Hai mươi năm trước...
Chấn Viên bày bộ mặt khó xử, gương mặt đăm đăm nhìn cái bọc đựng đứa trẻ sơ sinh trước mặt ông ta.
" Đây là con tôi? " Chấn Viên trầm giọng
" Đây..." Một người phụ nữ gương mặt ướt đẫm nước mắt, định trả lời ông ta
Thế nhưng chứ để người phụ nữ kia nói xong, Tô Hồng - Phu nhân của Chấn Viên đã gào lên: " Cái gì mà con cơ chứ? Ông chỉ có một con là Tiểu Uy thôi!"
Doãn Nguyệt Dương đứng cạnh Hạ Viễn Thành đứng bên cạnh, không nhịn nổi liền can ngăn: " Tô Hồng, ta có thể xét nghiệm ADN mà, bình tĩnh đi! "
Tô Hồng từ lúc nào mặt đã lấm lem nước mắt, chỉ tay vào mặt người phụ nữ đang ôm đứa trẻ quỳ dưới sàn kia:
" Vậy cô nói tôi phải làm sao? Tiểu Uy của tôi vừa được 8 tháng tuổi, lại mọc ở đâu một đứa em trai kém nó 3 tháng thế kia! "
Nói rồi bà ta lại khóc toáng lên, miệng liên tục lầm bầm chửi rủa: " Đứa con hoang chết tiệt! "
Người phụ nữ ngồi dưới sàn đột nhiên bám lấy gấu quần Chấn Viên, khuôn mặt bà ta thanh tú vặn vẹo một cách đáng sợ, cùng với mái tóc bết rệt và những giọt nước mắt không ngừng chảy ra từ khoé mắt sưng húp khiến bà ta càng thêm thảm hại.
" Chấn tổng, làm ơn cứu lấy đứa trẻ, xin anh!"
Chấn Viên nhìn bộ dạng thê thảm của người phụ nữ đó mà trở nên chán ghét. Ông ta hất tay người phụ nữ kia ra, cất giọng khinh khỉnh:
" Trình Lệ Vũ, làm sao tôi biết được đó là con tôi hay không? "
Rồi ông ta bỏ đi, để lại đống hỗn độn đằng sau lưng mà bỏ ra ngoài.
" Mày cút cho bà! Đem cái đứa con dơ bẩn của mày cút khỏi Chấn Gia!"
Tô Hồng không còn là một quý phu nhân sang trọng nữa, giờ đây bà ta đầu tóc bù xù, quần áo xộc xệch, đôi mắt đỏ lên vằn từng tia máu trông rất đáng sợ.
" Người đâu, đem đứa bé và con đàn bà này cút đi cho tôi!" Giọng Tô Hồng thét lớn
Đám vệ sĩ lôi xềnh xệch Trình Lệ Vũ kia cùng đứa trẻ ra ngoài. Tiếng đứa trẻ ré lên nghe mới xót xa làm sao. Nó mới chỉ có 5 tháng tuổi....
Tô Hồng từ lúc nào đã đứng dậy, chỉnh trang lại tóc tai và quần áo
" Hạ tổng, nếu anh không rủ Chấn Viên tham gia cái tiệc thương nhân chết tiệt nào đấy thì có lẽ chuyện này đã không xảy ra."
" Tôi..." Hạ Viễn Thành ngập ngừng lên tiếng
" Tôi không muốn nghe gì cả, Hạ Tổng hãy làm như không có chuyện gì xảy ra ngày hôm nay. Người đâu, tiễn khách!"
Nói rồi bà ta cũng bỏ lên phòng, không quên để lại một câu cảnh cáo.
Việc khách quý còn ở đây mà chủ nhà bỏ lên phòng trước thì thật sự có hơi thất lễ, nhưng lần này Hạ Viễn Thành cũng có một phần lỗi lầm.
Doãn Nguyệt Dương cũng chỉ đành thở dai một hơi, vỗ vai chồng mình ý bảo đi về.
Chuyện này hôm nay cũng là quá đủ rồi...
Những ngày sau đó, Tô Hồng luôn sai người làm khó mẹ con Trình Lệ Vũ. Mẹ con họ đang có một công ty nhỏ để làm ăn sinh sống qua ngày thì bị Tô Hồng làm cho phá sản, sau này Trình Lệ Vũ gom góp tiền mở một quán ăn nhỏ cũng bị bà ta cho người đến phá.
" Vậy là trước giờ ba vẫn luôn điều tra họ sao? " Minh Nguyệt thắc mắc
" Đến khi mẹ con mất, đứa trẻ kia mới được 4 tuổi, phải sống kham khổ với mẹ nó trong khu ổ chuột. Rồi khi mẹ nó chết, ta lại không thể tìm thấy nó nữa, cứ như thằng bé biến mất khỏi thế giới này vậy."
Hạ Viễn Thành thở ra một hơi nặng nề.
" Sao lần này ba lại biết đó là anh ta?"
" Ta đã điều tra lại một lần nữa và lần này lại có kết quả "
Sở Minh Hiên bất chợt lên tiếng: " Có thể anh ta đã biết chuyện năm đó có dính dáng đến ngài."
" Ta biết! " Ông lấy trong ngăn kéo ra một bộ hồ sơ " Đây là những gì ta điều tra được từ năm đấy đến nay. Ta nói chuyện này thật đáng xấu hổ nhưng Nguyệt Nhi, ta mong con có thể giúp ta đối phó với cậu ta, ta..."
Chưa để Hạ Viễn Thành nói hết câu, Minh Nguyệt đã cắt ngang: " Ba, con chắc chắn sẽ làm!"
Nghe được câu nói đầy quyết tâm của cô, Hạ Viễn Thành hài lòng gật đầu.
Tiểu Dương, em xem con gái chúng ta kìa, nó đã lớn thật rồi.
Hoàng Ưng đưa tay gõ cửa phòng, rồi trực tiếp bước vào. Nhìn Minh Nguyệt và Sở Minh Hiên ngập đầu trong đống tài liệu mà khiến anh ta không khỏi xót xa. À không có mỗi Nguyệt Nguyệt bé nhỏ bị nhấn chìm trong đống văn kiện thôi, xem ra Sở thiếu còn thảnh thơi chán.
" Lão đại, Trình Hạo đã đánh sập kho hàng phái Tây của Chấn Gia, thiệt hại hơn 300 tỉ USD. "
Hoàng Ưng lật lật tài liệu trên tay, nghiêm giọng báo cáo.
Minh Nguyệt còn đang ngủm trong đống giấy tờ, nghe vậy liền nhếch mép cười:
" Chết đi, hôm trước đi coffee, lại bị Mạc Phương Dung cùng Chấn Uy cho xem drama Hàn miễn phí, ngứa hết cả mắt!" ( T/g: Hít hà drama 😂)
Sở Minh Hiên cùng Hoàng Ưng nghe vậy không khỏi bật cười. Người gì đâu mà trẻ con thế.
Nhanh chóng lấy lại uy nghiêm, Minh Nguyệt khẽ ho một tiếng, nhướn mày hỏi: " Còn gì nữa không? "
" Vui cho cô, kho hàng đó được Chấn Uy cho phép nhà họ Mạc nhúng tay vào, thiệt hại cũng không ít. Chắc Chấn Uy cay cú lắm đấy."
" 300 tỉ USD cũng không phải một con số nhỏ, lần này lão già Chấn Viên kia lại một phen bốc khói rồi!"
Giọng nói vừa cất lên khiến mọi người quay đầu ra phía cửa. Là Sở Minh Lâm.
" Em đến báo một tin vui và một tin buồn, mọi người muốn nghe tin nào trước? "
" Tin vui cho hứng khởi tý nào! " Minh Nguyệt hào hứng nói
" Tin vui là cái tên Trình Hạo kia vè nước rồi. Còn tin buồn Chấn Uy đã tra ra được ta có dính dáng tới lô hàng thuốc phiện bạc tỉ kia của hắn, liền gửi thư khiêu chiến."
Vừa nói, Sở Minh Lâm vừa khua khua tờ giấy màu đen ở trên tay, giọng nói tràn ngập chế giễu khi nhắc đến Chấn Uy
" Chẳng lẽ hắn không biết lượng sức mình hay sao? Lại còn cái dấu ấn kì cmn dị trên bao nữa, cái quái gì vậy?"
( T/g: Bao.... cao su?!)
Hoàng Ưng nghe thấy tin khiêu chiến liền nhảy dựng lên, anh ta lâu lắm rồi chưa đi đánh nhau, ngứa nghề ghê!
Minh Nguyệt nghe vậy mắt cũng sáng lên không kém. Từ khi xuyên qua đấy đến giờ, cô chỉ được đánh nhau có mỗi một lần, cảm giác sắp quên mất cách xuất chiêu rồi cũng nên.
" Khi nào?"
" Tối mai, thậm chí anh ta đã biết Nguyệt đang ở cùng chúng ta nên mời cả cô đi cùng luôn. Thế nào?"
" Đi thì đi chứ sợ gì. Tối mai đúng không? Được thôi!"
Nói rồi, cô liền ngồi thẳng lưng xử lý cho xong đống giấy tờ này. Chỉ khổ cho Sở Minh Lâm, đã không được khen lại còn bị lườm nguýt sưng hết cả khuôn mặt ngon dzai này.
Mà tên đang lườm khuôn mặt ngon dzai ấy, tất nhiên là anh trai cuồng vợ Sở Minh Lâm rồi!
Hừ, là đánh nhau thôi mà, xíaaaaa
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...