Nữ Phụ Tìm Đường Chết Rớt Tuyến Rồi

Kỹ năng diễn xuất của Chu Tây lại tiến bộ, lần trước biểu cảm không bùng nổ quá nhiều nhưng lần này hiệu ứng trực tiếp tại hiện trường quá mức mãnh liệt, cô đã dung nhập sự thấu hiểu của mình vào trong đó và biến nhân vật Hoàng hậu này thành một vai diễn sống. 
Giọng nói vừa dứt lời, đoạn này kết thúc. 
Im lặng trong vài giây, vài giây này ngược lại đã làm xúc động lòng người.
Trinh Vinh Phi đưa tay lên che mặt hít một hơi thật sâu, một kịch bản hay, tất cả những hành động của nhân vật đều để lại dấu vết, không có sự ác động đơn thuần, cũng không có sự thiện lương thuần tuý, muốn nhân vật không trống rỗng thì phải sử dụng những chi tiết để tạo thành khung. 
Ác có nguyên do, cô ấy đang tồn tại, cô ấy tồn tại trong một không gian nào đó. Trong khoảnh khắc lúc nãy, Trịnh Vinh Phi cảm thấy dường như nhân vật Hoàng hậu bước ra khỏi màn ảnh và đi đến trước mặt anh ta. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Yêu mãnh liệt, hận bi thương. 
Mạnh Đình Thâm không hiểu rõ lắm về kỹ năng diễn xuất, nhưng một người diễn viên có thể khiến khán giả vào bộ phim hay không thì lại rất dễ phân biệt. Từ lúc Chu Tây mở miệng, cảm xúc của Mạnh Đình Thâm đã bị dẫn dắt vào trong đó. 
Trong một khoảnh khắc nào đó, Mạnh Đình Thâm chỉ muốn đưa tay ra kéo cô lên, hà tất gì cô phải yêu người đàn ông kia? Một người xuất sắc như cô, có rất nhiều người yêu cô. 
Trước đó Mạnh Đình Thâm không thể nào tưởng tượng nổi rốt cuộc khi Chu Tây thủ vai Hoàng hậu sẽ tạo ra cảnh tượng như thế nào? Với kỹ năng diễn xuất vụng về của Chu Tây mà lại diễn vai Hoàng hậu? Cô đang làm khó xử ai vậy?
Nhưng sau khi xem Chu Tây diễn xuất, mặt của Mạnh Đình Thâm hơi đau đớn. 
Không phải là màn diễn xuất khoa trương, không có lời thoại hỗn loạn cũng không tạm dừng, cảm xúc đong đầy đúng chỗ, không hề bối rối cường điệu, một lời thoại dài như thế nhưng cô lại nói rất lưu loát liền mạch. Anh ta đột nhiên G E T đến sự cuồng loạn của Mạnh Hiểu, kỹ năng diễn xuất như thế, ai mà không muốn đưa lên màn ảnh rộng cơ chứ? 
Bàn tay thon dài của Mạnh Đình Thâm dừng lại trên kịch bản, im lặng một lúc lâu, anh ta gập cong những ngón tay thon dài khẽ gõ nhẹ rồi ngả người ra phía sau, áp lưng vào thành ghế, lúc này mới thở ra một hơi. 
Xuất sắc, biểu hiện quá xuất sắc, người Hoàng hậu này khiến người ta đau lòng. 
Chu Tây đã đứng dậy, cô uống một ngụm nước, một giọt nước trong suốt rơi xuống đôi môi đỏ mọng của cô. Cô vẫn chưa thể thoát khỏi những cảm xúc lúc nãy, đôi mắt to tròn tựa như làn thu thuỷ hơi phiếm hồn, khẽ nhếch cằm lên, mang một vẻ đẹp kiêu kỳ. 
“Còn muốn diễn cảnh thứ hai nữa không?” Trịnh Vinh Phi nhìn về phía Hứa Thành, nhưng câu hỏi đó lại đang hỏi Mạnh Đình Thâm.
Còn cần nữa sao? Cái đuôi của Trịnh Vinh Phi cũng đã vễnh lên rồi, kỹ năng diễn xuất này của Chu Tây mà còn phải chọn lựa nữa à? Còn cần nghi ngờ nữa à? Không một diễn viên nào xuất sắc hơn Chu Tây, được chưa?
“Tiếp tục.” Giọng nói Mạnh Đình Thâm lạnh lùng, khuỷu tay phải buông xuống tay vịn, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang đứng giữa phòng thử vai. 
Có rất nhiều lý do khiến Mạnh Đình Thâm không thích Chu Tây, kỹ năng diễn xuất khoa trương, tính tình kiêu căng ngạo mạn, làm việc không có đầu óc, làm gì cũng không chừa lại con đường sống, vì dụ như theo đuổi Lục Bắc Nghiêu đến mức ai cũng biết, mất mặt xấu hổ. 
“Ứng Khanh, anh diễn với Chu Tây một đoạn đi.” Trịnh Vinh Phi đưa kịch bản cho Hồ Ứng Khanh. 

Hồ Ứng Khanh nhận lấy kịch bản rồi đứng dậy đi về phía Chu Tây, lần trước trên sân khấu “Phái diễn xuất”, anh ta đã muốn diễn cùng với Chu Tây, không ngờ cơ hội lại đến nhanh như thế. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Như Yên trong “Phái diễn xuất” và Hoàng hậu của “Hỗn loạn chốn thâm cung”, mặc dù đều kiêu sa đẹp đẽ nhưng không phải cùng một tạo hình nhân vật. Lúc trước anh ta vẫn còn đang nghĩ, Như Yên xuất sắc như vậy, có phải là vì kỹ năng diễn xuất đặc trưng của Chu Tây nên mới tạo ra hiệu quả như vậy không?
Sợ nhìn nhầm người, đề cử sai người, từ lúc Chu Tây bắt đầu diễn xuất, tảng đá trong lòng anh ta lập tức rơi xuống đất.
Quá tuyệt vời.
“Hồ lão sư?”
Hồ Ứng Khanh bắt tay với Chu Tây, lông mày kiếm khẽ nhếch lên, dịu dàng nói: “Tôi sẽ diễn cùng với cô, thử lại một lần nữa.”
Chu Tây sửng sốt, sau đó mới gật đầu: “Cảm ơn Hồ lão sư.”
“Đừng căng thẳng, cứ như bình thường là được rồi.”
“Vâng.”
Chu Tây không ngờ Hồ Ứng Khanh sẽ đi lên diễn cùng với cô, hai người tập thoại trước với nhau một lần, Hồ Ứng Khanh sợ Chu Tây không theo kịp nên cố ý thả chậm tiết tấu. 
Chu Tây vừa mở miệng, giọng nói yêu kiều mềm mại. 
Đó là Hoàng hậu lúc còn niên thiếu, Hồ Ứng Khanh liếc mắt nhìn cô một cái, máu nóng lên, vẻ mặt của Chu Tây đã thay đổi, thần thái hoàn toàn là một người thiếu nữ. 
Vài năm trở lại đây giới giải trí vô cùng náo nhiều, những diễn viên đóng phim chỉ vì tiền đã vội vội vàng vàng tham gia vào đoàn làm phim, thậm chí còn không thèm đọc hết kịch bản, diễn xuất linh tinh, lấy cát sê xong rồi bỏ chạy lấy người, nếu đọc hết kịch bản thì cũng chỉ đang tạo cho mình một hình tượng chuyên nghiệp với nghề. 
Thậm chí có một số còn không thèm tham gia vào đoàn làm phim, trực tiếp photoshop. Là người hay quỷ đều có thể chỉnh sửa ở phần hậu kỳ. 
Cần gì phải nghiêm túc?
Nhưng Chu Tây lại vô cùng nghiêm túc, cô hoàn toàn nhập tâm vào vai diễn, Hồ Ứng Khanh lui về phía sau nửa bước, tiếp lời thoại. 
Thời niên thiếu nhất kiến chung tình, Chu Tây đã mất đi sự trang nghiêm tôn quý lúc nãy, mất đi tình yêu và nỗi hận tột cùng. Cô yêu kiều xinh đẹp tựa như đoá hoa đào tháng ba ướt đẫm những giọt sương sớm, trong veo rực rỡ. Không có bất cứ lớp trang điểm nào để ngụy trang, người vẫn là người cũ, nhưng cô đã thay đổi. 
Hai người đối đáp với nhau khoảng chừng ba phút, nhưng Hồ Ứng Khanh lại cảm nhận được một sự áp lực vô cùng, chỉ cần lơ là một chút sẽ bị Chu Tây lấn át ngay lập tức. Sự lấn át này không lại là cướp đoạt vai diễn mà là lấn át khí thế, bạn diễn cùng mình cực kỳ quan trọng. 

Hồ Ứng Khanh càng diễn càng phấn khích, lúc ngừng diễn hai tay anh ta dừng lại ở trên không trung, bộ não vẫn còn đang vận chuyển với tốc độ cao, cuồn cuộn trong cốt truyện. 
Chu Tây hơi cúi người xuống: “Hồ lão sư.”
Máu nóng trong người Hồ Ứng Khanh vẫn chưa tan, kỳ phùng địch thủ, tràn ngập vui sướng, bàn tay anh ta rơi xuống dùng sức giữ chặt lấy Chu Tây, giọng nói hơi khàn khàn: “Có thể thử vai được rồi.”
Hai người diễn xuất trên sân khấu, Trịnh Vinh Phi ở dưới sân khấu da đầu tê dại, đã lâu lắm rồi anh ta không nhìn thấy Hồ Ứng Khanh như thế. Trong mắt anh ta có ánh sáng, đó là trạng thái đang nhập tâm vào vai diễn của mình. 
Chu Tây không nhanh không chậm, không hề tỏ ra yếu thế trước một diễn viên sở hữu kỹ năng diễn xuất sắc bén và lời thoại vững vàng như Hồ Ứng Khanh. Lời thoại của Chu Tây càng lúc càng trở nên ổn định, phân đoạn kéo dài năm phút, bọn họ diễn cực kỳ xuất sắc. 
Lời thoại kết thúc nhưng vẫn chưa đã thèm. Thậm chí Trịnh Vinh Phi còn muốn đưa phần kịch bản còn lại cho hai người, để hai người tiếp tục diễn, mặc dù đã biết cốt truyện phía sau nhưng anh ta vẫn nóng lòng muốn xem phiên bản của Hồ Ứng Khanh và Chu Tây. 
Trịnh Vinh Phi đứng dậy vỗ tay, vòng qua đống máy móc nhanh chóng bước đến giữa phòng thử vai, đi thẳng đến trước mặt Chu Tây. Chu Tây ngước mắt nhìn lên, Chu Tây ở khoảng cách gần càng thanh tú xinh đẹp hơn nữa, không cần trang điểm, làn da trắng mịn như sứ, sạch sẽ không nhiễm bụi trần. Lông mi mỏng, đôi mắt như hồ nước, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ tươi. Khi đôi mắt hạnh ấy nhìn người khác, Trịnh Vinh Phi mới nhìn thẳng vào tuổi tác của cô. 
Trong mắt vẫn còn sự trong veo. 
Hai mươi sáu tuổi, Chu Tây, không được đào tạo chính quy nhưng lại sở hữu kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, không gì sánh kịp. 
“Trịnh Vinh Phi.” Trịnh Vinh Phi đưa tay ra trước mặt Chu Tây, nếu hôm nay Mạnh Đình Thâm không đồng ý sử dụng Chu Tây, anh ta sẽ đập đầu đến chết ngay trước mặt Mạnh Đình Thâm. Sau khi thử nhiều diễn viên như thế, chỉ có Chu Tây mới khiến anh ta chấn động. 
“Trịnh lão sư.” Chu Tây cúi người đưa tay ra bắt tay với Trịnh Vinh Phi, trong lòng sáng như gương, cô đã vượt qua bài kiểm tra của Trịnh Vinh Phi.
Nhưng hôm nay Mạnh Đình Thâm đến đây làm gì? Cô liếc mắt nhìn xuống trên người Mạnh Đình Thâm đang ngồi ngay ngắn dưới đó. Từ lúc nào nhà họ Mạnh đã nghèo túng đến mức cần một thái tử như anh ta đi tham dự buổi casting? Hay là cố ý đến đây một chuyến để ngáng chân? Rốt cuộc cô đã đắc tội với Mạnh Đình Thâm ở đâu? 
“Kỹ năng diễn xuất.” Trịnh Vinh Phi ngừng lại, trịnh trọng nói: “Khá tốt.”
Lời đánh giá “khá tốt” từ trong miệng Trịnh Vinh Phi đã là rất tốt, Chu Tây vội vàng cúi người: “Cảm ơn Trịnh lão sư.”
Trịnh Vinh Phi thuận thế vỗ vỗ bả vai Hồ Ứng Khanh, sau đó xoay người trở về. Bên kia, Mạnh Đình Thâm đã đứng dậy, anh ta đút một tay vào túi quần, đôi chân dài sải bước nhanh chóng rời đi, Trịnh Vinh Phi cất bước đi theo nhưng chỉ hít được khói xe, Mạnh Đình Thâm đi như bay. Anh ta xoay người kéo Hứa Thành lại, trực tiếp áp bức: “Anh thấy kỹ năng diễn xuất của cô gái đó như thế nào?”
Hứa Thành gật đầu, lúc nãy anh ta vừa xem qua thông tin của Chu Tây. Hai mươi sáu tuổi, rất trẻ, nhưng kỹ năng diễn xuất đã đạt đến tiêu chuẩn của một diễn viên gạo cội. 
“Mạnh tổng có ý gì?” Trịnh Vinh Phi nắm lấy bả vai Hứa Thành lắc lư, nghiêm túc nói: “Kỹ năng diễn xuất tốt như thế không sợ không có sức hot, anh nghĩ xem, nghĩ kỹ lại xem trên thị trường mấy năm nay đã có bộ phim này chất lượng bị mai một chưa? Không có đúng không? Có bao nhiêu bộ phim dùng lưu lượng không có kỹ năng diễn xuất có kết cục tốt? Không có đúng không?”
“Nếu anh còn lắc nữa tôi sẽ nôn đấy.” Hứa Thành bỏ tay Trịnh Vinh Phi ra, một tay đút vào túi quần đi ra ngoài: “Chu Tây đã ký hợp đồng với công ty quản lý nào chưa?”
“Làm sao tôi biết được?”

“Để nhân vật này cho cô ấy không phải không thể, điều kiện tiên quyết là…” Hứa Thành nhàn nhã đi về phía trước, xoay người lại: “Chu Tây ký hợp đồng với tôi, tôi thấy cô ấy không tồi, rất có triển vọng. Tôi sẽ nhanh chóng cho người đi tiếp xúc với cô ấy, anh đừng lo lắng.”
“Mạnh tổng đồng ý?”
“Tôi nghĩ anh ấy rất đồng ý.” Hứa Thành ấn thang máy đi xuống, nhìn hình ảnh của mình phản chiếu trong tấm kim loại nơi cửa thang máy, soi soi đầu của mình: “Yên tâm đi.”
Mạnh Đình Thâm xem diễn đến hốc mắt đỏ bừng, rõ ràng là bị cuốn vào vai diễn. Nếu không đồng ý, Chu Tây đã đào phần mộ tổ tiên nhà anh ta lên? Hay là có thâm cừu đại hận gì?
————
Chu Tây đứng chờ trong phòng thử vai mấy phút, Hồ Ứng Khanh lấy chai nước mở nắp ra đưa cho Chu Tây, bản thân anh ta cũng mở một chai ra dựa vào mép bàn bên cạnh ngửa đầu uống một ngụm. Yết hầu chuyển động, anh ta buông tay nhìn về phía Chu Tây: “Kỹ năng diễn xuất của cô cực kỳ tiến bộ.”
“Cảm ơn.”
Hồ Ứng Khanh muốn nói điều gì đó, ngón tay dài giơ lên ở trên không trung, cuối cùng rơi xuống trên bình nước lạnh lẽo, nhìn về phía Chu Tây: “Đừng để ý để lời nói của người khác, hãy làm việc của mình, thành tích sẽ nói lên tất cả. Giới giải trí này vốn đã vội vàng gấp gáp như thế, những tin tức khắp nơi ùn ùn kéo đến, nếu không có năng lực phân biệt và tâm lý mạnh mẽ thì rất dễ dàng bị lạc lõng.”
“Nếu muốn đi lâu dài, phải có một trái tim lớn và tinh thần không sợ hãi.” Hồ Ứng Khanh đứng thẳng người, suy nghĩ một chút rồi lắc lư chai nước trong tay: “Cố lên!”
Sống mũi Chu Tây bất chợt chua xót, cô xoay mặt đi nhìn ra ngoài cửa sổ, một lát sau lại quay đầu lại. Chớp chớp hai hàng mi, kìm nén cảm xúc dâng trào, nghiêm túc gật đầu với Hồ Ứng Khanh: “Cảm ơn Hồ lão sư.”
Hồ Ứng Khanh nhìn thấy Chu Tây ở “Phái diễn xuất” và đã vô cùng sửng sốt, một người sở hữu kỹ năng diễn xuất như thế tại sao lại không nổi tiếng trong ngành này? Sau đó anh ta về nhà tìm một bộ phim cho Chu Tây đảm nhận diễn viên chính để xem. Xem suốt một đêm, thực ra biểu hiện của Chu Tây không được xem là quá tệ so với một tác phẩm đầu tiên với tư cách là diễn viên không chính quy. 
Anh ta nhìn lý lịch của Chu Tây, xuất phát điểm của Chu Tây rất cao, theo lý mà nói chắc hẳn phải thăng tiến từng bước từng bước. Có lẽ lúc đầu những người mắng cô cũng nghĩ như thế nên nghiêm khắc thúc giục cô. Kết quả tâm lý cô sụp đổ, không ngừng buông thả bản thân, cuối cùng hoàn toàn lưu đày. 
Nhưng những thứ đó đã là giao thiển ngôn thâm*, nhưng gần đây Chu Tây lại là người duy nhất khiến anh ta cảm động, thời gian đã hoàn toàn chìm nghỉm nơi đáy sông kia sẽ là tiếc nuối. 
(*Thân thiết với người quen sơ, đối xử với người khác trung hậu hoặc ngu ngốc.)
“Tôi đi trước đây.” Hồ Ứng Khanh gật đầu với Chu Tây.
“Tạm biệt.”
Hồ Ứng Khanh rời đi, chẳng mấy chốc trợ lý của Trịnh Vinh Phi đã đi đến đưa cho Chu Tây một tập tài liệu: “Cô điền đầy đủ thông tin vào đây thì có thể về nhà đợi, dành ra một khoảng thời gian rảnh rỗi. Tháng bảy tham gia vào đoàn làm phim, thời gian quay là ba tháng.”
Chu Tây đang điền thông tin, nghe vậy lập tức ngẩng đầu nhìn lên: “Thành công?”
Trong ánh mắt Chu Tây loé lên sự ngây thơ vô tội, không hề giấu diếm, trợ lý cũng bị cô chọc cười: “Thành công hay không bây giờ tôi không thể cam đoan với cô, cứ làm hợp đồng trước đã, mau điền thông tin đi, tôi phải đưa đi xem lại.”
Khoé miệng Chu Tây cong lên, cầm lấy bút nhanh chóng điền thông tin vào. 
“Cô có hứng thú với việc ký hợp đồng với công ty quản lý không?”
Chu Tây ký xong chữ Tây kia, đặt bút xuống, trầm ngâm suy nghĩ: “Có công ty quản lý chắc chắn sẽ tốt hơn, nhưng trước mắt tôi vẫn chưa ký với công ty quản lý nào cả.”

“Cô cảm thấy Kình Ngư thế nào?”
“Rất tốt.” Có ý gì đây? Kình Ngư muốn ký hợp đồng với cô? 
“Cứ về nhà chờ tin tức đi, chúng tôi họp xong sẽ liên lạc với cô.”
“Cảm ơn.”
Chu Tây bước ra khỏi công ty truyền thông Kình Như, ánh mắt trời chói chang, ánh sáng trắng xuyên qua đám mây mỏng chiếu rọi xuống thiêu đốt mặt đất. Trời đất bị thiêu nướng trở nên trắng, khiến con người bị phơi nắng đến choáng váng. Chu Tây đứng dưới ánh mặt trời, nhìn về phía mặt trời, ánh mắt cực hạn nhìn một lúc lâu sẽ trở nên đen tột cùng. 
Cô hếch cằm lên, tấm lưng gầy gò thẳng tắp. Sự tự tin lâu lắm không thấy khiến cô sảng khoái tinh thần, cô nên như thế, không sợ gì cả, tự tin như vậy, cô có năng lực này. 
Bây giờ cô là Chu Tây mới, cô đã trọng sinh. 
Điện thoại di động trong túi vang lên, Chu Tây lấy ra bắt máy, người gọi đến là nhân viên chuyển phát nhanh, nói rằng cô có một bưu kiện gửi đến, cần phải đích thân ký nhận. 
Gần đây Chu Tây có mua gì không? Cô nghèo đến mức chỉ có một khuôn mặt, có thể mua gì?
“Là gì vậy?” Không phải antifan gửi đến một lưỡi dao đấy chứ? 
“Từ bên nước ngoài gửi đến, bên trên không viết gì cả.” Nhân viên chuyển phát nhanh nói: “Đồ vật tương đối đắt đỏ, cần phải trực tiếp ký nhận.”
Nửa tiếng sau, Chu Tây nhận được gói hàng ngay trước cửa tiểu khu, thực sự được gửi từ nước ngoài đến, Chu Tây không quen biết người gửi, nhưng tên người nhận đúng là cô, số điện thoại và địa chỉ cũng là của cô. 
Chu Tây tìm được con dao cắt giấy nhