Nuôi Tôi Đi Tôi Rất Ngọt


Trên app Trấn Tà, nhóm vẫn chưa bị giải tán, điều đó có nghĩa là chuyện này vẫn chưa kết thúc.
Cơ Cơ đã tạm thời quay trở lại dưới đáy hồ, bị thanh kiếm của cậu chém qua một nhát, không chết chỉ tróc một lớp da ngoài.

Cho tới nay nó vẫn không có hành động gì tiếp theo, chắc phải đợi đến mai mới có thể biết được.
Tối hôm nay Tư Trường Dạ đã thực sự rất sợ hãi, vừa nằm lên giường đã cảm thấy mệt mỏi, không lâu sau đã ngủ mất.

Ngược lại Cố Hoài vẫn còn khá hăng hái, sau khi tắt đèn không ngừng nhỏ giọng tám chuyện với Thương Loan.
Thương Loan nhìn mặt có hơi nguy hiểm, không ngờ tính tình lại rất tốt, tán gẫu với đứa nhỏ một chút, thấp giọng nói: "Ngủ đi, bạn nhỏ không nên thức khuya."
Cố Hoài nghe lời hắn, một lúc sau đã ngủ.
Tất Phàm Trần nằm ở trên giường, bên tai là tiếng ngáy của Tư Trường Dạ, trong lòng lo lắng không yên.

Chuyện lần này cậu giải quyết không tốt, đã sớm làm kinh động đến quái vật.

Nhưng cậu thật sự không biết khi nào quái vật sẽ lên bờ, thay vì bị động thì nên hành động, chủ động công kích.
Chỉ là ngày mai nơi này phỏng chừng sẽ bị rào lại, có khi còn đăng lên bảng tin.
Không phải cậu sợ bị đăng lên bảng tin, tuy Hiệp hội vẫn luôn là bí mật, nhưng trải qua nhiều năm như vậy nên đã sớm có chút tiếng tăm ở khắp nơi.
Cậu suy nghĩ rất nhiều, tâm tư lại phiêu dạt về tối hôm qua.
Theo bản năng nhìn sang bên phải, Thương Loan đã ngủ rồi.
Sáng hôm sau, Tất Phàm Trần bị đồng hồ reo đánh thức, mở mắt ra vừa nhìn, nhận thấy một điều bất ngờ ở cạnh gối mình.
Cậu ngồi dậy nhìn, mới biết nó là một bữa ăn sáng đóng hộp.

Còn người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cạnh cửa sổ, một tay tùy ý khoát trên tay vịn, tay còn lại cầm một cuốn tạp chí gì đó không rõ của khách sạn, hai mắt hơi khép lại, giống đang ngủ gật.
Ánh mặt trời ngoài cửa số chiếu vào, nhẹ nhàng rọi lên người hắn một tầng vàng óng, y phục trên người vốn là màu đỏ sẫm, nhưng dưới ánh nắng lại hơi tỏa sáng, khiến người ta vô cùng chói mắt.
Nghe thấy tiếng động, hắn mở mắt ra, tự hắn giải thích: "Mấy đứa nhỏ xuống ăn sáng rồi."
Bữa sáng của khách sạn nằm ở lầu một, là tiệc buffet, đồ ăn rất nhiều, sau khi Thương Loan dắt hai đứa nhỏ xuống lầu rồi thả bọn nhỏ ở đó từ từ ăn, không quấy rầy giấc ngủ của Tất Phàm Trần.
Tất Phàm Trần gật gật đầu, đứng dậy đi rửa mặt.

Sau đó ngồi xuống ghế đối diện Thương Loan, bắt đầu ăn sáng.
Thương Loan nghiêng đầu nhìn cậu một chốc, bỗng nhiên mở miệng: "Cậu là con cháu đời sau của người cá sao?"

Tất Phàm Trần dừng một chút, đời sau của người cá và người cá, hai từ này khác biệt rất lớn.

