Nuông chiều thái tử phi

Không tới mấy ngày, toàn bộ Ngọc Kinh dường như mỗi người đều biết được sự tích công chúa Đức Khang ở Ngọc Thanh Quan ngày ấy.
 
Hết thảy là nhờ Thất hoàng tử trong trận đua ngựa ở kinh thành, tùy tiện nói nguyên nhân khiến quốc bảo mã của Đại Uyên tại sao lại lưu lạc tới trong tay huyện chủ phủ Tuyên Ninh Hầu.
 
Cái câu chuyện kiểu này không ngừng có người thích nghe, các gia tộc huân quý nghèo túng chờ công chúa cập kê cũng hỏi thăm rõ ràng. Truyền ta tới phố phường càng có nhiều phụ nhân bàn tán. Cũng có một số nữ tử khuê các nghe xong nghĩ đến đó là Thái Tử Phi được tứ hôn đều không tránh được tiểu cô tương lai làm khó dễ thì không nhịn được có chút xúc động.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Trước kia Huệ phi còn cố kỵ tới thanh danh của công chúa Đức Khang, hơn nữa cũng không có người khác vạch trần. Mọi người chỉ biết vị này tuy có phong hào công chúa được đương kim thánh thượng yêu thích tính cách ngay thẳng, là một tiểu cô nương cực kỳ thiên chân.
 
Trên thực tế, công chúa Đức Khang xưa nay thích tranh sủng hỏa khí đúng thật hơn nửa là hướng về Đông Cung đi, có điều lần này liên lụy tới cả Thái Tử Phi tương lai, Đông Cung lập tức không thèm để cho cung Quỳnh Hoa chút mặt mũi nào nữa.
 
Tiểu cô nương tựa như lúc này mới hiểu rõ cái lời Đông Cung xưa kia “nhường nhịn” trong miệng mẫu phi là cái gì.
 
“Khiến cho thanh danh của ta xấu đi, hắn có ý gì? Hơn nữa, ta  cần phải để ý tới chuyện những hạ thần cùng tiện dân kia đang bàn tán chuyện gì hay sao!”
 
“Điện hạ ăn nói cẩn thận, Thái hậu nương nương đã truyền ý chỉ tới điện bảo người thời gian này đóng cửa đọc sách.”
 
“Ta không cần!” công chúa Đức Khang nhảy dựng lên, “Tổ mẫu là thân thích của Kiều Uyển, ta không phục, ta muốn gặp phụ thân.”
 
Ma ma kia mặt không có biểu cảm nói: “Bệ hạ cũng có ý này. Cốc công công hôm nay đã tới đây một chuyến rồi, bệ hạ bảo người ở trong cung đọc sách một tháng, đừng tiếp tục ra khỏi cửa nữa.”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhất thời công chúa Đức Khang mất hết tiết khí, căm giận nói: “Chắc chắn là mấy chiêu trò của Thái tử!”
 
Ma ma có chút thương hại mà nhìn công chúa đang biểu đạt kỳ tư diệu tưởng, bà ta cho cung nhân dọn sách đi vào, tiếp tục nói: “Điện hạ nói, tuy nói ý chỉ của Thánh thượng là một tháng nhưng Cốc công công đã đặc biệt nói riêng, những sách chữ mẫu này phải làm xong mới có thể ra khỏi cung Quỳnh Hoa.”
 
**
 
Thời tiết cuối xuân chuyển hạ có một thời gian mưa, Kiều Uyển trừ việc đến chỗ mẫu thân thỉnh an thì suốt ngày ở trong viện đọc sách luyện chữ.
 
Trong lòng nàng có chút buồn cười, giống như là sợ tương lai lại thánh thượng kiểm tra công khóa sẽ ném thể diện của Đông Cung đi.
 

Trước đó Đông Cung đã đưa tới lụa tơ tắm mỏng ty la mà đã rất nhiều năm không hay thấy, không chỉ có nha hoàn kim chỉ để ý tới chuyện làm y phục hè cho tiểu thư, Thanh Trú và Sơ Ảnh ngày nào cũng thấy lên ý tưởng mà sắp xếp vải vóc.
 
Xuân Thủy thanh tú hào phóng, lúc còn ở trong tay con buôn đã được dạy dỗ cẩn thận mấy năm, có một chút ít kiến thức, tay nghề kim chỉ của nàng ấy cũng không tính là quá lợi hại nhưng lại là người thích đẹp lại dám nói. Trước đó lúc gấp gáp làm y phục màu xuân nàng ấy đã cho không ít ý tưởng, bây giờ có nhiều thời gian để các nàng ấy lăn lộn, nàng ấy cuối cùng càng thêm hào hợp với mấy đại nha hoàn.
 
Nhưng còn Thu Sơn, nàng ấy xuất thân tử trong phường thị, cũng không am hiểu mấy cái này, vẫn cúi đầu buồn bã như cũ, chỉ vùi đầu làm việc.
 
Kiều Uyển không có ý định quản mấy chuyện lặt vặt của đám tiểu nha đầu, ở trong lòng nàng, chỉ là chuyện trước khi cập kê phải sắp xếp xong xuôi cho các nàng rồi mới tiến cung.
 
Nàng biết Bát Bảo cô cô, Thanh bội cô cô đều là tâm phúc nha đầu năm đó được Thái hậu  nương nương và Hoàng Hậu nương nương mang vào cung.
 
Nhưng Kiều Uyển đã nhận được những tình cảm thật lòng của đám nha hoàn đời trước, kiếp này chỉ hy vọng các nàng vẫn có thể bình an trôi chảy mà sống sót.
 
Sau khi cơn mưa cuối xuân kết thúc thì cũng tới đầu tháng tư, nghênh đón những ngày thời tiết trong xanh.
 
Kiều Uyển nhận được thiệp của Kỳ Hoàn, tiểu thư phủ Anh Quốc Công, muốn mời đến liễu hiên đình đầu hạ, tụ hội tại Lương Thái thủy các.
 
Lâm viên của phủ Anh quốc công ở tại ngoại ô đúng là nơi mà các nàng gặp nhau năm trước, mỗi năm đến đầu hạ có rượu mới, trái cây đầu mùa, các nàng liền tới đây chơi cờ, ném tên vào bình, uống rượu tấu nhạc.
 
Mùa xuân năm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng phong thiệp mời này vẫn đúng hẹn tới trên tay của Kiều Uyển.
 
Vì thế đám nha hoàn lại có một phen bận rộn, Xuân Thủy Thu Sơn năm vừa rồi chưa từng trải qua việc này nên bị Thanh Trú và Sơ Ảnh chỉ huy đến quay mòng mòng.
 
Kiều Uyển lại tới thỉnh giáo Thanh Bội cô cô, xem nàng có cần tới xin sự đồng ý của Lý ma ma cùng Vương tư tán hay không.
 
Thanh Bội cô cô nghe thấy là buổi tụ hội của mấy tiểu tỷ muội các nàng, cười nói: “Chúng ta liền không đi nữa, đỡ khiến các con không được tự nhiên.”
 
Có điều nàng lại nói: “Người bên cạnh ta này tên là Sương Thanh, chính là võ tỳ mà Thái tử Điện hạ chuẩn bị vì con, con mang đi cùng đi.”
 
Kiều Uyển có chút kinh ngạc, vội vàng nói: “Đa tạ ý tốt của Thái tử Điện hạ.”
 
**

 
Tới ngày đó, xe ngựa được hầu phủ chuẩn bị xuất phủ ra ngoài. Lâm viên của phủ Anh Quốc công cũng không quá xa Ngự Uyển, những năm vừa rồi cũng thường xuyên đi, Kiều Uyển liền uyển chuyển từ chối huynh trường trong nhà đưa tiễn.
 
Sau khi ra khỏi thành không xa liền thấy xe ngựa của tỷ muội tốt Phương Phù đang chờ ở bên đường. Kiều Uyển không xuống xe ngựa, có chấp sự tiến tới chuẩn bị, hai đội ngựa xe một trước một sau đi về phía ngoại ô.
 
Bởi vì thân phận mới của Kiều Uyển nên năm nay quản sự của viện phủ Anh Quốc công từ xa đã ra để đón tiếp. Sau khi đổi kiệu vào trang viên, năm nay thật ra Kỳ Hoàn đã sớm chuẩn bị ở sơn gian hiên đình. Có cây liễu rủ chắn gió, khe núi suối chảy.
 
“Không tồi, không tồi, giống như một ngọn núi nhỏ vậy.” Phương Phù nói.
 
Kỳ Hoàn cười: “Đương nhiên so ra là kém Túy Vân Sơn ở Ngự Uyển đó.”
 
Kiều Uyển cầm quạt chỉ chỉ nói: “Được đó, chê cười ta đúng không?”
 
Kỳ Hoan đưa các nàng đi vào trong sơn đình, trong đình đã dọn xong bàn tiệc trái cây, bàn cờ nhạc cụ, còn có cả diều, tên ném vào bình, câu cá và các đồ chơi khác.
 
“Hôm nay chỉ có ba chúng ta thôi hay sao?” Phương Phù hỏi.
 
Kỳ Hoàn nói: “Ai, sao lại không có ai muốn tới cơ chứ. Ta vì thanh tịnh của Thái Tử Phi nương nương nên tất cả đều từ chối hết.”
 
Kiều Uyển nhìn hai nàng ấy mà cười, cũng không lên tiếng, tự mình nâng chén rót cho mình một chén rượu.
 
Phương Phù thấy nàng bây giờ đã tự nhiên hào phóng với cái xưng hô này liền trêu đùa nói: “Nương nương, nếu không thì nói một chút về cuộc đại chiến của công chúa Đức Khang ở Ngọc Thanh Quan chút đi?”
 
Kỳ Hoàn vội vàng nói: “Gan của ngươi bây giờ cũng lớn gan lắm rồi đó, đến chuyện công chúa cũng dám nói sao?”
 
Phương Phù biết mình nói lỡ lời, nhỏ giọng nói: “Đây cũng không phải là không có người khác hay sao.”
 
Ba nàng tuổi tác tương đương, lại có quan hệ thông gia, ở bên nhau đúng là biết gì nói hết. Năm vừa rồi, Thẩm Hàm của phru Khang Bình Bá, còn mấy đích nữ nhà Võ Huân cũng sẽ gặp nhau.
 

Nhưng trước đó phủ Khang Bình Bá truyền ra lời đồn, lại còn chuyện Kiều Uyển và công chúa Đức Khang có một trận mâu thuẫn, hôm nay Kỳ Hoàn dứt khoát không hề mời những người khác tới.
 
Kỳ Hoàn cũng ngồi xuống, cầm một chén sữa đặc anh đào lên: “Theo ta thấy, Thái tử Điện hạ đối xử với Loan Loan quả thật không tồi, bây giờ trong kinh không ai hoài nghi là do cung Trường Xuân ép buộc tứ hôn nữa đâu?”
 
Kiều Uyển ngạc nhiên nói: “Hóa ra thực sự có người tin sao?”
 
“Đó là đương nhiên.” Phương Phù nắm lấy cây quạt, “Đúng rồi, lần trước sao ngươi lại biết chuyện đó của trưởng công tử phủ Khang Bình Bá thế? Không nghĩ tới nhà bọn họ lại là như thế!”
 
Kiều Uyển không chút hoang mang nói: “Đương nhiên là do tam ca nhà ta điều tra ra, nghe công chúa Gia Ninh nói, Thất điện hạ còn dạy dỗ Thẩm Dục một trận đó.”
 
“Chuyện này ta biết!” Kỳ Hoàn buông chén lưu ly xuống, cười nói: “Ca ca ta nói Thẩm đại công tử không biết bị ai đánh, đến bây giờ còn chưa ra khỏi cửa được đây, không nghĩ tới lại vẫn là Thất điện hạ bênh vực lẽ phải đó.”
 
Phương Phù buồn cười: “Ngươi còn nói ta  đặt điều cho công chúa, ngươi còn lấy cả biệt hiệu cho Thất hoàng tử đó.”
 
“Tên Thẩm Dục này luôn làm ra vẻ ta đây, nhất định lại đoán là do phủ của chúng ta làm. Hừ, chẳng qua chỉ là trận này cũng không hề thua lỗ.” Kiều Uyển còn ngại dạy dỗ hắn ta quá nhẹ nhàng, chỉ là tạm thời phủ Khang Bình Bá còn khó đối phó.
 
Phương Phù trên nàng: “Bây giờ khẩu khí của ngươi lớn đến mức tàn nhẫn rồi đó.”
 
Ánh mắt Kiều Uyển chuyển động, khẽ cười: “Còn không phải bởi vì dạo gần đây chuyện ta làm đều rất tốt hay sao?”
 
“A, chuyện tốt nào thế?”
 
“Ta làm cho đám nữ lang đàng chờ gà ở Ngọc Kinh biết được chuyện trưởng công tử phủ Khang Bình Bá là một người dễ dàng bị ngoại thất lừa gạt.” Kiều Uyển nghiêm trang nói, “Ta lại khiến cho đám tài tuấn trẻ tuổi trong Ngọc Kinh biết được rằng công chúa Đức Khang kiêu căng, nếu lấy về thì sẽ nháo đến mức gia trạch không yên. Đây không phải đều là việc thiện sao?”
 
Phương Phù và Kỳ Hoàn không nhịn được cười ha hả: “Trước kia sao lại không biết ngươi là quỷ bỡn cợt như thế chứ?”
 
Nói chuyện của Kiều Uyển, lại uống qua chút rượu, Kỳ Hoàn nói nhỏ: “Trong sơn đình này không có người ngoài, thật ra ta có một chuyện muốn nói với ngươi. Nói đến chuyện thành thân, ba người chúng ta cũng sắp tới tuổi cập kê rồi, cũng nên tính toán vì bản thân mình rồi.”
 
Kiều Uyển cũng thu lại nụ cười, hỏi: “Trong phủ các ngươi hẳn là đã có chủ ý rồi đúng không?”
 
Anh Quốc Công năm đó là võ tướng cởi giáp hồi hương sớm nhất, bây giờ trong phủ cũng không còn con cháu ở trong quân đền đáp, mất thấy qua ba bốn niên đại nữa liền không trụ được nổi cái Quốc công phủ này rồi.
 
Đích trường tôn trong nhà cũng giống như Kiều Anh, làm việc tại Ngự tiền thị vệ. Mà đệ đệ của Kỳ Hoàn thì đang bị quốc công gia ép đọc sách.
 
Kỳ Hoàn nói: “Nói ra không sợ các ngươi chê cười nhưng bây giờ ta cũng là kiểu cao không được mà thấp cũng không xong. Nhưng gia tộc huân quý trước đây, giờ nghèo nàn e bây giờ chỉ chờ đợi công chúa, ta tính mang theo của hồi môn của ta qua đó, cũng không có duyên cớ để bổ sung vào. Huân quý mới lên trong quân thì trong phủ chướng mắt, lại sợ lòng Thánh thượng nghi kỵ. Đều nói nghèo cũng phải hàn lâm thanh quý nhưng chỉ e càng chướng mắt nhau hơn.”
 

Kiều Uyển biết kiếp trước Kỳ Hoàn cũng giống như nàng, gả cho phủ của thuộc hạ trước đây. Còn kết quả thế nào thì đã không kịp biết tới. Quý phụ nhẫn ở Ngọc Kinh trước mặt người khác luôn bày ra bộ dáng phu thê hòa thuận, gia đình tốt đẹp.
 
Nghe thế, Phương Phù cũng thở dài: “Ta nói ra cũng không sợ các người chê cười. Ngày Đông Cung tứ hôn đó ta cũng từng nghĩ, nếu không gả thấp thì nên gả cao như thế nào?”
 
Kiều Uyển có chút kinh ngạc: “Ngươi không phải sẽ….”
 
Phương Phù xua tay: “Tị hiềm, tị hiềm.”
 
Kiều Uyển biết ý của nàng, thế hệ này của Thành quốc công, bề ngoài hoành tráng thuận lợi mọi bề. Kiếp trước ông ấy có thể giữ được tước vị sau khi tân đến thanh toán liền có thể thấy được bản lĩnh. Tuy rằng ông vẫn luôn xem như ủng hộ dòng chính nhưng bây giờ nghĩ tới, Thành Quốc công e là giao du hết sức cẩn thận.
 
Đời trước, Thành Quốc công tìm kiếm con rể đúng là Phương Phù đã gả cho một vị hàn lân thanh quý trong miệng của Kỳ Hoàn. Của hồi môn của nàng ấy có thôn trang, cửa hàng, chống đỡ cả cuộc sống của nhà kia, bà bà của nhà đó cũng không dám tùy tiện chỉ trích gì nàng ấy. Nghe nói đám thân thích này sau này cũng náo loạn chút chuyện cái gì mà “biểu muội” khiến người khác chê cười, Phương Phù chỉ nói: Hồng tụ thêm hương thì có thể, bình thê lương thiếp thì không cần bàn nữa.
 
Ba người các nàng đều có nỗi u sầu riêng, chỉ sợ những ngày có thể gặp nhau thế này cũng không còn nhiều lắm.
 
Kiều Uyển nói: “Các ngươi cũng không cần quá buồn rầu, cuối cùng phụ mẫu luôn yêu thương chúng ta, chỉ cần bản thân đứng vững được thì sẽ không có ngày đi xuống đâu.”
 
Ba người trở thành tỷ muội tốt khuê trung tất nhiên là do một phần tính cách hợp nhau, trêu đùa vài câu rồi cũng không nhiều lời nữa.
 
Kỳ Hoàn uống một chén rượu mới nói: “Gần đây nhất ta nhắc tới chuyện này, vẫn là bởi vì nhị tiểu thư Lưu gia.”
 
“Sao thế nào mà lại nói tới?”
 
“Thái tử Điện hạ đứng thứ ba, bây giờ hôn sự cũng đã được định, Huệ phi nương nương đương nhiên không ngồi yên được nữa. bây giờ sợ là cả nửa cái Ngọc Kinh đều biết chuyện này rồi, Huệ phi nương nương vẫn muốn chọn nữ nhi từ trong đám Sĩ Lâm gia để chọn Nhị Hoàng tử phi.”
 
Kiều Uyển cũng hiểu rõ, Chiêu Vương ở hàng thứ hai, lớn hơn Thái tử một tuổi, bây giờ cũng nên đính hôn rồi. Chỉ là không biết tin tức ở đây, gần đây hôn sự của hoàng tử luôn có quan hệ với nhị tiểu thư nhà họ Lưu.
 
Có điều Chiêu Vương cùng Lưu Nguyên đúng ra mọi chuyện đáng lẽ nên có liên quan.
 
Tác giả:
 
Chúng ta tới đoán xem quỹ đạo tương có còn nhất trí hay không?
 
( Nhị hoàng tử bây giờ thật ra vẫn còn chưa được phong Chiêu Vương, là xưng hô của Loan Loan ở trong hồi ức )
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận