấy đứa nhỏ khóc ré lên thì cha mẹ Tân Lãng không thể nào dỗ được, chỉ có cô mới có thể khiến cho chúng ngừng khóc.
Nhưng cô không phải lúc nào cũng kể khổ với Tân Lãng. Vì Tân Lãng đang vất vả, khổ cực xây dựng tương lai cho bọn họ, kiếm tiền nuôi gia đình để mua ngôi nhà lớn hơn.
Dù mười ngày qua cô cũng khổ và mệt, nhưng nghĩ đến chuyện cuối năm đơn hàng làm xong, Tân Lãng lấy được tiền về đầy đủ. Tháng mười năm sau tới ngày sinh nhật Tân Lãng thì bọn họ cùng nhau đi đăng ký kết hôn rồi mua nhà. Vừa nghĩ tới bọn họ có thể mua nhà mới, cô cảm thấy vô cùng chờ mong với tương lai. Và trong đầu có vô số ý tưởng trang trí nhà cửa.
Những ý nghĩ này thỉnh thoảng cô sẽ viết ra giấy, để đến lúc có nhà mới sẽ đưa cho bên thiết kế xây dựng.
“Đi” Tân Lãng cười đẩy xe đẩy của mấy đứa nhỏ vào phòng, sau đó cùng Tô Thi Hàm ôm mấy đứa
xuống nhà dưới. Rồi đưa bọn chúng cho cha mẹ Tần Lãng trông nom.
Còn Tần Lãng đưa Tô Thi Hàm xuống tầng một.
Tới cửa ra vào của phòng làm việc, Tần Lãng lấy chìa khóa ra mở cửa.
Tô Thi Hàm đứng bên cạnh chờ mong.
Không biết lần này Tăn Lãng điêu khắc ra đồ chơi thú vị gì.
Mấy ngày này tâm tư của Tân Lãng không có đặt hết lên mẫu điêu khắc [Tam Anh Chiến Lữ Bối] bởi đôi khi cũng căn nghỉ lấy hơi. Mà từ bản mẫu thiết kế muốn đem nó lập thể hóa ra ngoài có đôi khi cũng cần linh cảm.
Những lúc ấy Tần Lãng sẽ đi điêu khắc một số vật nhỏ, buông lỏng tỉnh thần của minh, đồng thời cũng tìm ra linh cảm mới.
Trước đó Tân Lãng điêu khắc ra chín con rồng, mỗi con đều khác nhau. Điêu khắc ra chín con rồng trong thần thoại.
Huyên Huyên rất thích món đồ chơi mới này.
Tô Thi Hàm chụp ảnh những con rồng đó lại sau đó đăng lên tài khoản WeChat của bên cửa hàng điêu khắc và nhận được phản hồi rất tốt.
Đã bán được sáu con rồng, để lại ba con cho ba đứa nhóc làm đồ chơi. Nếu không thì chín con rồng đó đều bán hết sạch.
“Hôm nay chồng lại điêu khắc ra vật gì vậy? Hay là hôm qua anh điêu khắc ra cái gì?” Mặt Tô Thì Hàm tràn đãy mong đợi
Tần Lãng mở cửa phòng ra, sau đó lấy hai tay bịt kín mắt Tô Thi Hàm lại, thần bí cười nói: "Vào rồi thì em sẽ biết.”
“A! Còn bịt mắt em nữa chứ. Lần này trông thần bí thật đấy” Tô Thi Hàm kinh ngạc nói
“Đương nhiên là thăn bí rồi. Để anh dắt em qua” Tân Lãng vừa nói vừa từ sau lưng đưa Tô Thi Hàm vào trong phòng, sau đó lấy chân đóng cửa lại
“Cứ đi thẳng về phía trước” Tân Lãng nói “Được rồi, dừng lại! Quay sang bên phải."
“Ok! Em nhắm kĩ mắt lại, anh đếm ngược ba, hai, một mới được mở mắt nhé”
“Được.” Làm cái gì mà thần bí như vậy? Tô Thi Hàm vô cùng tò mò.
"3."
"2."
"1."
Tiếng hô số một vừa dứt, Tần Lãng buông tay ra, Tô Thi Hàm chầm chậm mở mắt ra.
Cô lập tức nhìn thấy trên bàn làm việc trước mặt có một tòa thành và cái bánh ga tô hai tầng được điêu khắc từ gỗ.
Trên bánh ga tô còn có một tấm thiệp chúc mừng, trên đó ghi “Chúc mừng vợ sinh nhật 20 tuổi vui vẻ"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...