Nữ Phụ Trọng Sinh Cô Ấy Không Theo Hầu Bộ Tiểu Thuyết Nát Này Nữa


Xe ngựa từ từ dừng lại, Ân Nguyên Tân xuống xe trước, sau đó dìu Ân Tố Tố xuống.
Ân Nguyên Tân vừa đỡ cô xuống xe, để xe ngựa đi, liền nhìn thấy một chiếc xe ngựa khác có bảng hiệu của Ân phủ đang dần dần đi đến, hai người không vào phủ ngay, mà đợi ở bên ngoài.
Ân Hằng vội vàng vén rèm che, nhìn thấy hai đứa con đang đứng đợi trước cửa, sự nôn nóng trong lòng cũng giảm đi ba phần.
"Cha, người sao vậy?" Ân Tố Tố bước lên trước đỡ Ân Hằng, quan tâm hỏi han.
Ân Hằng vẫy tay, thấp giọng nói: "Quay về rồi nói".
Ân Tố Tố nhìn Ân Nguyên Tân một cái, hai người đều không hiểu chuyện gì, sau khi vào phủ cùng Ân Hằng, lại cùng nhau đi đến Ngô Đồng Uyển, mới chầm chậm mở miệng: "Hôm nay Tiêu thế tử đến?"
Tần Tư Sương giúp Ân Hằng cởi áo choàng, đưa cho nha hoàn bên cạnh, cười nói: "Đúng vậy, Tiêu thế tử đến, nói muốn mời huynh muội hai đứa ra ngoài chơi, nên thiếp đồng ý'.
Ân Hằng chỉ vào Tần Tư Sương, vô cùng tức giận, muốn mở miệng nói gì đó, lại phát hiện mình nói gì cũng không đúng.

Dù gì Tiêu thế tử cũng có giao hảo với hai đứa nhà mình, ra ngoài đi chơi với nhau cũng rất bình thường, nào biết được hôm nay sẽ xảy ra phiền phức.
Phòng sét đánh lửa, Ân Nguyên Tân liền hiểu rồi.

"Chuyện cha muốn nói có phải là hôm nay Tiêu thế tử bị ám sát trên phố?" Ân Nguyên Tân thu hồi tầm mắt, ngồi bên cạnh Ân Tố Tố, trong lòng hơi bất mãn vì thái độ vừa rồi của Ân Hằng, ngữ khí cũng có chút lạnh lùng.
Tần Tư Sương giật mình, vội vàng kiểm tra một lượt hai đứa con nhà mình, sốt ruột hỏi: "Các con có bị thương không? Bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?"
Ân Tố Tố kéo tay mẫu thân cô ngồi xuống, trấn an nói: "Không có, con trốn trên xe ngựa không ra ngoài, ca ca cũng không bị thương".
Ân Hằng ném ngoại bào sang một bên rồi ngồi xuống, tâm tư tích tự, đập bàn một cái thật mạnh, trà nóng trên bàn lập tức đổ hết.
Nước nóng bắn tung tóe, Tần Tư Sương lập tức bảo vệ con gái mình.
Ân Nguyên Tân cũng giật mình, nhanh chóng đặt tách trà gọn lại, vẫn giữ bình tĩnh nói: "Cha, rốt cuộc là làm sao?"
Ân Hằng nghiến răng, mặt mày nhăn nhó, sắc mặt khó coi hỏi: "Tại sao Tiêu thế tử động thủ, con có biết không?"
Lúc này Ân Nguyên Tân cũng lười so đo, đem toàn bộ những gì mình biết nói hết ra.
Tần Tư Sương che miệng thốt lên một tiếng: "Vậy...vậy mà, chuyện....chuyện này..." Tần Tư Sương lập tức nhớ đến Bạch cô nương mà con gái nhà mình đã từng nhắc đến, không nhịn được phun ra một câu: Thứ tai họa này!
Ân Hằng mở to mắt, giống như một con cóc vàng với hai con mắt lồi ra, vẻ mặt không thể tin được.
"Làm...bị thương chỗ..." Rốt cuộc vẫn là do dự còn có mặt nữ quyến ở đây, Ân Hằng nghiến răng nhắm mắt, "Tiền đại nhân và ta là chỗ quen biết, bây giờ phu nhân hắn ám sát người khác ngay giữa phố bị đưa đến phủ nha, hắn tất nhiên phải đến phủ nha đòi người, ta liền đi cùng".
"Cha, phía sau còn xảy ra chuyện gì sao?" Ân Nguyên Tân hỏi, trong lòng không khỏi nảy ra một suy nghĩ.
Không lẽ Tiền đại nhân và cha còn có liên hệ mật thiết gì đó chứ?
Ân Hằng thở dài một hơi, nói: "Ở phủ nha, ta chỉ nghe nói Tiền phu nhân muốn ám sát Tiêu thế tử ngay trên phố, lại có người nhìn thấy hai đứa con cũng ở đó, trong lòng ta có hơi hoảng loạn.

Sau đó Bạch Như Sương trực tiếp thừa nhận là cô ta động thủ, từng đánh một tên thiếu gia ăn chơi, Tiền phu nhân cũng không nói làm bị thương ở đâu, nhưng trên mặt căm phẫn vô cùng, phủ nha thấy không có cách nào hòa giải hai bên, nên bắt giữ họ, Tiền đại nhân và Tiêu thế tử đều không muốn bỏ qua, bây giờ vẫn đang giằng co, nên ta quay về trước".
Ân Hằng nói xong, sắc mặt càng khó coi, bây giờ ông đang rất loạn, dù gì cũng vừa bàn mối làm ăn với Tiền Thị lang, còn chưa được mấy ngày mà Tiền Thị lang đã dây đến Tiêu thế tử.
Lúc này Ân Nguyên Tân đã xác định được suy nghĩ của mình, liền đưa mắt ra hiệu cho Ân Tố Tố.
Ân Tố Tố đứng dậy, dìu mẫu thân lên, thấp giọng nói: "Mẫu thân, vào trong với con một lát".

Tần Tư Sương tất nhiên hiểu tình huống trước mắt, liền đưa Ân Tố Tố vào trong, để hai cha con bên ngoài.
Ân Hằng cho người lui hết xuống, nhìn Ân Nguyên Tân nói: "Nguyên Tân, con có chuyện muốn nói với ta sao? Tiêu thế tử nói với con những gì?"
Ân Nguyên Tân cân nhắc rồi mới nói: "Cha, vị Bạch cô nương đó là người trong lòng của Tiêu thế tử, vậy nên y chắc chắn sẽ bảo vệ cô ta, nhất định sẽ dốc hết toàn lực giúp Bạch cô nương thoát thân".
Ân Hằng đập bàn nghiến răng nói: "Nhưng...nhưng Tiền chất nhi chỉ là nói năng không đúng mực, mà Bạch Như Sương đó lại hủy mệnh căn của người ta, đây là muốn khiến Tiền gia tuyệt hậu mà!"
Tiểu thiếp của Tiền Thị lang tuy nhiều, nhưng nhiều năm như vậy vẫn chỉ có một cậu con trai, mà cậu con trai duy nhất này lại bị thương mệnh căn, Tiền Thị lang nào chịu để yên chứ.
Ân Nguyên Tân biết chuyện này phiền phức, nhưng cậu cũng biết rõ chuyện này vốn không hề liên quan đến Ân gia.

Nhưng bây giờ nhìn bộ dạng cha cậu, nhất định là có quan hệ với Tiền Thị lang, nếu chuyện này làm không tốt, tới khi ngự sử giám quan nói quan viên bí mật cấu kết, náo tới trong cung, Ân gia sẽ đi đời luôn.
Nghĩ đến điều này, ánh mắt Ân Nguyên Tân hơi lạnh đi, vỗ nhẹ tay áo, nhàn nhạt nói: "Cha, trước mắt có thể thấy tiền đồ của Tiền thị lang đã đi hết rồi, Tiêu thế tử nhân trung long phụng, bây giờ vẫn còn trẻ, tiền đồ sau này ắt không thể xem thường".
Ân Hằng cảm thấy miệng hơi khô, nhưng nhìn thấy ly trà đổ lăn lóc trên bàn lại không muốn uống nữa, chỉ liếm đôi môi khô khốc, thấp giọng nói: "Nguyên Tân, con và Tiêu thế tử quan hệ tốt, nếu Tiêu thế tử chịu lui một bước...."
Ân Nguyên Tân dứt khoát lắc đầu: "Cha, con và y từ nhỏ cùng nhau trưởng thành, con rất hiểu y, y tuyệt đối sẽ không lùi bước đâu.

Hơn nữa, y sẽ dùng mọi cách tìm thóp của Tiền Thị lang, một đòn tất trúng".
Ân Hằng chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại, nhỏ giọng rầm rì: "Ta vừa nhận 10 vạn lượng".

"Cái gì!" Ân Nguyên Tân tức đến suýt bật cười, nhưng suy cho cùng cũng lo mà chưa vội mở miệng, mà bình tĩnh áp chế cơn nóng giận trong người rồi mới nói: "Cha, Tiền Thị lang chỉ có một người con trai, là bởi vì Tiền Thị lang không được, hay là phía hậu viện do Tiền phu nhân làm chủ, không muốn để người khác mang thai?"
"Nguyên Tân?" Ân Hằng hơi kinh ngạc, chuyện hậu trạch, sao con trai ông lại biết rõ như vậy?
"Cha, loại chuyện này cũng chẳng phải hiếm lạ gì, Thanh Viễn Trai gần như đều là con cháu thế gia, chuyện giơ bẩn trong hậu trạch xảy ra không ít, con cũng không phải loại mọt sách chỉ biết nhìn chăm chăm những thứ trong sách đâu".

Ánh mắt Ân Nguyên Tân mang một tia trào phúng, chỉ có mẫu thận cậu lương thiện, không muốn làm khó thiếp thất thứ tử, những gia tộc tôn quý khác hành hạ thiếp thất như thế nào đều có người biết, thủ đoạn cũng ngày càng nhiều.
Thứ tử có thể vào Thanh Viễn Trai không ai bình thường cả, bởi vì lớn lên trong trạch viện như vậy, nên họ phải phấn đấu trở thành nhân vật có tiếng tăm, kết giao hảo với họ cũng chẳng có gì sai.
"Cha, người hỏi Tiền thị lang, muốn quan vị, hay là đẩy Tiền phu nhân với Tiền Minh Vũ ra, tự bảo vệ bản thân".

Ân Nguyên Tân lạnh lùng nói, tựa như đã xác định đáp án.
Ân Hằng nhắm mắt, đứng dậy, mang theo một tia kiêu ngạo, ánh mắt nhìn không thấu nói với Ân Nguyên Tân: "Nguyên Tân, nếu con làm quan, ắt sẽ đi xa hơn vi phụ"..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận