Nữ Phụ Trọng Sinh Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa


Ân Nguyên Tân không nói gì, cứ như vậy lặng lẽ ngồi xuống.
Một lát sau, Ân Hằng đẩy ẩn ý nhìn cậu một cái, sau đó mở cửa đi ra ngoài, lúc này trong lòng ông đã hạ quyết định rồi.

Nếu Tiền Thị lang không chịu từ bỏ, vậy ông chỉ đành buông bỏ 10 vạn lượng kia, vạch rõ giới hạn với Tiền Thị lang.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Ân Tố Tố dìu Tần Tư Sương từ trong nội thất ra ngoài, ánh mắt rơi trên người Ân Nguyên Tân đang nhắm mắt không nói, có hơi lo lắng.
Cửa không đóng, gió lạnh ùa vào, làm tan đi không khí ấm áp vốn có trong phòng.
Ân Tố Tố gọi người đến, dọn dẹp trà trên bàn, lại đốt lửa than mới, đợi sau khi trong phòng ấm lên, mới lặng lẽ ngồi xuống.
"Ca ca".

Ân Tố Tố có hơi lo lắng gọi một tiếng, tuy Tần Tư Sương nghe không rõ hai người nói gì, nhưng đối với người luyện võ như Ân Tố Tố mà nói, chỉ ở gian bên cạnh nghe cũng có thể nghe được rõ ràng.
Những lời đó của cha cô cũng không có vấn đề gì, nhưng ngữ khí mang theo một tia lo sợ.
Lo sợ? Lo con trai mình mạnh hơn mình, đi xa hơn mình sao?

Ân Tố Tố nén giận, cha cô đúng là càng lớn tuổi càng sống thụt lùi mà, Ân đại nhân ý chí hăng hái của năm đó, bây giờ lại phải luồn cúi như vậy, kết bè kết cánh, bước tiếp theo có phải là ủng hộ hoàng tử, cân nhắc bè phái?
Ân Nguyên Tân nhìn Ân Tố Tố khẽ lắc đầu, sau đó lại nhìn Tần Tư Sương, cười nói: "Mẫu thân, hôm nay con và muội muội đến cơm cũng không kịp ăn đã phải quay về rồi".
Tần Tư Sương nghe vậy thì còn tâm tư nào nữa, lập tức gọi Thanh Trúc đến, kêu cô dặn dò trù phòng, vừa hay canh bổ bà phân phó trù phòng hầm cũng sắp được rồi, lập tức mang lên.
"Nếu lần sau Tiêu thế tử đến, ta nhất định không đồng ý nữa, còn về cái thứ tai họa kia sao? Y thích Bạch cô nương đó thì kệ y, còn liên lụy đến hai đứa nữa".

Tần Tư Sương bất mãn nói.
Ân Tố Tố ôm cánh tay mẫu thân, làm nũng nói: "Vẫn là mẫu thân thương bọn con, mẫu thân, con nói cho người biết, con và ca ca đến Quỳnh Ngọc Lâu, người đoán đụng phải ai?"
Tần Tư Sương gõ trán Ân Tố Tố một cái, quở trách nói: "Đã đi Quỳnh Ngọc Lâu rồi, quay về lại còn kêu đói".
Ân Tố Tố cố tình bày ra vẻ mặt mếu máo, giống như chịu ấm ức rất lớn vậy, khẽ nói: "Mẫu thân, người không biết đâu, con và ca ca đi Quỳnh Ngọc Lâu, đầu tiên đụng phải Lục đại nhân của Đại Lý Tự, sau đó lại nhìn thấy Trình nhị gia bị người ta ném từ trên lầu hai xuống, Yên Nhiên còn cùng chủ nhân của Quỳnh Ngọc Lâu ăn cơm...."
Ân Tố Tố không có bất cứ chuyện gì phải giấu mẫu thân cả, một là được sống lại một kiếp, mẫu thân vẫn khỏe mạnh, không vì chuyện của cô mà phiền muộn, vậy nên cô muốn chia sẻ với mẫu thân mọi chuyện.

Hai là cho dù kiếp này mẫu thân không còn Vương ma ma bên cạnh nữa cũng có thể một mình gánh vác, có những lúc gia quyến của các gia tộc tôn quý khác gửi thiệp mời đến, mẫu thân cũng phải xã giao qua lại với họ, tất nhiên cũng sẽ biết được một số chuyện.
Quả nhiên, sau khi Tần Tư Sương nghe xong, lập tức kéo Ân Tố Tố dậy nghiêm túc nói: "Nếu khuyên được thì nên khuyên Trình tam tiểu thư vài câu".
Ân Tố Tố gật đầu, có điều nghĩ tới biểu hiện lúc đó của Yên Nhiên, cô lại có chút không chắc chắn.
"Mẫu thân, sợ là không dễ khuyên".
Tần Tư Sương thở dài một hơi, bà gặp Trình tam tiểu thư cũng được vài lần, gương mặt xinh đẹp, gia thế cũng tốt, lại là người tri thư đạt lễ, người như vậy cho dù gả cho hoàng tử cũng là chuyện đương nhiên, nhưng giờ lại rơi vào ái tình, nếu không xử lý tốt chuyện này, sợ là vạn kiếp bất phục.
"Tên Lâu Vọng Các kia cũng biết tính toán thật, một tiểu thư khuê các như Trình tam tiểu thư thì hiểu cái gì chứ, nếu không phải người này ám thị, Trình tam tiểu thư sao có thể bị mê hoặc đến mất hết thần trí như vậy chứ? Càng huống hồ trong lòng Lâu Vọng Các chỉ có vị Bạch cô nương kia, hai nam tranh một nữ, đúng là vọng tưởng",
Tần Tư Sương nhìn Bạch Như Sương không vừa mắt, tất nhiên càng không thích Lâu Vọng Các, theo như bà thấy, nhất định là Lâu Vọng Các đã làm gì đó, mới khiến cho tiểu thư khuê các như Trình Yên Nhiên không màng tất cả, cứ như vậy khiến danh tiếng của nữ tử mất hết, sao có thể là một mối lương duyên chứ.
Ân Tố tố nghĩ tới chuyện Trình nhị gia bị ngã, thấp giọng hỏi: "Mẫu thân, danh tiếng của Yên Nhiên...."
Tần Tư Sương lắc đầu nói: "Sợ là sắp không còn nữa, trừ phi tên Lâu Vọng Các kia đứng ra chịu trách nhiệm, nếu không sợ rằng Yên Nhiên không còn cơ hội gả vào Hoàng gia nữa, sau này cũng khó gả đi".
Ân Tố Tố thầm thở dài trong lòng, không phải cô không tin tên Lâu Vọng Các kia là quân tử, mà là bây giờ Bạch Như Sương ở phủ nha, Lâu Vọng Các nào còn tâm tư nghĩ đến người khác, một mảnh tình si này của Yên Nhiên e rằng đặt nhầm chỗ rồi.
"Không nói nữa, nếu đã là con đường cô ấy tự chọn, thì chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng thôi".


Tần Tư Sương thở dài, không muốn nói tiếp chuyện này nữa.
Ân Hằng không ở đây, ba người tùy tiện ăn bữa cơm đơn giản, sau khi Tần Tư Sương uống trà an thần, chuẩn bị nghỉ ngơi, Ân Nguyên Tân mới đưa Ân Tố Tố ra ngoài.
"Ca ca...."
【Ding! Nhiệm vụ hệ thống, cứu lấy danh tiếng của Trình Yên Nhiên.

Phần thưởng, một lá bùa phá vận xui.】
Ân Tố Tố sững sờ tại chỗ, tại sao đột nhiên hệ thống lại giao cho cô nhiệm vụ này?
"A Man, sao vậy?" Ân Nguyên tân hỏi.
Ân Tố Tố hít một hơi thật sâu, nhìn Ân Nguyên Tân hỏi: "Ca ca, có cách nào giúp Yên Nhiên không.

Thiên kim tiểu thư như cô ấy, nếu như danh tiếng bị hủy rồi, sợ là Quốc công gia không dễ dàng bỏ qua chuyện này đâu".
Ân Nguyên Tân trầm mặc trong chốc lát, đột nhiên khẽ cười một tiếng: "Cách thì có, chỉ là cần Lâu Vọng Các và Bạch cô nương giúp mới được".
Ân Tố Tố đắn đo mở miệng: "Lâu Vọng Các không phải người tốt, câu dẫn thiên kim nhà lành, còn Bạch cô nương hiện tại thân mình còn lo chưa xong, hơn nữa Bạch cô nương và Lâu Vọng Các còn có quan hệ với nhau".
Ân Nguyên Tân nghĩ một lát rồi trả lời, vốn dĩ hôm nay chưa được thông báo trước mà gặp phải Bạch Như Sương đã khó chịu trong lòng, Tiêu Cảnh Vân muốn lợi dụng danh tiếng của muội muội cậu, nếu không đáp lễ lại y thì không phải lẽ rồi.
"Chuyện này cứ giao cho ta, hơn nữa nếu chuyện này thành công, thì chính là một mũi tên trúng hai đích".


Ân Nguyên Tân nói, vỗ vỗ tay Ân Tố Tố, bảo cô quay về nghỉ ngơi trước, còn mình thì ra khỏi Ân phủ, chỉ là không biết đi đâu.
【Kí chủ, ca ca nói một mũi tên trúng hai đích, là hai đích nào thế?】
Ân Tố Tố chầm chậm đi về phía Thanh Trúc Uyển của mình, vừa đi vừa nói: "Một, Trình Yên Nhiên muốn lấy huyết ngọc của ta, phía sau có thể là do Lâu Vọng Các sai khiến, nếu có thể khiến hắn chịu thiệt, tất nhiên là tốt nhất.

Hai, Tiêu Cảnh Vân không phải là lần đầu tìm ta, y muốn ta và Bạch Như Sương kết giao hảo với nhau, tiếp đó giúp thân phận của cô ta rõ ràng hơn, khiến người khác không thể xem nhẹ cô ta".
【Nam chính nằm mơ hả? Nữ chính trời sinh đã thu hút người khác chú ý, cô ta sẽ làm rất nhiều chuyện, trải qua rất nhiều chuyện, nếu không làm sao đứng vững ở kinh thành được.

Chỉ dựa vào người khác căn bản là không thể.】
"Không phải nằm mơ giữa ban ngày thì chính là đồ ngu, nếu không thì là một tên cứng đầu não yêu đương".
Sau khi Ân Tố Tố mắng xong, tâm trạng cũng tốt hơn nhiều, nhanh chân quay về Thanh Trúc Uyển.
Nếu ca ca cô đã nói có cách, thì không có chuyện làm không được, vậy nên cô chỉ cần nằm chờ thành quả nhiệm vụ thôi..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận