Chương 36
Ở đầu điện thoại bên này, vợ chồng nhà họ Chúc nghe giọng nói điềm tĩnh của Đoan Mộc Nguyên mà thấy rét run.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghĩa là sao chứ?!
Vì Chúc Gia Âm mà Đoan Mộc Nguyên uy hiếp họ bằng thái độ trịch thượng, từng bước ép sát.
“Đội tuyển thi đấu mỗi năm đều nhận được sự tài trợ từ tập đoàn Đoan Mộc, cháu luôn hy vọng kỳ thi được diễn ra công bằng. Cho dù là ai dám dùng thủ đoạn không chính đáng để cạnh tranh thì đừng trách cháu không nương tay.”
“Nói gì vậy… Cô chú đâu có ý đó.”
Lư Phương miễn cưỡng nặn ra nụ cười.
“Cô chú chỉ… chỉ muốn quan tâm đến tình hình học tập của Chúc Phi thôi.”
Chúc Dương cũng vội vàng phụ họa theo.
“Đúng vậy, đúng vậy, cô chú không can thiệp vào kỳ thi đâu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tránh xa Chúc Gia Âm ra một chút.”
Đoan Mộc Nguyên không có phản ứng gì với hành vi của họ: “Nếu không thì trong quý tới, nhà họ Chúc sẽ mất đi toàn bộ quyền nhượng quyền kinh doanh vậy liệu xây dựng Hoa Nam.”
“Tút, tút”, cuộc điện thoại kết thúc.
Lư Phương ngã phịch xuống sô pha, đầu gối run lẩy bẩy.
Lời nói của Đoan Mộc Nguyên khiến bà vô cùng chấn động.
Không chỉ bị phát hiện nhìn trộm bằng thiết bị của mình, mà quan trọng hơn là Đoan Mộc Nguyên lạnh nhạt xếp họ vào danh sách bị nghi ngờ, ngập tràn cảm giác không tín nhiệm.
Trong lời nói của nó không có chữ nào quan tâm đến Chúc Phi, từ đầu đến cuối chỉ bảo vệ cho Chúc Gia Âm kia!
Ngón tay Lư Phương siết chặt như muốn xé tan lớp áo ngủ tơ lụa.
Giấc mộng làm mẹ vợ của nhà giàu có của bà tự nhiên xuất hiện một vết rách lớn, mà bà vẫn không nghĩ ra mình đã làm sai chỗ nào.
…
Trên đường ra khỏi phòng thi, mọi người đều tụ lại bàn tán với nhau rất sôi nổi.
“Câu cuối khó ghê ấy, đây không phải là câu mà học sinh cấp ba có thể giải đâu! Hình như mình từng thấy nó trong sách toán đại học của anh mình ấy…”
“Vớ vẩn, mấy người tham gia thi cũng đâu phải là học sinh cấp ba bình thường!”
“Cậu cũng tự tin ghê ha, lần này chỉ lấy có ba người thôi, chẳng lẽ cậu đã nắm chắc được một suất rồi sao?”
“Cơ mà lần này, ngoài Đoan Mộc Nguyên ra, Chúc Phi cũng có khả năng nằm trong top lắm…”
“Mình thấy Chúc Gia Âm cũng rất có tiềm năng, hôm nay cậu ấy là người nộp bài đầu tiên mà!”
“Mình cũng nghĩ vậy, trước đây cậu ấy toàn che giấu thực lực không đó.”
“Nếu không phải sức khỏe không tốt, có lẽ Chúc Gia Âm đã vượt qua Chúc Phi từ lâu rồi ha!”
Nói rồi có một người quay lại nhìn Chúc Gia Âm.
“Đừng nản lòng, mình tin cậu có thể lội ngược dòng!”
“Còn không mau quay về tự học đi! Không biết nhìn bây giờ là mấy giờ à?!”
Ngô Minh chống gậy khập khiễng đi đến, cười cười mắng mấy đứa bạn trong lớp chuyên vài câu.
Sau đó cậu ấy quay đầu nhìn Chúc Gia Âm, ngại ngùng nói: “Mọi người chỉ tò mò về cậu thôi, chứ thật ra không có ý gì xấu đâu…”
“Mình biết mà.”
Chúc Gia Âm mỉm cười hào phóng, cô không ngại nghe thấy cũng cuộc đối thoại như vậy.
Các kỳ thi trước đúng thật là hơi lạ, cứ mỗi lần có kỳ thi xếp hạng nào là tự nhiên Chúc Gia Âm sẽ gặp xui xẻo.
Không phải cảm sốt thì là chảy máu cam trong phòng thi, lại còn té ngã trong lúc đi cầu thang nữa.
Bởi vậy trong mắt rất nhiều người, sức khỏe của Chúc Gia Âm không tốt, cứ gặp kỳ thi quan trọng là sẽ suy sụp tinh thần, vậy nên chưa từng đạt được vị trí đầu tiên nào.
Chúc Phỉ luôn đứng trên cô.
Tuy nhiên, chỉ có mình Chúc Gia Âm biết rằng tất cả đều do vận may trên người Chúc Phi gây ra, cho dù cô có cố gắng khắc phục khuyết điểm của bản thân thế nào đi nữa thì kết quả tốt nhất đạt được cũng chỉ là đồng hạng nhất với Chúc Phi mà thôi.
Chúc Gia Âm cúi đầu nhìn xuống.
“Chân cậu thế nào rồi?”
“Bác sĩ bảo may là không bị thương bộ phận quan trọng, sẽ hồi phục nhanh thôi. Thể chất của mình tốt lắm, vài ba hôm là vết thương đóng vảy ngay!”
Ngô Minh thấy cô vẫn còn lo lắng nên định giơ cẳng chân đang bó thạch cao lên cho cô xem, nhưng ngước mắt lên lại thấy Chúc Phi.
Vẻ mặt của cô ta không hề thay đổi, bước từng bước về phía hai người.
Ngô Minh lập tức ngưng cười.
Không biết tại sao cậu ấy lại cảm thấy tâm trạng của Chúc Phi bây giờ không ổn định lắm.
Tuy cậu ấy và Chúc Gia Âm nói chuyện sẽ không gây bất cứ trở ngại nào cho Chúc Phỉ, tuy nhiên Ngô Minh vẫn quyết định không nói nữa.
“Ừm… Chúc Phi, cậu thi tốt chứ?”
Vốn dĩ cậu ấy chỉ định hàn huyên vài câu có lệ thôi, không ngờ Chúc Phi liếc cậu ấy một cái rồi lạnh lùng mở miệng:
“Nhất định tôi sẽ giành hạng nhất.”
Ngô Minh sững sờ.
Dáng vẻ này hoàn toàn khác với Chúc Phỉ dịu dàng, hiền lành thường ngày.
Những lời này nghe như là đang đáp lại câu hỏi của Ngô Minh, nhưng thật ra nó giống như một lời khiêu khích với Chúc Gia Âm đứng cạnh hơn.
Chúc Phi sẽ không nhận thua!
Nhìn bóng lưng đằng đằng sát khí của cô ta, tâm trạng của Chúc Gia Âm lại vui vẻ hơn.
Trong đề thi yêu cầu sự tập trung cao độ mà Chúc Phi lại đánh mất sự điềm tĩnh, trở nên lo được lo mất.
Cho dù là ông trời thiên vị cô ta thì cũng khó bù đắp được sự thiếu hụt này.
Không thể nghi ngờ gì nữa, về mặt tâm lý thì Chúc Gia Âm hơn hẳn Chúc Phi rồi!
…
Sau một ngày, danh sách thành viên lọt vào đội tuyển được công bố.
Vì có liên quan đến vinh dự và học bổng đặc biệt nên danh sách lần này được viết trên giấy đỏ thếp vàng.
Ngay khi công bố, nó đã thu hút sự chú ý của rất nhiều học sinh.
Chủ nhiệm Trịnh của phòng giáo vụ cầm danh sách trên tay, tách mọi người ra rồi dán lên chỗ cao nhất của bàng thông báo.
Hàng trăm học sinh ríu ra ríu rít sau lưng thầy, nhao nhao ngẩng đầu xem ba cái tên.
“Nhiều người quá mình không nhìn thấy!”
Chủ nhiệm Trịnh dán giấy xong, gắng lắm mới đứng vững trong đám học sinh nhốn nháo, thầy duỗi tay giữ trật tự.
“Đừng đẩy, đừng đẩy nữa, chú ý an toàn! Khụ khụ… Các bạn đằng sau không cần chen lấn lên đây nữa, thầy sẽ đọc cho các em nghe tên của đội thi toán lần này.”
Mọi người lập tức trầm trồ.
“Quào, được đọc tên trước mặt mọi người luôn!”
“Hạng nhất là Chúc Phi…”
“Lớp chuyên im lặng đi, đừng làm ồn!”
Chúc Gia Âm và Tần Thanh đứng ở đằng xa, không chen vào đám người náo loạn. Tuy bọn họ cũng khá cao nhưng bàn về xô đẩy, họ hoàn toàn không phải là đối thủ của mấy nam sinh phía trước.
Lúc này hai người cũng căng thẳng đến nghẹn thở.
“Hạng nhất: Đoan Mộc Nguyên!”
Không có gì bất ngờ, mọi người đều thở dài.
Thứ hạng này không có gì để oán hận cả, thiên tài như anh đại diện trường tham gia thi đấu là chuyện tốt.
Dường như chủ nhiệm Trịnh cũng biết hạng một không phải là điều mà đám học sinh này chờ mong nên thầy nhanh chóng công bố hạng hai.
“Người thứ hai được chọn đi thi đấu là… bạn Đỗ Tuyền!!”
“Ồ!!”
“Hôm nay anh Tuyền nhớ khao mọi người nha!”
Một nhóm người trong đám đông hò reo vang dội, tất nhiên đó là bạn bè chung lớp với Đỗ Tuyền.
Mà những người còn lại đều im lặng đến kỳ lạ, hành động cũng cẩn trọng hơn nhiều, họ đều nhìn chủ nhiệm Trịnh với ánh mắt trông mong, căng thẳng đợi công bố người cuối cùng.
Người tài trong trường Thanh Nhai có vô số, thực lực của các học bá đều một chín một mười.
Người đó sẽ là ai đây?!
“Còn một bạn nữa…”
Chủ nhiệm Trịnh ngước mắt lên, nhìn quanh đám đông rồi vươn tay ra.
“Bạn Chúc Gia Âm đến từ lớp 10-2! Chính là em đó!”
Mọi người đều sửng sốt không nói nên lời.
Rất nhiều người tin Chúc Phi sẽ chiếm giữ hạng cuối cùng, dù sao cô ta cũng có danh là Trạng Nguyên nhỏ, từ trước đến giờ luôn xuất sắc.
Sao Chúc Gia Âm có thể thi đậu mà cô ta lại không chứ?!
“Không… Không đâu! Mình không được chọn sao?!”
Chúc Phỉ tái mặt hét lớn, cô ta giơ cao tay lên.
“Thầy Trịnh! Chắc là thầy nhầm đúng không?!”
Chủ nhiệm Trịnh lắc đầu, không hài lòng nhìn Chúc Phi.
“Chúc Phi à, đây là thành tích chính thức, đã chấm đi chấm lại mấy lần nên không thể sai được.”
“Chấp nhận hiện thực để lần sau nỗ lực hơn nhé.”
Chúc Phi đứng xụi lơ, chân loạng choạng, không thể đứng vững.
Chấp nhận hiện thực… chấp nhận hiện thực…
Mấy chữ này thật sự rơi xuống đầu cô ta sao?!
“Tôi thắng rồi!”
Chúc Gia Âm hiếm khi thấy Chúc Phi mất hồn mất vía, trong lòng cô không vui mừng như điên hay cảm thấy may mắn khi nghe thấy mình thành công, cô chỉ cảm thấy rất thong dong và tự tin thôi.
Xui xẻo trên người cô đang dần được gột rửa, tiến độ hoàn thành nhiệm vụ ngày càng tăng…
Cô biết, nhất định mình sẽ có ngày này.
Chúc Phi không thể chèn ép cô cả đời, cũng không thể mãi mãi nắm chắc thắng lợi.
“Đi thôi! Đến siêu thị mini nào!”
Cô nhảy lên bồn hoa, vui vẻ vẫy tay về phía xa.
“Các bạn cute phô mai que ở lớp 10-2 ơi, mình mời mọi người uống coca nhé!”
Lúc xoay người lại, ánh mắt cô đột nhiên bị thu hút.
Dưới tán cây cách đó không xa, có một bóng người thẳng tắp quen thuộc, phóng khoáng phong lưu.
Đoan Mộc Nguyên làm động tác uống nước rồi nhắc nhở bằng khẩu hình.
“Mình - Cũng - Muốn - Uống - Coca.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...