Tác giả: ZuMin
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Trạng thái: Full
Số chương: 57
Tần suất cập nhật: 20 giờ/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Nhân vật:
- Dương Hoàng Bảo Ngọc
- Dương Hoàng Bảo Kỳ
- Trịnh Nguyễn Kỳ Lâm
- Vương Nguyên Khang
- Lý Khắc Minh
- Lý Hạ Băng
- Lê Lâm Hoàng Quân
Ban mai ửng hồng, một ban mai mùa hạ, nhẹ nhàng buông từng tia nắng ấm áp lướt trên khuôn mặt mệt mỏi, yếu đuối( yếu đuối khi ngủ, nhưng đó là điều mà chưa một ai biết được) của nó.
Khẽ cựa mình, nó quay sang hướng khác tránh sự dòm ngó của nắng, tối qua lại thức khuya nên giờ vẫn chưa muốn dậy.
Nó là Lâm Vy Linh, con gái của một gia đình bình thường, nó sống với ba từ nhỏ, ba không thường nói chuyện hay tâm sự với nó, nên tuyệt nhiên nó không được ba nói cho biết bất cứ điều gì về mẹ.
Ngày bé nó cũng hỏi ba rất nhiều lần nhưng ba luôn nói khi nào nó lớn nó sẽ được biết tất cả mọi thứ, rồi dần nó cũng không buồn hỏi nữa, cứ như thể mỗi mình ba sinh nó ra vậy.
Không hiểu sao nó vẫn nhạy cảm với cụm từ “tất cả mọi thứ” của ba.
Nhưng tính nó xưa nay vậy, mặc mọi thứ, nó không cần biết, cũng chẳng màng quan tâm, những điều nên biết sớm hay muộn, bằng cách này hay cách khác nhất định nó cũng sẽ biết.
Và nó đã lớn lên trong ngôi nhà này, ngôi nhà không có mẹ, ngôi nhà cho nó cảm giác đây không thật sự là nhà nó, ngôi nhà mà nó không cảm nhận được tình cảm gia đình....
Tác giả : ZuMin
Nguồn: DĐ Lê Quý Đôn
Trạng thái: Full
Số chương: 57
Tần suất cập nhật: 20 giờ/chương
Ngày đăng: 5 năm trước
Cập nhật: 5 năm trước
Nhân vật:
- Dương Hoàng Bảo Ngọc
- Dương Hoàng Bảo Kỳ
- Trịnh Nguyễn Kỳ Lâm
- Vương Nguyên Khang
- Lý Khắc Minh
- Lý Hạ Băng
- Lê Lâm Hoàng Quân
Ban mai ửng hồng, một ban mai mùa hạ, nhẹ nhàng buông từng tia nắng ấm áp lướt trên khuôn mặt mệt mỏi, yếu đuối(... chỉ yếu đuối khi ngủ, nhưng đó là điều mà chưa một ai biết được) của nó.
Khẽ cựa mình, nó quay sang hướng khác tránh sự dòm ngó của nắng, tối qua lại thức khuya nên giờ vẫn chưa muốn dậy.
Nó là Lâm Vy Linh, con gái của một gia đình bình thường, nó sống với ba từ nhỏ, ba không thường nói chuyện hay tâm sự với nó, nên tuyệt nhiên nó không được ba nói cho biết bất cứ điều gì về mẹ.
Ngày bé nó cũng hỏi ba rất nhiều lần nhưng ba luôn nói khi nào nó lớn nó sẽ được biết tất cả mọi thứ, rồi dần nó cũng không buồn hỏi nữa, cứ như thể mỗi mình ba sinh nó ra vậy.
Không hiểu sao nó vẫn nhạy cảm với cụm từ “tất cả mọi thứ” của ba.
Nhưng tính nó xưa nay vậy, mặc mọi thứ, nó không cần biết, cũng chẳng màng quan tâm, những điều nên biết sớm hay muộn, bằng cách này hay cách khác nhất định nó cũng sẽ biết.
Và nó đã lớn lên trong ngôi nhà này, ngôi nhà không có mẹ, ngôi nhà cho nó cảm giác đây không thật sự là nhà nó, ngôi nhà mà nó không cảm nhận được tình cảm gia đình....