Cậu không nhìn hắn, phủ nhận: "Không phải."
Thương Loan còn muốn nói tiếp, cậu đã ngắt lời hắn: "Khi còn bé đã sinh bệnh, kí ức lúc trước không rõ lắm, chỉ nhớ sau này tôi sống cùng với sư phụ tôi."
Thương Loan nghe vậy chỉ lẳng lặng nhìn cậu.
Tất Phàm Trần nhìn thẳng vào mắt hắn, từ khoảng cách gần, cậu mới phát hiện đôi mắt của người đàn ông là màu nâu, dưới ánh sáng mặt trời, chúng chuyển thành màu vàng nhạt, giống như được rắc một lớp ánh vàng, toàn bộ dải ngân hà như được thu nhỏ vào trong mắt hắn, vô cùng bắt mắt.
"Vậy cậu có biết không." Chốc lát, Thương Loan lấy ngón tay ở trên không trung chỉ chỉ ngực cậu, nói rằng: "Quần áo trên người cậu, không phải là thứ đồ của con người."
Hắn vừa nói như thế, một suy đoán trong đầu của Tất Phàm Trần đã được xác nhận.
Tối hôm qua lúc Thương Loan nhấc cậu từ trong nước lên, cậu đã phát hiện quần áo của đối phương và cậu cùng một chất liệu như nhau, xuống nước không bị ướt.
Nếu Hiệp hội đã giao Thương Loan để cậu bảo vệ, như vậy hẳn là có liên quan đến người cá.

Sư phụ đưa cho cậu bộ quần áo của người cá, cũng rất hợp lý.
Nhận thấy cậu trầm mặc, Thương Loan lại hỏi: "Sự phụ cậu tên gì?"
"Thạch Vũ Minh."
Thương Loan sửng sốt một chút.
"Vậy thì có thể lý giải được." Hắn cười.
Tất Phàm Trần muốn hỏi hắn vì sao, ngoài cửa lại vang lên tiếng gõ.

Là hai đứa nhỏ trở về.
"Anh ơi anh ơi anh ơi!" Tư Trường Dạ vừa vào cửa đã lập tức rống lên, "Phía bắc quảng trường đã bị rào lại, phóng viên đưa tin đều ở khắp nơi!"
Bản tin buổi sáng của đài truyền hình vệ tinh đã đưa tin về vụ quái vật ăn thịt người ở hồ nhân tạo của quảng trường trung tâm thành phố tối hôm qua, toàn bộ quảng trường đã bị phong tỏa không cho bất kỳ ai vào, đội mò tìm vớt từ dưới nước lên được rất nhiều xác của rắn lưỡi câu, phóng viên đang phỏng vấn những nhân chứng có mặt tại hiện trường đêm qua, mọi người đang dồn dập suy đoán đây là giống loài bí ẩn gì.
Những hình ảnh quá mức đáng sợ, đã được tin tức làm mờ đi.

Nhiều người theo đạo, lập đàn tụng kinh đã đến thẳng hiện trường, muốn tận mắt nhìn thấy con quái vật.
Có một số người hôm qua trong lúc chạy trốn khỏi hiện trường đã bí mật quay video, tình cờ quay được cảnh Tư Trường Dạ mang theo Bạch Trạch gấp gáp chạy tới, cho nên các nhà báo phóng viên đang truy lùng chủ của con chó có bộ lông trắng như tuyết ở đâu.
Tư Trường Dạ không muốn vì chuyện này mà lên TV, vẫn luôn trốn trong phòng khách sạn không đi ra.
Chín giờ, điện thoại của 3 người vang lên.
Tất Phàm Trần móc điện thoại di động ra vừa nhìn, app thông báo tới một tin.
【 nhân viên hỗ trợ khách hàng 009 】: [Cập nhật nhiệm vụ của đội 04287: Quái vật trong hồ nhân tạo ở Huale Plaza (tên quảng trường á) bị nghi ngờ là đã xuất hiện ở hồ Đình của vùng ngoại ô phía nam vào sáng nay, hãy nhanh chóng đến đó.


(Nếu vì lý do nào đó bạn cần vắng mặt, vui lòng liên hệ bộ phận chăm sóc khách hàng 038)].
Thương Loan đến liếc xem và hỏi: "Hồ Đình nằm ở đâu?"
"Nằm ngoài thành phố." Tất Phàm Trần khẽ cau mày.
Hồ đó cách ở đây khá xa, thông với một con sông đổ ra biển.

Phía đông của bắc thành gần biển, chỉ cần men theo sông đi về phía đông là có thể quay về biển.
"Vậy bây giờ chúng ta mau mau đuổi theo nó thôi!" Tư Trường Dạ hưng phấn lạ thường: "Trễ chút nữa là Cơ Cơ quay về nhà đó!"
Giống như cái thằng tối qua còn cầu trời khẩn phật cứ như không phải là nó í.
"Yên tâm." Thương Loan nói: "Nó bị trọng thương, rất khó trở lại biển."
"Vì sao ạ?" Cố Hoài mở to mắt hỏi, "Nó không phải từ dưới biển tới đây sao?"
"Bởi vì ở dưới biển còn rất nhiều yêu quái đó!" Thương Loan nói, "Con người không giết chết được nó, nhưng yêu quái thì có thể."
Trong đầu Tất Phàm Trần đang tính toán sơ sơ khoảng cách, cuối cùng kết luận rằng kể từ khi họ đình chiến đêm qua, con quái vật đã gấp rút di chuyển.
Mang theo thương tích cũng không quá dễ dàng.
"Chúng ta đi bằng cách nào đây?" Cố Hoài hỏi, "Có cần em gọi chú tài xế nhà em tới đón nhóm tụi mình không ạ?"
"Không cần." Tất Phàm Trần đi ra ngoài gọi một cú điện thoại.
5 phút sau, một chiếc Volkswagen dừng lại ở lối vào của khách sạn.

Hai bên kính chiếu hậu của xe được quấn hai dải ruy băng màu đen, chứ nhìn chung thì nó chẳng khác gì chiếc xe bình thường cả.
(Xe này nè hê hê hê)
Một anh chàng khá trẻ bước xuống ghế lái và vẫy tay với Tất Phàm Trần: "Ngài Tất phải không ạ?"
Tất Phàm Trần gật gật đầu, anh chàng giơ điện thoại lên chụp một tấm hình của cậu, sau đó quay đầu rời đi.
"Anh đó làm cái gì vậy chời?" Cố Hoài lôi kéo Tư Trường Dạ hỏi.
"Cái này cũng không hiểu hả tiểu thiếu gia của con." Tư Trường Dạ dắt Bạch Trạch tới cạnh mình, nói: "Đây là phương tiện giao thông chuyên dụng của Hiệp hội, mỗi một bãi xe trong thành thị đều có xe của Hiệp hội chúng ta, chuyên cung cấp để chúng ta sài."
"Oa." Cố Hoài suy nghĩ một chút, nói: "Vậy là nhóm mình với nhà của em y chang nhau á, em cũng gọi điện thoại nè, chú xế nhà em sẽ tới đón em đó."
Tư Trường Dạ cạn lời đách biết nói gì với đứa nhỏ hay thích phô trương độ giàu sụ của mình, cậu trai mở một bên cửa xe ra, thừa dịp mọi người không để ý, vội ôm Bạch Trạch ngồi phía sau.
Thương Loan ngồi chỗ ghế phụ, đóng cửa lại, hỏi: "Cưỡi cái này thì có thể đuổi kịp hả?"
Tất Phàm Trần liếc mắt nhìn hắn, đến gần giúp hắn gài dây an toàn, thấp giọng nói: "Anh ngồi vững là được."

Khoảng cách rất gần, Tất Phàm Trần thậm chí còn ngửi thấy được cả mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn, không thể nhận ra được mùi hương đó là mùi gì, không giống như mùi thơm của hoa, rất dễ ngửi.
Sau đó xe bắt đầu lăn bánh, nhanh chóng hòa vào dòng xe.
Sau khi ra đến đường cao tốc, Thương Loan mới hiểu được lời cậu nói vừa nãy là ý gì.

Hắn nghiêng đầu liếc nhìn khung cảnh đang nhanh chóng lui về sau, cười nói: "Với tốc độ nhanh này của cậu, trong tộc của chúng tôi thì cậu có thể lấy được cô công chúa xinh đẹp."
"Công chúa cá í ạ?" Cố Hoài tò mò hỏi, "Hình dáng ra sao ạ?"
"Sau này có cơ hội dẫn nhóc đi nhìn thử." Thương Loan nói, "Cơ mà nếu như không nhìn được công trúa, thì bây giờ nhóc nhìn đỡ hoàng tử cũng được."
"Ơ đâu đâu?" Tư Trường Dạ cũng một lòng hóng hớt ngó cái đầu qua đây.
Thương Loan cười không nói.
Tất Phàm Trần nhẹ nhàng liếc hắn một cái, trong lòng nói cái tướng này mà là hoàng tử cũng hợp lắm.
Tư Trường Dạ còn chưa thấy hoàng tử đâu, liếc nhìn bảng chỉ đường, kinh ngạc: "Anh, anh nhìn kỹ xem, hình như đi lố 200 mét rồi."
Cố Hoài ở trong xe ôm Bạch Trạch hừ hừ: "Bay lên nào~"
Tất Phàm Trần không để ý lắm mà nói: "Không sao, không ai có thể khấu trừ điểm (hình như là trừ điểm giao thông ha sao í) của anh."
Tư Trường Dạ: "..."
Vấn đề ở đây là trừ điểm à?!
-
Từ đường cao tốc Nam Giao đi xuống, họ cách hồ Đình rất gần.

Từ trong xe nhìn về đằng xa, Tất Phàm Trần phát hiện khắp nơi đều là đồng ruộng, nhà cửa lại rất thưa thớt, con đường này được xây dựng giữa những cánh đồng ruộng trải dài vô tận.

Lái xe dọc đường, trên đường hầu như không có người qua lại, hai bên đường trồng hai hàng thông, xanh tốt.
"Chúng ta đang ở quê ạ?" Cố Hoài ngủ nửa giờ, mở mắt hỏi.
"Là ngoại thành, không phải ở nông thôn." Tư Trường Dạ nằm nhoài bên cửa sổ nhìn mấy gian nhà gỗ nhỏ, nói: "Cậu ấm, người ở đây cũng không nghèo đâu nha."
Đi lên trước khoảng một ngàn mét nữa, là tới hồ Đình.
Hồ này là hồ tự nhiên, diện tích rất lớn, nó tên gọi như vậy là bởi vì nhà nông ở đây đang tiến hành khai phá triển khai nuôi trồng với quy mô lớn.

Xe đậu bên đường ven hồ, sau đó xuống xe.
Bạch Trạch vừa xuống xe đã bắt đầu sủa, co chân chạy về phía hồ.
Tất Phàm Trần phóng tầm mắt nhìn tới, nước hồ rất trong, hồ được chia thành nhiều khu vực, khu vực gần họ nhất có những bình nhựa trôi nổi được sắp ngay ngắn, những bình nhựa này được buột lên dây thừng, có hơn một nghìn cái.
Tư Trường Dạ chưa từng thấy cái này, hỏi: "Mấy cái bình này để làm gì?"
Tất Phàm Trần ở phía sau trả lời cậu trai: "Nuôi ngọc trai."
"Ả?" Cố Hoài tò mò hỏi, "Trong cái bình này có ngọc trai ạ?"
"Ngọc trai trong con trai, nuôi con trai lấy ngọc trai." Câu này có hơi uốn lưỡi nhiều lần.
Thương Loan ở phía sau cậu lên tiếng: "Con trai sản xuất ra ngọc trai hả?"

"Trong con trai có cát đá, lâu ngày sẽ thành ngọc trai." Tất Phàm Trần cũng không rành lắm, chỉ giải thích cho dễ hiểu tí.
Có một thôn quy mô lớn ở phía bắc của hồ, những gia đình này ở gần hồ Đình, cách biển cũng gần, các ngôi nhà cách xa nhau, nhưng mỗi hộ đều có sân trước và sân sau, diện tích không nhỏ, bởi vậy có thể thấy được độ giàu có như thế nào.
Chủ của số ngọc trai này chính là của mấy hộ gia đình ven bờ đó.
Hộ đầu tiên chỉ có một nữ chủ nhà, người phụ nữ đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn những vị khách không mời mà đến với vẻ mặt bất thiện, chỉ vào Bạch Trạch hét lên: "Đừng dắt chó vào nhà tôi!"
Cửa nhà của cô trồng đủ các loại hoa, lúc mới đi vào, Bạch Trạch không cẩn thận đá ngã một chậu, may mà Tư Trường Dạ lanh lợi, nhanh chóng thu dọn.
Tư Trường Dạ tính cãi, Tất Phàm Trần đã bảo Cố Hoài dắt Bạch Trạch ra ngoài.
"Cái gì mà yêu quái?" Người phụ nữ nhìn bọn họ với vẻ mặt như họ mới chính là yêu quái, giọng điệu rất khó chịu: "Tôi ở đây hơn 20 năm rồi, xưa nay chưa từng thấy yêu quái gì cả."
Tất Phàm Trần mặc kệ không để ý tới người phụ nữ đang mất kiên nhẫn, tiếp tục hỏi: "Mỗi ngày cô có quan sát cái hồ đó không?"
"Thì hàng ngày đều quan sát, nhưng mà đâu thể nào cứ nhìn chằm chằm mãi được." Người phụ nữ nhướng mày nói: ""Hồ nước này là gia sản dồi dào của nhà tôi, nếu mà nói là quái vật, thì trai ngọc của tụi tôi là quái vật đó, hàng năm đều sản xuất ngọc trai rất đẹp tốt hơn mấy cái nhà cách vách đấy! Muốn hỏi tại sao à, ai bảo tay chân của bọn họ dơ dáy, luôn thích làm mấy cái chuyện lén la lén lút..."
Hộ thứ hai là một cặp vợ chồng trung niên, ông ấy nhìn có hơi ủ rủ, người phụ nữ thì dễ trò chuyện hơn, nghe bọn họ nhắc đến chuyện này, nên nói: "Ngày hôm nay chưa có thấy, mà vài ngày trước đó nghe người xung quanh đồn là ở trong hồ có yêu quái, vào buổi tối hằng đêm bên trong hồ thường phát ra những tiếng kỳ quái."
Nghe đến đó, người đàn ông trung niên vẫn luôn im lặng bên cạnh bỗng trợn tròn mắt, mắng: "Cái gì mà yêu quái! Tôi thấy cái bà điên kia mới chính là yêu quái! Muốn tiền muốn đến phát điên rồi!"
Người phụ nữ vội vã làm cho ông ấy bớt cãi vã lại, đưa ông ấy vào phòng trong, cười xin lỗi bọn họ: "Thật ngại quá, mới sáng sớm hôm nay xém chút nữa đã cãi nhau với nhà cách vách, chồng tôi tâm tình không được tốt lắm."
Tư Trường Dạ hỏi: "Dì ơi, chuyện gì mà cãi nhau thế ạ?"
Người phụ nữ thở dài, sắc mặt có chút tiều tụy: "Đừng nhắc nữa, Quế Phương nhà bên cạnh thật chả ra làm sao, chỉ cần con hàu nào của nhà cô ấy mà không tạo ra được ngọc, lại đổ thừa là do chúng tôi ăn trộm, cứ gặp ai là lại mắng..."
Tư Trường Dạ nhớ lại cái thái độ hung ác của người phụ nữ kia đối với Bạch Trạch, nhanh chóng cảm thấy có người thấy ghét chung với mình: "Đúng vậy ạ, con thấy cái bản mặt của cô ta là thấy không ưa rồi!"
Người phụ nữ cười khổ: "Con đừng để cô ấy nghe thấy nha."
Tất Phàm Trần hỏi: "Sáng nay cũng là do vì chuyện này sao ạ?"
"Còn không phải sao." Người phụ nữ lắc đầu: "Vốn là mùa này chính là mùa thu hoạch, sáng nay mọi người đều xuống hồ, Quế Phương phát hiện bên phía hồ của mình bị mất ráo hơn 30 con ngọc trai.

Chuyện này rất tồi tệ, cho nên cô ấy rất giận dữ."
Thương Loan hỏi: "Vì sao lại mất? Hay là có ăn trộm thật?"
"Ôi trời, nào có ai trộm." Người phụ nữ nói: "Cái tính nết đó của cô ấy, trong thôn này ai dám không sợ chết mà đi trộm đồ của cô ấy đâu!"
Tất Phàm Trần khẽ gật đầu, hỏi: "Nếu mà nuôi trong bình, vậy nó có tự đi ra ngoài không ạ?"
"Không thể nào." Người phụ nữ tự mình nói mà còn cảm thấy kỳ lạ: "Như chúng tôi đã nói, ăn cắp đồ trong nhà với trộm ngọc trai chứ có ai mà đi trộm cả vỏ trai..."
Rời khỏi nhà của người phụ nữ, đang trên đường đi tới căn nhà thứ ba, Cố Hoài ở một bên nhỏ giọng hỏi: "Có phải là do Cơ Cơ làm không ạ?"
Tư Trường Dạ gãi đầu, không hiểu nổi: "Cứ cho là nó ăn cắp đi, mà nó trộm trân châu để làm gì?"
Thương Loan giải thích: "Bởi vì trân châu có thể làm thuốc, Tất Tất đâm một nhát vào đầu nó, vết thương lỡ loét phải ngâm vào trong nước, ngọc trai có thể nuôi dưỡng lại các cơ của nó."
Tư Trường Dạ tự nhiên thấy hơi nhứt nhứt cái đầu, một mặt ngu ngu hỏi: "Tất Tất là ai?"
Mới vừa nói xong, hai đứa nhỏ không hẹn mà cùng lia ánh mắt lên người nào đó.

Mà Tất Phàm Trần cũng sững sờ, phản xạ không kịp trước cái xưng hô đầy thân mật này.
"Cái gì cơ?" Cậu hỏi.
"Không có gì." Thương Loan cười cười nhìn cậu, dời đi ánh mắt, "Kêu như vậy cho gần gũi.".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận