Nuôi Tôi Đi Tôi Rất Ngọt


Vừa dứt lời, Cố Hoài chỉ thấy thanh kiếm nhỏ máu trong tay anh Tất khẽ run lên, ngước đầu nhìn, anh của nhóc đang dùng ánh mắt phức tạp nhìn người đàn ông bên cạnh.
Nhóc nhỏ không hiểu gì nên liền hỏi: "Người cũng có thể làm vật nuôi sao ạ?"
"Anh không phải là con người." Thương Loan đúng lúc mà giải thích, chỉ chỉ cái cốc thủy tinh mà Cố Hoài luôn mang theo, "Nhớ cái cốc này không?"
Cố Hoài liếc mắt nhìn cái cốc trong tay mình, chợt cả kinh: "Anh là..."
"Thế cứ coi như là vật nuôi đi." Tư Trường Dạ mới vừa nói xong, liền hắt xì một cái.
Tư Trường Dạ quấn lấy cơ thể gầy gò của mình thật chặt: "Trước tiên đừng bàn tới chuyện này nữa, em sắp chết rét rồi, cứ trở về đã nhé? Muốn tắm nước nóng quá!"
"Về thôi." Tất Phàm Trần nhìn xung quanh, nói: "Những chuyện khác ngày mai lại tính."
Khắp nơi trên quảng trường đều là một mớ hỗn độn, đâu đâu cũng toàn là những cái hố bị rắn lưỡi câu đập mà ra, mấy ngọn đèn đường cũng bị quái vật lật đổ, tối hù một mảnh, Cố Hoài cứ đi vài bước là lại ai nha một tiếng, đi không cẩn thận là giẫm hụt chân xuống hố.
Tư Trường Dạ giống kiểu muốn chạy nhanh, Cố Hoài đuổi theo không kịp cậu trai, cho nên cậu trai lại phải ôm Cố Hoài leo lên lưng Bạch Trạch, huýt sáo nó, một người một chó chạy như bay về khách sạn.
Trên đường chỉ còn hai người, Tất Phàm Trần nghiêng đầu nhìn về phía người đàn ông.
Trời lạnh như thế này, mà hắn chỉ mặc có một bộ đồng phục lao động liền thân màu đỏ sẫm mỏng manh, thêm một chiếc thắt lưng làm tôn lên vòng eo của hắn.

Không giống như lúc để tóc dài nhìn vừa diêm dúa vừa lẳng lơ, còn lúc để tóc ngắn nhìn hắn trông vừa năng động vừa phấn chấn.
Phong thái điềm tĩnh của hắn trái ngược hoàn toàn với dáng vẻ chật vật của Tất Phàm Trần, Tất Phàm Trần cảm thấy người này không giống như một con cá trồi lên từ mặt nước, mà giống như một vị thần từ trên trời rơi xuống.
Cảm nhận được tầm mắt của cậu, Thương Loan nghiêng đầu nhẹ nở nụ cười với cậu, "Cậu tên gọi Tất Phàm Trần."

Câu hắn nói là một câu trần thuật, không phải câu hỏi.
"Đúng vậy." Tất Phàm Trần thu hồi kiếm.
"Lúc đầu tôi lấy làm lạ." Giọng nói của Thương Loan rất thấp, không có tí công kích nào, khác xa với tướng mạo của hắn, "Thanh kiếm của cậu giấu ở chỗ nào vậy?"
"..." Tất Phàm Trần không hiểu ra sao lại nhớ đến câu nói kia, từ bên trong rút ra một con dao phay.
Thương Loan nhìn chằm chằm cậu vài giây, thấy cậu trầm mặc cũng không tức giận, trái lại còn nhích tới gần cậu mấy xăng ti, hỏi, "Các cậu là ai? Tiểu đội diệt yêu?"
Tất Phàm Trần không biết phải giải thích với hắn như thế nào, không thể làm gì khác đành phải trầm thấp đáp: "Ừm."
Cậu cảm giác như còn thiếu một câu chưa viết trên trán nữa là "Trên thế giới này không có tôi thì không sống nổi", Thương Loan thử lại lần nữa và cười nói, "Cậu biết không, lạnh nhạt với thú cưng như vậy, sẽ làm cho bọn chúng cảm thấy cậu rất khó gần."
Giọng nói người đàn ông cứ lẩn quẩn bên tai, Tất Phàm Trần có chút mê mẩn.

Cậu thấy người đàn ông này cho dù là dáng vẻ hay là giọng nói, cũng đều khiến cậu rất quen thuộc.
Nhưng lại không nói ra được là quen thuộc ở chỗ nào, tại sao lại quen.
Đến khách sạn, Tư Trường Dạ đã đi tắm nước nóng, bọc lại bằng một cái áo choàng tắm dày, đang ngồi bên giường để lau nước cho Bạch Trạch.

Cố Hoài thì ngồi bên cạnh ăn đồ ăn vặt ở trên bàn nhỏ.
Thấy bọn họ đi vào, Tư Trường Dạ nhìn chằm chằm Bạch Trạch vài giây, nói: "Ui cha, này anh sao anh biến thành người rồi mà Bạch Trạch không ăn anh nữa nhể!"

Thương Loan liếc mắt nhìn Bạch Trạch, cười một cái: "Cậu phải nói là, nó không dám ăn tôi."
Tất Phàm Trần: "..."
"Anh, anh có thể điều khiển được nước sao?" Tư Trường Dạ tò mò hỏi, "Anh nói anh không phải là người, vậy thì là cái gì?"
"Là mỹ nhân ngư hả anh?" Cố Hoài lắc hai cái chân, hỏi.
"Có lẽ phải nên nói là giữa các cậu và tôi không cùng một chủng loại." Thương Loan ngồi xuống ghế sô pha nhỏ đối diện bọn họ, dáng ngồi lười biếng, "Tôi là người cá."
Tư Trường Dạ há hốc mồm.
Thật sự có người cá thật!
"Cơ mà tôi không biết hát, cũng không ăn con nít." Hắn nói xong, không biết vô tình hay cố ý lại liếc liếc nhìn Cố Hoài.
Tất Phàm Trần nghe bọn họ nói chuyện phiếm, đi vào nhà tắm tắm rửa trước.
Đến khi cậu tắm xong đi ra, đã thấy Tư Trường Dạ úp cho mỗi người một bát mì lấy từ khách sạn, lúc này hai đứa nó vừa ăn, vừa tán gẫu với Thương Loan.
Tư Trường Dạ vừa ăn vừa oán giận: "Cái con Cơ Cơ gì đó lai lịch ra sao vậy, không giống người cũng không giống quỷ, em sống nhiều năm như vậy rồi chưa từng thấy gái gì mà xấu như ma thế này."
Nói xong, cậu trai còn nói thêm một câu: "Cái tên nghe cũng khá là...!mới mẻ."
Cố Hoài ngồi kế bên cười nắc nẻ.
Thương Loan còn đang nghiên cứu cái vòng cổ vàng của Bạch Trạch, nghe vậy cũng dùng giọng điệu lười biếng giải thích cho cậu trai, "Nó à, là một con quái vật biển ở bờ biển Nhật Bản, thường hay bơi đến gần bờ cất tiếng hát mê hoặc lòng người, sau đó nuốt chửng bọn họ."

Mặt Cố Hoài đang vùi ở trong bát từ từ ngẩng mặt lên hỏi: "Mấy em nhỏ mất tích kia có phải là bị nó ăn rồi không ạ?"
"Đúng vậy." Thương Loan đáp.
Tư Trường Dạ nghi hoặc mà hỏi: "Vậy tại sao con quỷ Nhật đó lại tới nơi này của chúng ta?"
Tất Phàm Trần chen vào: "Không phải tự nó tới, là có người đã dẫn nó tới đây."
Như vậy mấy con rắn lưỡi câu cũng không phải là một chủng loài trên đất liền, có lẽ là theo Cơ Cơ cùng tới đây.

Về phần tại sao lại dẫn chúng nó tới nơi này, hay kéo đến nơi đông người như ở quảng trường, cậu không tài nào biết được.
Cố Hoài ngồi trên ghế cứ lắc lư cái chân, hỏi: "Vậy nó vẫn sẽ quay trở lại sao?"
"Phải xem tâm tình của nó đã." Thương Loan khá thích trêu chọc đứa nhỏ, "Nói không chừng nó thấy mặt mũi của em dễ thương, nó lại mò tới nữa đấy."
Tất Phàm Trần nghiêng đầu liếc mắt nhìn người đàn ông cứ thích nói hưu nói vượn, đến khi hắn nhìn sang lại rất nhanh dời ánh mắt đi.
"Anh ơi, sau này anh còn đi chung với tụi em không ạ?" Cố Hoài hỏi.
"Đi chứ." Thương Loan ngẩng đầu nhìn về phía Tất Phàm Trần đang đứng, "Chủ anh đi đâu thì anh đi đó."
"..." Tất Phàm Trần mượn cơ hội hỏi, "Tại sao lại gửi anh đến cho tôi?"
"Bởi vì người cá ở trên đất liền rất nguy hiểm." Thương Loan cố ý làm ngữ điệu chậm lại, giọng điệu trở nên nghiêm túc hơn, "Tôi cần lên đất liền, rất cần có người bảo vệ tôi, không để thân phận bị bại lộ."
"Tại sao lại là tôi?" Tất Phàm Trần dõi theo hắn hỏi.
Cậu vừa mới về phương bắc, thì đã nhận được một kiện hàng chuyển phát nhanh đầy bí ẩn, rất có thể đó chính là cái con cá đang nhìn chằm chằm mình đây.
Thương Loan lười biếng dựa trên ghế sô pha, tay chống cằm, ý cười ngả ngớn: "Chắc có lẽ bởi vì cậu lớn lên rất đẹp?"
Tầm mắt Tất Phàm Trần không cảm xúc nhìn sang, Thương Loan cũng không để ý, ngược lại còn nhếch lên khóe môi nhìn cậu, bên trong ánh mắt lóe linh quang không rõ, vẻ như đang ngầm thưởng thức một cái gì đó.

"Em cũng thấy anh Tất gất là đẹp." Cố Hoài lắp bắp ráng nói xong câu cuối, "Là người đẹp xinh nhất mà em gặp á!"
Tư Trường Dạ tán nhẹ vào đầu đứa nhỏ: "Cái đó gọi là đẹp trai, có hiểu không? Đàn ông mà sao mày khen là đẹp xinh hả, này phải dùng cho con gái nha mậy!".
Tất Phàm Trần nhìn Thương Loan, đối diện với hắn vài giây, con sủng vật này hình như không quá thành thật với chủ nhân nó lắm.
Ăn mì xong, Tư Trường Dạ đắn đo một chút, nói: "Tối nay chúng ta ngủ như nào đây?"
Cậu trai vừa lên tiếng, lập tức làm những người khác lia tới cái cốc trên bàn.
"Không được." Giọng nói Thương Loan nhu hòa, ngữ điệu không thể từ chối, "Tôi biến thành hình người rất khó, giờ lại biến về ban đầu nói không chừng lần tới sẽ không ai cứu các cậu."
Nói tới đây, Tư Trường Dạ nhanh chóng nhớ lại bộ dạng mình được dòng nước cứu thoát thân bay lên không trung, nhấc tay tán thành: "Hay là không cần biến về nữa đâu."
"Vậy làm sao mà ngủ." Tất Phàm Trần liếc mắt nhìn hai cái giường đôi không rộng không nhỏ.
"Tôi sẽ ngủ chung với bạn nhỏ này." Thương Loan cười tủm tỉm nhìn về phía Cố Hoài.
Tất Phàm Trần luôn cảm thấy cái thái độ này rất là bất bình thường, nếu như không biết trước Thương Loan là người tốt, thì cậu còn tưởng hắn còn muốn ăn luôn đứa nhỏ.
Tư Trường Dạ dắt Cố Hoài đi rửa mặt, Thương Loan đứng dậy từ ghế sô pha, sờ soạng trong túi một chốc, ngẩng đầu hỏi cậu: "Đồ tôi đưa cho cậu, có mang tới không?"
Tất Phàm Trần sửng sốt, hỏi: "Anh muốn đòi lại à?"
"Nghĩ gì thế." Thương Loan mỉm cười, "Đồ vật đã tặng cho cậu rồi, sao có thể đòi lại được chứ."
Tất Phàm Trần kỳ quái, lại hỏi: "Anh tặng tôi mấy món đó để làm gì?"
Thương Loan còn thật sự suy nghĩ một phen, mới trả lời cậu, "Phí chăm nuôi?"
"..." Lúc này Tất Phàm Trần chỉ muốn thả cá phóng sinh cho rồi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận