Nữ Thần Là Học Tỷ Của Ta




- Editor: BlackObs
Từ sau ngày đó, Mục Tiểu Phàm thường xuyên gặp phải nữ ma đầu.

Trên lớp chính thức, giờ tự học, thậm chí ngay cả thời gian cô muốn trèo tường, nữ ma đầu cũng xuất hiện bên cạnh khiến kế hoạch hẹn hò với nữ thần vào buổi tối đành bị huỷ bỏ.

​Suốt một tuần không gặp học tỷ, não cô bắt đầu muốn nảy sinh ảo giác.

​Hôm nay, ba người kia đã trở về nhà, riêng cô bị nữ ma đầu triệu hoán nên phải lưu lại một mình ở ký túc xá.

​"Học tỷ, em rất nhớ chị a a a! ! !" Mục Tiểu Phàm cực kỳ buồn phiền nằm trên giường kêu la.

​Nữ ma đầu bắt cô ở lại còn bản thân thì có việc đi mất, rõ ràng đây chính là âm mưu!

​Mục Tiểu Phàm gào thét trong ký túc xá trống vắng đến nhàm chán, cuối cùng cô ôm điện thoại di động chui vào chăn đọc truyện.
Cô mở app truyện tìm kiếm tiểu thuyết, nháy mắt có một bộ hấp dẫn hoàn toàn sự chú ý của cô, tên là :​《 Yêu em liền đè trên em 》

​Khí phách! Tràn đầy sắc khí! Vừa nhìn tên thôi là đã thấy xung động, đặc biệt là cái bìa có một em gái ăn mặc gợi cảm chỉ che nửa trên ngực, phía dưới có mỗi quần lót hồng nhạt, vẻ mặt còn hồn nhiên nhìn cô.

​Trời a! Nhiệt huyết sôi trào!
Tim Mục Tiểu Phàm đập nhanh hơn, cô vén chăn đi chân trần xuống giường khoá cửa phòng rồi chui tọt vào chăn, nóng lòng mở ra tiểu thuyết.

​"A ~ thật là lợi hại ~ đừng...
Không được mà." Nữ nhân ngoài miệng nói không nhưng cơ thể rất thành thật hợp tác.

​Mục Tiểu Phàm: "..." Khúc dạo đầu đã kích thích như vậy?! "-"

​Mục Tiểu Phàm khẩn cấp xem tiếp, càng xem càng bị kích thích, bàn tay không tự chủ sờ lên ngực mình, một tay lướt truyện một tay vuốt ve thân thể.
Mặt cô từ từ đỏ lên, miệng thỉnh thoảng kêu rên vài tiếng rồi bất mãn lật người nằm sấp, ôm cái gối nhét vào chăn đặt phía dưới thân bắt đầu cọ sát.

Cuối cùng cô quên mất luôn điện thoại, chẳng những vậy còn không cẩn thận đụng trúng màn hình mở ra danh bạ, gọi đến một dãy số.
"Ưmm...Học tỷ, học tỷ....".

​Hứa Hạ nhíu mày nhìn màn hình điện thoại di động, đúng là số Mục Tiểu Phàm, nàng áp sát điện thoại vào tai nói: "Mục Tiểu Phàm?".

​"Ừm....Học tỷ...Đừng mà..." Bên kia Mục Tiểu Phàm vẫn không biết mình đã lỡ tay nhấn gọi nữ thần, cô vẫn đang mê man tưởng tượng hình ảnh mình và nữ thần quấn quýt với nhau.

​"Mục Tiểu Phàm, em đang làm gì vậy??".
Hứa Hạ không hiểu xảy ra chuyện gì.

​"Huhm? Sao mình có cảm giác nghe thấy giọng học tỷ vậy nhỉ?".

Trong mơ hồ, Mục Tiểu Phàm thoáng lấy lại chút tinh thần, tuy nhiên bàn tay phía dưới chạm vào yếu điểm, chớp mắt đầu óc trống rỗng, thân thể tê dại, Mục Tiểu Phàm "A ~" một tiếng nằm xụi xuống giường.

​"Mục Tiểu Phàm, Mục Tiểu Phàm!" Hứa Hạ lo lắng gọi làm cho Dương Dao Dao ở phía giường trên cũng tò mò nhìn nàng.

​"Học tỷ..." Mục Tiểu Phàm vô thức kêu một tiếng rồi thình lình bật dậy, đảo mắt nhìn chung quanh, lẩm bẩm: "Hình như thật là giọng học tỷ".

​"Mục Tiểu Phàm, nghe điện thoại!" Hứa Hạ nói to hết sức.
Bây giờ ánh mắt Mục Tiểu Phàm mới chuyển về điện thoại, cô nuốt nước miếng...không thể nào ;( mình gọi điện thoại lúc nào cơ chứ?!

​Mục Tiểu Phàm không dám tin cầm điện thoại di động lên, xác định số gọi đi là học tỷ, cô thật muốn tự tử cho xong, mắt quét qua thời gian cuộc gọi, trời ơi, tám phút...

​Là tám phút !!

​Nhất thời theo bản năng cô cúp ngay điện thoại, quăng nó về phía cuối giường, còn bản thân thì trùm chăn kín mít.

​Tám phút, chắc là học tỷ nghe được rất nhiều, chẳng lẽ...chẳng lẽ mấy thứ cô vừa nói khi làm đều bị học tỷ nghe được?

​Nghĩ đến đây, gò má Mục Tiểu Phàm nóng phừng phừng, đỏ rần từ đầu đến chân, hai tay che mặt, thật chẳng còn mặt mũi nào nhìn học tỷ.

​Điện thoại bị cô quăng ở góc giường không tha cho cô, nó lại kêu vang, Mục Tiểu Phàm run cả người, cô trốn trong chăn bịt hai lỗ tai lại.

​Nhưng tiếng chuông một lần lại một lần vang lên, hết cách cô đành mang vẻ mặt đưa đám bò về cuối giường, căng thẳng nghe điện thoại.
​"Mục Tiểu Phàm, em đang ở đâu?".

​"Ở...
Ở ký túc xá".
Mục Tiểu Phàm nhỏ giọng khai báo.

​"Còn có ai nữa?".

​"Chỉ...chỉ có một mình em".
Mục Tiểu Phàm nói xong chỉ muốn đập đầu chết, vì sao lần nào ở trước nữ thần cô cũng mất mặt thế này.


​"Chờ chị".
Hứa Hạ dứt lời liền đi khỏi phòng, nhanh chóng chạy ra ngoài trường.

​Mục Tiểu Phàm trố mắt nhìn màn hình báo cuộc gọi bị cắt đứt, cô luống cuống tay chân gọi trở lại, nhưng mặc kệ chuông reng bao lâu, bên kia cũng không thông.

​"Học tỷ, chị...đừng nói là chị chạy tới đây nha".
Mục Tiểu Phàm cầm điện thoại di động miệng lẩm bẩm không dám tin.

​Cô chẳng dám chần chừ, cuống cuồng thu xếp chăn gối gọn gàng, chỉnh trang lại bản thân rồi ngồi yên tĩnh chờ đợi.


​"Cộc cộc".
"Ai đó?".
Mục Tiểu Phàm khẩn trương hỏi.

​"Mục Tiểu Phàm, mở cửa mau".
Tiếng Hứa Hạ thở dốc ngoài cửa.

​"Học tỷ".
Mục Tiểu Phàm xám mặt đi mở cửa, cô ngượng ngùng tránh người qua một bên cho Hứa Hạ đi vào.

​Mục Tiểu Phàm khoá cửa, xoay người không dám nhìn nữ thần.

​Hứa Hạ bất ngờ đẩy cô dựa vào cửa, vây cô ở giữa.

​"Học...
Học tỷ?" Mục Tiểu Phàm kinh ngạc ngẩng lên lắp bắp.

​Hứa Hạ cúi đầu, đôi mắt sậm màu nhìn cô, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi em một mình ở ký túc xá làm cái gì huh?".

​Mục Tiểu Phàm đỏ mặt, gục đầu muốn chôn xuống ngực, lí nhí nói: "Không...không làm gì hết".

​"Thật không có làm gì?" Hứa Hạ nâng chân chạm đầu gối vào giữa hai chân đối phương.

​Mục Tiểu Phàm muốn trốn về sau nhưng căn bản không có đường lui, chỉ có thể nhẹ tay đẩy nữ thần ra, đỏ mặt quay đầu sang chỗ khác: "Học tỷ, chị đừng ăn hiếp em".

​Hứa Hạ đặt một tay lên hông cô, dùng ngón tay ma sát lớp vải, nhẹ giọng hỏi: "Chị ăn hiếp em chỗ nào?".
​"Xấu xa!" Vùng eo mẫn cảm bị cọ sát làm cho hô hấp Mục Tiểu Phàm không được bình ổn.
Màu mắt Hứa Hạ dần tối sầm, nàng cúi đầu hôn môi Mục Tiểu Phàm, tay đặt ở eo Mục Tiểu Phàm từ từ trượt đi xuống.

​"Học tỷ, không nên, bây giờ là ban ngày đó".
Mục Tiểu Phàm cố nói, cô cầm lấy cổ tay Hứa Hạ, không để cho nàng tiếp tục.

​"Vậy em nói chị biết, lúc nãy em một mình ở đây làm gì?".
Hứa Hạ không tiến thêm, chỉ nhẹ nhàng hỏi.

​Mục Tiểu Phàm nghĩ nữ thần thật là xấu, chị ấy lại bắt đầu trêu chọc mình.

​Ngước mắt liếc nhìn Hứa Hạ, dùng ngón tay trỏ chọt vào ngực đối phương, cô lí nhí: "Rõ ràng là chị nghe được vậy mà còn hỏi người ta".

​Hứa Hạ cầm lấy ngón trỏ, khóe miệng cong lên: "Muốn xem".


​Muốn xem? Xem gì chứ "-"? Mục Tiểu Phàm ngơ ngác.

​"Lần sau làm cho chị xem".
Hứa Hạ khúc khích cười, hôn một chút lên mi mắt Mục Tiểu Phàm.

​"Chị mơ đi".
Mục Tiểu Phàm đẩy nàng ra.

​Nữ thần thực sự biến thành kẻ xấu! Dám kêu mình làm cho chị ấy xem...nghĩ đến hình ảnh kia, mặt cô chẳng khác gì quả cà chua, ước gì có cái lỗ nào cho cô chui xuống.

​Thật là quá xấu hổ quá dữ dội quá phóng đãng mà!!!

​Nhìn dáng dấp đối phương giống như hận không thể cuộn mình trốn ở góc tường, Hứa Hạ cũng không tiếp tục trêu chọc, nàng nói sang chuyện khác: "Em muốn ra ngoài dạo phố không?".

​"Muốn".
Mục Tiểu Phàm như được cứu vớt, cô gật đầu, mở cửa phóng vèo ra khỏi phòng.

​Hứa Hạ mỉm cười theo sát phía sau.
Hai người ngồi xe buýt đến trung tâm thành phố.

​"Học tỷ, chúng ta chèo thuyền nha?".
Dọc đường, Mục Tiểu Phàm đã điều chỉnh lại phong độ, tinh thần phấn chấn, cô lôi kéo tay nữ thần, vui vẻ huýt sáo hát ca.

Gương mặt Hứa Hạ thì vẫn luôn thản nhiên, nàng gật nhẹ đồng ý, giống như cái người xấu khi nãy trong ký túc xá là ai chứ không phải nàng.

​Hai người đến công viên trò chơi, Mục Tiểu Phàm chạy đi mua vé.
Lát sau cô cầm vé trở về, nắm tay nữ thần bước lên thuyền.

​"Học tỷ, đêm nay chúng ta ngủ ở bên ngoài có được không?" Mục Tiểu Phàm quạt nước trên hồ đã đời sau đó nghiêng đầu hỏi nữ thần.

​Hứa Hạ cắn môi gật đầu.

​Mục Tiểu Phàm ngạc nhiên chuyển đến ngồi sát bên người nàng, cao hứng nói: "Chị nói đó nhe, đêm nay chúng ta sẽ về phòng học bổ túc".

​Có điều chưa kịp đến tối, lúc cả hai lên bờ Mục Tiểu Phàm chẳng may bước hụt nên té xuống nước.
​"Mục Tiểu Phàm!" Hứa Hạ hốt hoảng bắt lấy tay cô.

​"Học tỷ, nước lạnh quá điiii".
Mục Tiểu Phàm mếu máo.

​Nhân viên công tác được một phen hoảng sợ, vội vàng lao xuống đỡ Mục Tiểu Phàm lên bờ.

​Cuối cùng hai người chỉ có thể ở lại lữ quán ngay cạnh hồ.

​Hứa Hạ pha xong nước tắm liền kêu Mục Tiểu Phàm cởi quần áo đi vào.

​Mục Tiểu Phàm lạnh run cả người, không muốn cởi quần áo, nhảy luôn vào trong bồn tắm, làm nước bắn tung toé lên người Hứa Hạ, thấy vậy cô còn khoái chí bật cười.

​Hứa Hạ bất đắc dĩ nhìn quần áo ẩm ướt, lại cưng chiều nhìn Mục Tiểu Phàm-lúc này sắc mặt đã tốt hơn một chút, nàng đứng dậy nói: "Em ở đây tắm nha, chị đem đồ đi sấy".


​"Dạ".
Mục Tiểu Phàm lười biếng ngâm mình trong nước nóng.

​Chốc lát sau, cô quấn khăn tắm đi ra, xương quai xanh khiêu gợi, bờ vai mịn màng vừa vặn rơi vào tầm mắt Hứa Hạ.

​Mục Tiểu Phàm còn vô tư kéo khăn tắm ra, trần trụi, nháy mắt tim Hứa Hạ đập hụt một nhịp.

​"Học tỷ?" Mục Tiểu Phàm quơ quơ tay trước mặt nàng: "Học tỷ, chị làm sao vậy?".

​Hứa Hạ nắm cổ tay cô.

​Mục Tiểu Phàm: "...
!"

​Hứa Hạ không hề chớp mắt nhìn Mục Tiểu Phàm, kế tiếp nàng kéo cô ôm vào trong ngực.

​"Này, học tỷ, chị làm gì đó?" Mục Tiểu Phàm còn chưa chuẩn bị tinh thần, đã bị học tỷ đẩy ngã xuống giường.

​"Làm cho chị xem".
Hứa Hạ đè cánh tay cô lên trên đỉnh đầu, trầm giọng nói.

​Tưởng tượng cảnh Mục Tiểu Phàm tự vuốt ve thân thể lên tới đỉnh, hô hấp của nàng liền có chút dồn dập.
Hắc nữ thần lại xuất hiện rồi sao?!

​Mục Tiểu Phàm nuốt nước bọt, không dám tin hỏi: "Học tỷ, phải làm thật sao?".
"Chị chưa bao giờ nói chơi".
Hứa Hạ nghiêm túc nói.

​Mục Tiểu Phàm muốn khóc, em thà là chị nói chơi còn hơn, loại sự tình này ai mà làm được, tự xử một mình đã thấy ngượng muốn chết bây giờ còn ở trước mặt nữ thần, thôi giết cô đi cho xong.

​Mục Tiểu Phàm như đà điểu lủi vào chăn, nữ thần kéo thế nào cũng không được.

​"Làm cho chị xem, chị cho em nằm trên".
Hứa Hạ xuất ra đòn sát thủ.

​Mục Tiểu Phàm chấn động cả người, vén chăn lên nhìn nữ thần nghi ngờ hỏi, "Thật sao?".

​"Chị chưa bao giờ nói chơi".
Hứa Hạ bảo đảm.

​Mục Tiểu Phàm phấn khởi đẩy ngã học tỷ, muốn lập tức hành động.

​"Em còn chưa làm cho chị xem".
Hứa Hạ đặt tay lên bắp đùi cô, nhắc nhở.
Mục Tiểu Phàm đang chuẩn bị tấn công nữ thần: "...."

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui