Nước mắt tổng tài

CHƯƠNG 34
 
[Tôi không thể xác định được!]
 
Hệ thống cẩn trọng đáp. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
[Nhưng mà thật ra anh ta không khóc, chỉ là mắt bị kích thích nên không thể ngừng chảy nước mắt thôi.]
 
Cõi lòng của Chúc Gia Âm chợt cảm thấy chua xót. 
 
Cảm giác bị khói hun nhèm mắt cô cũng trải qua rồi, không hề dễ chịu tý nào. 
 
Đoan Mộc Nguyên là người đầu tiên xông lên lầu kiểm tra tình hình, ngay cả khẩu trang và các dụng cụ bảo hộ thông thường cũng không đeo, tất nhiên sẽ không chịu nổi. 
 
Bởi vì đến cứu mình mà anh ta phải chịu xui xẻo này…
 
Nghĩ đến đây, Chúc Gia Âm rất muốn mở mắt ra. 
 
Cho dù cảm xúc của Đoan Mộc Nguyên lúc này là gì, sẽ trách cứ cô hay là nói những lời lạnh nhạt thì cô vẫn phải nói vài câu để tỏ lòng biết ơn. 
 
Đương nhiên, trước khi “tỉnh lại” thì cô phải kiểm tra số liệu của hệ thống đã. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Không xem thì thôi, vừa xem là hú hồn chim én. 
 
[Tiến độ rửa sạch xui xẻo: 30/99!]
 
Tuyệt vời ghê… à không, ý cô là thảm quá!
 
Chúc Gia Âm vốn đang cảm thấy thương cho Đoan Mộc Nguyên, nhưng vừa nhìn thấy tiến độ hoàn thành nhiệm vụ của mình thì lập tức mừng như điên. 
 
Đoan Mộc Nguyên hào phóng quá chừng!
 
Tự nhiên đùng một cái có thêm hai mươi điều ước, thật sự là còn nhiều hơn những lần cô vắt nát óc để bày mưu lập kế nữa. 
 
Một đợt này thôi cũng đã đủ để cô tiêu xài dư dả trong một khoảng thời gian rồi. 
 

Đầu Chúc Gia Âm nảy ra vô số suy nghĩ, một vài kế hoạch ra oai đã chạy vòng vòng trong tâm trí cô. 
 
‘Nước mắt’ từ trên trời rơi xuống, cô chỉ ước gì mình có thể quẩy lên cho đã, thậm chí việc suýt không thở nổi cũng không đáng là gì. 
 
“Nhưng mà…”
 
Chúc Gia Âm cảm thấy lòng mình hơi ngứa ngáy, ngón tay bất giác siết lại. 
 
“Có phải bây giờ Đoan Mộc Nguyên đã khóc đỏ mắt rồi không?!”
 
Lần trước cô nấu mì đã khiến người ta cay phát khóc, hình ảnh Đoan Mộc Nguyên mắt đỏ hoe vẫn còn quanh quẩn trong đầu cô. 
 
Dáng vẻ ấy vơi mất sự trầm tĩnh luôn hiện diện, lại có thêm cảm giác thân thiết và hơi đáng yêu. 
 
Cô rất muốn nhìn lại ‘cảnh đẹp’ này!
 
[Cô có thể ước mà!]
 
Hệ thống nói: [Bây giờ là lúc dư dả, tôi có thể làm cô nhìn thấy mọi vật trong phòng mà không cần mở mắt.]
 
“Uầy… thôi, không nên lãng phí như vậy.”
 
Tuy có ý muốn nhìn Đoan Mộc Nguyên nhưng Chúc Gia Âm vẫn phải kiềm chế, đè nén tâm trạng phấn khích của mình xuống. 
 
Phải đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được chút ‘nước mắt’, điều ước dùng lần nào là hết lần đó, không thể dùng bừa được. 
 
Phải sử dụng một cách hợp lý!
 
“Đúng rồi, bây giờ Ngô Minh thế nào? Tôi muốn làm lành vết thương cho cậu ấy.”
 
[Ký chủ, tôi từng nhắc nhở cô rằng điều ước cũng có phạm vi. Làm vết thương lành ngay là không thể, điều này trái với quy luật tự nhiên, không khoa học!]
 
“Vậy thì càng nhanh càng tốt, tóm lại, nhất định không thể làm trễ nải việc học của cậu ấy.”
 
[Được!]
 
Hệ thống tiêu hao một giọt nước mắt vào không trung. 
 

[Còn nữa không?]
 
“Điều ước thứ hai của tôi…”
 
Hơi thở của Chúc Gia Âm trở nên nặng nề. 
 
“Nói cho tôi biết trong sự cố lần này, có sự tác động của con người không? Tôi cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản.”
 
[Có!]
 
Hệ thống trả lời dứt khoát. 
 
[Chân tủ bị động tay động chân rồi nên mới dễ dàng đổ xuống như vậy. Dựa theo yêu cầu phòng cháy chữa cháy thông thường thì bên cạnh tủ không nên để bài thi hay sách vở này nọ.]
 
“Là Chúc Phi nhỉ.”
 
Chúc Gia Âm cười lạnh trong lòng. 
 
“Nói vậy thì Chu Giai Nghệ cũng giúp cô ta một tay ha.”
 
[Trực giác rất chuẩn.]
 
Hệ thống tiếp tục lên tiếng: [Chỉ tiếc là lần này không để lại chứng cứ gì. Trước mắt vẫn không thể công khai vạch trần cô ta.]
 
“Không sao cả, cứ để Chúc Phi ở đó đi.”
 
Có ngọc bội che chở cô ta, chắc chắn cô ta vô cùng kiên cường và bền bỉ, không dễ giải quyết. 
 
Chúc Gia Âm kiên nhẫn bước từng bước đến mục tiêu, cuối cùng đá Chúc Phi ra ngoài, để cô ta nhận lấy hậu quả kịch liệt nhất. 
 
“Bây giờ cứ để cho kẻ tiểu nhân Chu Giai Nghệ gặp sự cố ngoài ý muốn đi, sự cố gì cũng được, miễn là Ngô Minh bị thương bao nhiêu thì cô ta phải bị bấy nhiêu.”
 
Hệ thống đồng ý. 
 
Cùng lúc đó, trước mắt Chúc Gia Âm hiện ra một màn hình giống như màn hình livestream. 

 
Trong phòng học, Chu Giai Nghệ đang bàn tán khắp nơi về sự cố trong phòng thực hành, còn treo nụ cười đắc ý trên môi. 
 
“Mình nói ấy à, tám mươi phần trăm là Chúc Gia Âm tò mò, táy máy tay chân làm loạn cả phòng thực hành nên mới xảy ra vụ nổ như vậy.”
 
“Sao có thể như vậy chứ?! Dụng cụ trong phòng thực hành không thể xáo trộn được, Chúc Gia Âm cũng đâu phải đứa ngốc…”
 
“Cậu tin tưởng Chúc Gia Âm quá đi à! Chuyện gì cũng có thể xảy ra hết đó!”
 
Chu Giai Nghệ bất mãn bảo: “Chẳng lẽ là thầy Lộ quản lý dãy phòng thực hành làm việc bất cẩn à?! Là thầy ấy không kiểm tra an toàn rồi làm bản báo cáo giả sao?!”
 
“Trời, mình đâu có ý này!”
 
Cậu bạn kia vội xua tay. 
 
“Có thể là do mạch điện lâu năm hay sao đó, nên tự chập điện cháy rồi sao?”
 
“Mạch điện cũ á? Ha ha ha… Dãy phòng thực hành là khu dạy học mới nhất mà, không thể có chuyện đó được!”
 
Chu Giai Nghệ hớn hở chỉ tay về phía trước. 
 
“Giống phòng học của chúng ta nè, trông có cũ kỹ gì đâu!”
 
Chu Giai Nghệ dứt lời, trên trần nhà phát ra tiếng lạch cạch và máng đèn rớt xuống. 
 
“Ối! Sao lại thế này?!”
 
Mấy học sinh đứng dưới đèn sợ hãi, vội vàng chạy ra chỗ khác. 
 
Chu Giai Nghệ sợ tái mặt, mấy máng đèn kim loại kia bay thẳng đến chỗ mình theo đường parabol…
 
Và đập thẳng vào đầu cô ta. 
 
“Rầm!”
 
Lớp hai lập tức trở nên hỗn loạn. 
 
“Ôi trời, Chu Giai Nghệ! Cậu có sao không?!”
 
“Chảy máu mũi nhiều quá kìa! Cậu có đứng lên được không?”
 
“Mình đã bảo cậu đừng nói xấu sau lưng người ta, giờ thấy chưa, gặp quả báo rồi đó…”
 
Hình ảnh dần mờ đi, Chúc Gia Không không thể nhịn cười với màn kịch này, cả người cô run khe khẽ. 

 
Hệ thống làm thế này chẳng phải đang nhắc nhở mọi người quả báo không chừa một ai sao!
 

 
Vậy mà cô đang cười!
 
Đoan Mộc Nguyên tròn mắt nhìn Chúc Gia Âm nằm trên giường bệnh, hơi thở cũng bình ổn hơn. 
 
Nửa khuôn mặt của cô bị chăn che khuất, tuy nhiên có thể chắc chắn rằng cô đang nở nụ cười tươi!
 
Không lo lắng, không sợ hãi, chỉ giống như một đứa trẻ đang ngủ say, cười rất vô tư. 
 
Ngất đi như vậy mà cũng có thể mơ đẹp sao?!
 
Đoan Mộc Nguyên ngơ ngẩn vươn tay nhéo má cô, cảm xúc ấm áp truyền vào tay, mềm mại mịn màng như tấm lụa. 
 
Trong chớp mắt, Đoan Mộc Nguyên cảm thấy tim mình đập thình thịch. 
 
Anh cất giọng khàn khàn: “Nếu tỉnh rồi thì đừng giả vờ ngủ nữa.”
 
Sau khi bị vạch trần lớp ngụy trang, cả người Chúc Gia Âm trở nên cứng đờ, nhưng cũng phải miễn cưỡng mở mắt ra. 
 
Hình ảnh từ mờ ảo trở nên rõ ràng. 
 
Thiếu niên ngồi bên mép giường quả thật đã đỏ bừng mắt, ánh mắt uy nghiêm thường ngày đã bớt đi kha khá sự sắc bén. 
 
Trên lớp áo trắng tinh còn vương chút muội than. 
 
Đây là lần nhếch nhác hiếm thấy của anh. Vậy mà Đoan Mộc Nguyên ở trong phòng y tế từ nãy đến giờ, không hề đi thay quần áo. 
 
Chúc Gia Âm chớp mắt, sau đó cảm thấy ánh mắt của mình lộ liễu quá. 
 
Đối mặt với ánh mắt ngày càng kỳ lạ của Đoan Mộc Nguyên, cô vội hắng giọng nói:
 
“Em… Em hơi khát nước.”






 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận