Nuông chiều thái tử phi

Sau khi xong bữa tiệc rượu, ba người lại chơi ném thẻ vào bình còn đến khe nước thả câu.
 
Phương Phù vốn đang muốn thả diều nhưng Kiều Uyển nghe xong chuyện Huệ phi nương nương có ý với Lưu Nguyên thì trong lòng đang có chút suy nghĩ bí mật. Sợ con diều cuốn lại với nhau hay bay đi khiến người khác nhặt được, đó đều không phải điểm lành, bởi thế nên khuyên bảo các nàng uống xong rượu thì đừng đi hóng gió nữa.
 
Vì thế sau đó bọn họ trở về sơn đình tấu nhạc, chơi cờ, cái võ tỳ gọi là Sương Thanh thấy Kiều Uyển đánh đàn có chút không hứng thú nên tự mình biểu diễn múa kiếm khiến Phương Phù và Kỳ Hoàn cũng không muốn nghiêm túc chơi cờ nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vài vị quý nữ đều xuất thân từ nhà Võ Huân, Kỳ Hoàn còn từng học qua mấy bộ kiếm pháp quyền cược lúc còn niên thiếu. Chẳng sợ bây giờ các quý nữ Sĩ Lâm cổ xúy nữ tử phải nhã nhặn lịch sự, các nàng cũng hoàn toàn không coi đây là sự sỉ nhục.
 
Kỳ Hoàn lập tức cuốn tay áo lên muốn biểu diễn một bộ Đồng Tử công, khiến Phương Phù cười đến mức bổ nhào lên người Kiều Uyển.
 
Kiều Uyển không nhịn được thở dài: “Ta nghe nói mẫu thân ta lúc còn thiếu thời, quý nữ trong kinh thành còn từng tụ tập bên nhau đánh mã cầu đó. Nhưng bây giờ vì thiên tử yêu thích nên Huệ Phi nương nương còn không muốn cho công chúa Đức Khang cưỡi ngựa nữa kìa.”
 
Kỳ Hoàn cầm kiếm của Sương Thanh khoa tay múa chân nửa ngày nhìn cũng ra hình ra dáng. Nghe thế nàng ấy nhận lấy khăn lau trong tay thị nữ lau mồ hôi ở thái dương: “Lần tới chúng ta cũng có thể đánh mã cầu mà, chả nhẽ Thái tử còn vì ngươi đánh mã cầu mà kháng hôn hay sao?”
 
Phương Phù đưa rượu cho nàng ấy: “Sao ngươi còn chưa uống được vài chén mà lời nói đã như say rượu thế?”
 
Kiều Uyển cười, lại đánh một khúc đàn.
 
Cho tới khi hoàng hôn, ba người mới tận hứng mà ra về.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
**
 
Tháng đầu hạ thời tiết không mưa nhiều như cuối xuân, cũng không oi bức như giữa hạ.
 
Kiều Uyển nghe thấy đám nha hoàn đang chuẩn bị làm mành cửa sổ mới cùng túi thơm, lại mở nhà kho tìm chiếu ngọc, cũng bắt đầu chuẩn bị làm gối, cuối cùng cũng từ bỏ việc mỗi ngày bắt nàng lựa chọn xiêm y cùng vải vóc rồi.
 
Thanh Trú có chuyện nói: “Bây giờ cũng không cần chuẩn bị quá nhiều y phục hè như thế, ai mà biết được một tháng sau phong trào của Ngọc Kinh sẽ là cái hình dạng gì?”
 
Sơ Ảnh cũng đáp lời nói: “Mỗi năm cũng yến tiệc của trưởng công chúa Thanh Hòa, luôn có rất nhiều mẫu mới mẻ đa dạng, chờ một chút cũng tốt.”
 
Thanh Trú đột nhiên nhớ tới: “Tiểu thư năm nay có tham gia yến tiệc của công chúa Thanh Hòa không?”
 
Kiều Uyển đang luyện chữ sửng sốt, nhất thời cũng không biết trả lời nàng ấy thế nào.
 

Thấy nàng im lặng, Xuân Thủy đang ngồi ở cửa sổ thắt dây đeo đúng lúc chen vào nói một câu: “Thanh Trú tỷ tỷ, yến tiệc Thanh Hòa là cái gì thế?”
 
Thanh Trú không muốn đáp liền qua loa có lệ: “Chính là yến hội trưởng công chúa làm mỗi năm một lần vào tháng năm, phần lớn là tông thất trong kinh, gia nữ quyền huân quý tham gia.” Nàng ấy nghĩ ngợi, lại bổ sung: “Nếu trong phủ có nữ lang chưa hôn phối trước hoặc sau cập kê thì cũng có thể cùng tham gia với trưởng bối.”
 
Xuân Thủy lập tức hiểu ra, đây là yến hội của các phu nhân ngọc Kinh dành cho những nữ lang đang chờ gả đi. Nàng ấy không nhịn được nói: “Chỉ là tiểu thư cũng đã được tứ hôn rồi, chắc hẳn không cần tham gia đúng không?”
 
Kiếp trước Kiều Uyển đã từng tham gia qua nhiều bữa yến tiệc của trưởng công chúa Thanh Hòa, cũng chính là năm ấy, sau cung kiến, phủ Khang Bình Bá đã tới phủ cầu hôn.
 
Lúc đó phủ Tuyên Ninh Hầu cũng không phải là không có nhiều lựa chọn nhưng ngoại thích phải điệu thấp, Võ Huân thế yếu, cuối cùng Tiêu thị vẫn lựa chọn phủ Khang Bình Bá.
 
Vốn tưởng phủ Khang Bình Bá đã từng là thuộc hạ cũ của hầu phủ, Kiều Uyển lấy danh xưng Huyện chủ cũng coi như gả thấp. Không nghĩ tới lại dẫn sói vào nhà, khiến cho bọn họ có cơ hội làm giả công văn, tín vật, mưu cầu cái “Công lao bình loạn” giả dối kia.
 
“Tiểu thư?”
 
Kiều Uyển hồi phục tinh thần, nói: “Năm ngoái mẫu thân từ chối nói tuổi ta còn chưa đủ nên không có tham gia, năm nay e là vẫn phải đi. Tuy rằng đã được tứ hôn nhưng trưởng công chúa từ trước tới nay đều chăm sóc ta rất nhiều, hẳn nên đi lại mới phải.”
 
Trưởng công chúa phong hào là Vĩnh Xương, là trưởng nữ của Kiều Thái hậu, là thân tỷ tỷ của đương kim Thánh Thượng.
 
Lúc Kiều Uyển còn bé sống ở trong cung một thời gian, khi trưởng công chúa hồi cung Trường Xuân thăm mẫu thân thường xuyên mang cho công chúa Gia Ninh và nàng chút hoa tươi cùng điểm tâm trong phủ. Bởi vì Thái hậu yêu thích nàng nên Trưởng công chúa ở ngoài cung cũng thường cho nàng tới phủ du ngoạn. Còn bảo Kiều Uyển không cần đa lễ, cứ gọi bà ấy là cô cô là được.
 
Kiếp trước, số người từng vì phủ Tuyên Ninh Hầu mà bôn tẩu cũng không nhiều lắm, trong đó cũng có Trưởng công chúa. Tuy rằng Kiều Uyển biết bà ấy là muốn bảo toàn cho Sở Vương nhưng trong lòng vẫn luôn cảm kích.
 
Kiếp này nàng được tứ hôn với Đông Cung, thân càng thêm thân với trưởng công chúa, Tính toán ngày tháng một chút thì có lẽ thiệp mời yến tiệc Thanh Hòa này cũng rất nhanh sẽ tới phủ Tuyên Ninh Hầu.
 
Thanh Trú ai u một tiếng, nói: “Tiểu thư, lần này cũng không thể nào tiếp tục ăn mặc đơn giản chứ.” Kiều Uyển liên tiếp hai lần mặc y phục thanh nhã giản dị ở Xuân Yến khiến nàng ấy hơi có chút không chịu được.
 
Sơ Ảnh cũng liên thanh mà phụ họa: “Mấy ngày trước chúng ta có làm một kiện áo khoác màu vàng cực kỳ thích hợp, phối cùng với váy thạch lựu, cũng không biết cạp váy đã thêu xong chưa nữa, lát nữa để ta đi tìm người thêu thùa hỏi một chút.”
 
Thanh Trú cũng suy tư một chút: “Vẫn là trâm hoa tươi hay chọn một bộ trang sức ngọc màu vàng đây?”
 
Xuân Thủy không quản đến trang sức nhưng nhiệt tình cũng không giảm sút: “Đợi khi nào chọn xong váy áo cùng túi hương trong tay áo, ta làm son môi mới cho tiểu thư nhé. Màu sắc son môi mới cùng màu với váy áo, phối hợp thỏa đáng chẳng phải sẽ càng tốt hơn hay sao?”
 
“Ý kiến hay.” Sơ Ảnh vỗ tay, “Thế thì vẫn nên chọn hoa tươi đi?”
 
Kiều Uyển thấy các nàng ấy đã quên luôn mình, nói với Thu Sơn một bên: “Mài mực tiếp cho ta đi.”

 
Tuy Thu Sơn vẫn lẳng lặng mà đứng hầu ở một bên nhưng nàng cũng nghe đến mức mặt mày mang theo ý cười, nghe được âm thanh gọi lúc này mới cúi đầu đáp lời.
 
Đến buổi tối, Tiêu thị quả thật mang thiệp mời của Trường công chúa tới.
 
Kiều Uyển cười nói: “Chúng ta hôm nay mới còn nói tới chuyện này đó. Đám Thanh Trú các nàng còn chọn cho con y phục trang thức đủ loại rồi đó.”
 
Tiêu thị cũng cười: “Ta đây cũng liền không cần dặn dò nữa. Đến lúc đó đám nữ lang tất nhiên đều trang phục lộng lẫy mà tham gia, cũng không thể lại để con tiếp tục làm bậy.”
 
Kiều Uyển không nghĩ tới Tiêu thị cũng có oán hận với trang phục đơn giản của nàng, liền nói theo: “Người yên tâm, các nàng đều đã chuẩn bị xong áo ngoài màu vàng còn cả một hai muốn làm son môi mới đó. Con lại chả cần để các quý nhân thường thức, đoạt sự nổi bật làm cái gì.”
 
Tiêu thị lại nói: “Đương nhiên không phải để các nàng nhìn xem người được Đông Cung lựa chọn rồi.”
 
Trong lòng Kiều Uyển không khỏi rùng mình.
 
Tiêu thị thấy sắc mặt nữ nhi biến đổi vội nói: “Ta chỉ trêu ghẹo con một chút mà thôi, sao lại cho là thật cơ chứ? Chớ hoảng sợ.”
 
Kiều Uyển lắc đầu: “Mẫu thân nói có lý, vốn dĩ ta nghĩ đã lâu không tới thăm trưởng công chúa nhưng mà quên mất chuyện này, là con sơ xuất.”
 
Tiêu thị thấy nàng nghiêm túc như thế, nhớ tới nàng ngày xưa thiên chân yêu kiều, đau lòng không thôi: “Con cũng đừng nghĩ nhiều, Trưởng công chúa yêu thương con, ai dám nói một câu không hay? Như lời của tam ca con ngày ấy, con phải thực sự tin rằng có Đông Cung ở phía sau chống lưng cho con đó.”
 
Kiều Uyển gật đầu đáp lời: “Con hiểu.”
 
Tiêu thị nghĩ ngơi rồi nói: “Chỗ ta cũng có một chuyện khiến ta rất phiền lòng, đại ca còn từng cùng Tạ gia đại Lý tự thiếu khanh đính hôn, sau đó trưởng bối trong nhà họ Tạ lại qua đời, nữ lang Tạ thị liền cùng phụ mẫu về quê để tang giữ đạo hiếu. Qua mấy tháng nữ Tạ gia sẽ trở lại Ngọc Kinh nhưng vừa hay gặp được chuyện con được thiên tử tứ hôn lại còn có lễ cập kê cần xử lý. Bây giờ hôn sự của đại ca con khiến ta không biết nên xử lý như nào mới tốt nữa.”
 
Kiếp trước Kiều Uyển ở chung với Tạ thị tầm hai năm, biết nàng ấy là một nữ tử thấu hiểu ôn nhu, cảm tình với đại ca luôn luôn rất tốt.
 
“Mâu thân cảm thấy không nên làm lớn sao?” Kiều Uyển biết ý của phụ mẫu, bởi vì danh tiếng ngoại thích nên không muốn làm nổi bật.
 
“Chiếu theo ý tứ của Thái hậu nương nương thì lễ cập kê năm nay của con chắc chắn sẽ làm lớn. Sau đó lại là hôn lễ của đại ca con, nếu tiếp tục làm lớn sợ là quá mức điệu cao. Nhưng đại ca con dù sao cũng là trưởng tử hầu phủ, nếu hôn lễ không làm lớn thì thật sự ủy khuất cho nữ lang Tạ gia, cũng sợ nàng sẽ sinh ra khúc mắc với con. Như thế trong phủ không thể một lòng, thế thì thật không hay.”
 
Kiều Uyển cũng không tính làm lễ cập kê lớn, nhưng lại bất đắc dĩ vì thế này. Lại nhân ước định với Đông Cung, đây cũng là để cho Thái tử thấy. Kiều Uyển tự thấy bản thân còn hiểu tính cách của Tạ thị, nếu thật sự trong phủ làm như thế thì nàng ấy ắt có thể hiểu được. Nhưng như thế thì thật là ủy khuất người ta.
 
“Nghe lời của mẫu thân, lễ cập kê của con định vào ngày con sinh thần sao?”

 
Tiêu thị nói: “Thượng tị chính vào ngày con được tứ hôn, cung Trường Xuân cũng chưa có tin tức chính xác. Hôm đó ta cùng với Thái hậu nương nương đã thương nghị lại, còn có ngày do Khâm Thiên Giám tính ra, ngày sinh thần của con là ngày hợp nhất.”
 
Kiều Uyển chậm rãi châm chước nói: “Thế vẫn muốn nói câu chuyện bên trong cho Tạ phủ hay sao….. Để con mời Tạ gia tỷ tỷ tới lễ cập kê của con để cho tỷ ấy thấy thành ý của phủ chúng ta?”
 
Tiêu thị thở dài: “Công chúa chỉ có thể làm thế thôi. Con đồng ý làm người đứng ra quả thật là tốt nhất. Ta với Thái hậu đã bàn bạc qua danh sách khách quý, còn cần phải mời trưởng công chúa xem qua, yến tiệc Thanh Hòa cũng vừa hay để ý tiếng gió của các quý nhân.”
 
Kiều Uyển có chút kinh ngach: “Thế nào lại làm động tĩnh lớn như thế?”
 
Tiêu thị nhịn không được dí dí vào trán nàng: “Cô nương ngốc, vậy con cho là cái gì là làm lớn đây?”
 
Kiều Uyển thở dài: “Con còn cho là chỉ mời đến trưởng công chúa là được.”
 
Tiêu thị lại cười: “Thế còn chưa đủ.”
 
**
 
Ngày yến tiệc Thanh Hòa còn chưa tới, Kiều Uyển cũng không nghĩ nhiều nữa. Hôm nay, tẩu tử nhà nhị thức Lâm thị laij tới thăm nàng, còn cho người mang theo chút kim hạnh mới, cây hoa mai và anh đào tới.
 
“Đây là do thôn trang của nhà ta tự mình trồng, vốn dĩ là tặng cho ta nếm thử thức mới. Ta ăn thấy năm nay rất ngon nên nhanh chóng chọn một chút đưa cho muội.” Lâm thị cười nói, “Hoặc là thừa dịp còn tươi ăn nhanh hoặc là để làm điểm tâm, ủ rượu đều được cả.”
 
“Đa tạ tẩu tẩu nghĩ tới ta, năm nay ta có vài nhất định sẽ nhớ tới tẩu đầu tiên.” Kiều Uyển ngồi xuống bên cạnh Lâm thị, “Gần đây tẩu tẩu đang bận cái gì thế, sao lâu như thế mà không tới thăm ta?”
 
“Còn có thể bận cái gì nữa, suốt ngày cùng cái đường ca đầu gỗ kia của muội đọc sách đó, qua mấy năm nữa thì con của hắn cũng phải đi học rồi mà không biết khi nào hắn mới có thể thi đậu nữa.”
 
Kiều Uyển cười: “Chuyện lần trước ta thực sự đã nhận được ân tình từ ca ca và tẩu tẩu, đáng tiếc việc đọc sách này của ca ca ta lại không giúp được gì.”
 
“Ai u, muội còn nói nữa.” Lâm thị xoa ngực, “Thế nào cũng không nghĩ tới phủ Khang Bình Bá lại như thế, còn truyền ra lời đồn, lại còn để cho ngoại thất tùy ý lừa gạt.”
 
Thanh Trú bưng nước tới, Kiều Uyển tự mình cầm lấy đưa cho Lâm thị: “Đừng có nhắc tới nhà hắn ta, nhắc tới còn thấy đen đủi đó.”
 
“Cũng không phải thế.” Lâm thị nhận lấy nước, lại nói, “Ta nhịn không được mà muốn nhiều lời vài câu thôi. Ngày đó lúc ta về nhà mẹ đẻ tiểu muội trong nhà còn nói với ta, lễ đạp thanh mùa xuân trước sau thượng tị còn thường xuyên bắt gặp tiểu thư phủ Khang Bình Bá ở Xuân Yến. Không nghĩ tới phủ đệ Võ Huân như nàng ta lại văn chương thanh lệ tự nhiên như thế. Bây giờ bởi vì cái ngoại thất kia là thị nữ của nàng ta chỉ sợ đợi đến khi nàng ta có thể ra khỏi cửa thì vẫn không thể ngẩng cao đầu như cũ.”
 
Lâm thị thở dài: “Huynh đệ trong nhà làm ra chuyện như thế, mặt mũi trong đám tỷ muội khuê trung cũng không còn. Huynh trường nàng quả thật là một người hồ đồ!” nhất thời nàng ấy cũng không dám giống với Chu lão thái quân, mắng phu thê Khang Bình Bá trị gia không nghiêm.
 
Kiều Uyển nhớ tới hôm đi Xuân Yến ở Chu phủ có gặp qua nữ hài nhà Lâm gia, đối với nàng ấy cũng có vài phần là yêu ai yêu cả đường đi liền nói: “Tẩu tẩu vẫn nên bảo tiểu tỷ muội trong nhà cách xa tiểu thư Thẩm gia này đi.”
 
Lâm thị lập tức phát giác ra có điều bất thường: “Bản thân nàng có chút không ổn sao?”
 
“Tẩu tẩu cũng biết ta có chút giao tình với nàng ta, thường xuyên tới phủ ta chơi đùa. Ngày trước ta thấy nàng ta quả thực cố ý tác hợp ta cùng với huynh trưởng của nàng ta, vốn tưởng rằng chỉ là một chút náo loạn của khuê trung nhưng lúc trước lại có lời đồn đại như thế”, Kiều Uyển chậm rãi nói, “Hơn nữa, huynh trưởng nàng đưa nô tỳ vẫn luôn chăm sóc bên cạnh nàng ta đi để làm ngoại thất, nàng ta sao có thể hoàn toàn không biết gì cả được chứ, lại ở trước mặt ta không hề đề cập tới một chứ? Cho dù coi như nàng bị giấu giếm lừa gạt thì cũng là một người không biết nhìn người, với người bên cạnh cũng không biết cách quản lý. Tương giao với người như thế thì ai mà biết được tương lai sẽ gặp phải cái phong ba gì đây?”
 

Kiều Uyển nói lời này coi như cũng là tránh nặng tìm nhẹ, Lâm thị sẽ tự kéo tơ lột kén. Nàng ấy dường như đã hiểu ra, bưng lên nước hoa mai mã não lẳng lặng uống xong, mới nói: “Đúng là cái đạo lý này, lần tới tẩu sẽ nói chuyện tỉ mỉ với nàng.”
 
Hai người đang nói chuyện, vừa hay Sơ Ảnh từ chỗ nha hoàn thêu thùa mà đi tới, cầm váy thạch lựu đi vào trong.
 
Lâm thị nhìn thấy không nhịn được nói: “Đúng thật là rất tinh tế đẹp đẽ, từng đường kim mũi chỉ đều không tốn ít công phu.”
 
Sơ Ảnh thấy Kiều Uyển không có hứng thú, cười giải thích: “Cũng chỉ là hoa văn chìm, váy rũ xuống cũng không nhìn thấy, khiến người khác kinh ngạc cũng chỉ có viền vàng, trông cũng không quá chói mắt.”
 
Kiều Uyển thấy nàng ấy còn muốn tiếng tục giải trình trước mặt lâm Thị, vội nói: “Ngày thường cũng không uổng cái công phu này, còn không phải vì yến tiệc Thanh Hòa hay sao. Từ sau khi tứ hôn đây là lần đầu tiên gặp gỡ các quý nhân trưởng bối, vẫn phải trịnh trọng một chút mới được.”
 
Vì thế lại nói tới chuyện yến tiệc Thanh Hòa, thẩm thẩm nhà nhị phòng chính là từ yến hội này mà nhìn trúng Lâm thị.
 
“Đúng là có rất nhiều quý nhân lui tới, cũng không hẳn là đều các nữ lang chờ gả.” Lâm thị nghĩ Kiều Uyển cũng định tới  yến tiệc Thanh Hòa, liền tinh tế nói, “Trường công chúa còn chuẩn bị khách viện, để cho những phu nhân thái thái khác có thể dời bước ôn truyện, trò chuyện với nhau.”
 
Kiều Uyển đương nhiên cũng biết chuyện này, kiếp trước sau khi nàng gả vào phủ Khang Bình Bá cũng từng tham dự qua yến tiệc như thế. Huân quý trong kinh thành tương giao hầu hết đều từ tiền triều, càng có hậu trạch. Có khi giữa các phu nhân chỉ cần nói một lời cũng có thể khiến cho lão gia hai nhà lên tiếng chào hỏi khi gặp mặt.
 
“Đa tạ tẩu tẩu, ta chỉ lo đi theo mẫu thân và ma ma giáo nghi, hẳn là sẽ không có sai lầm gì quá lớn.”
 
Lâm thị nhớ tới vị trước mặt này vị thiếu nữ ngây thơ ngày xưa, không chỉ là cháu gái của Thái hậu lại là Thái Tử Phi tương lai. Nàng tới phủ trưởng công chúa thì có thể tạo ra được cái sai lầm gì đây? Cùng với mình năm đó khẩn trương thấp thỏm thì có thể nói không hề giống nhau.
 
Kiều Uyển đương nhiên biết rõ suy nghĩ của nàng ấy, chỉ nói: “Bây giờ ta càng thêm không dám làm gì bước gì thêm một bước, vẫn nên tuân thủ quy củ là tốt rồi.”
 
Lâm thị ngẫm lại nhớ tới trong cung liên tiếp ban cho ba vị dạy lễ nghi, không nhịn được líu lưỡi: “Quả thật đúng là khổ thân ngươi.”
 
Kiều Uyển chỉ mỉm cười, cũng không nói tiếp. nàng tự mình thêm nước cho Lâm thị, còn nhỏ giọng hỏi: “Tẩu tẩu, có muốn thêm hoa quế không?”
 
Nàng nhớ tới lời nói của Phương Phù ở tại phòng khách này.
 
Rất nhiều tâm sự, cuối cùng cũng không có cách này nói ra với người khác, cũng không cần phải nói ra cho người khác.
 
Tác giả:
 
Có một số bằng hữu xấu, không nên chơi cùng bọn họ~
 
-----
 
Trong Thanh Hòa Yến có NPC quan trọng lên sân khấu
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận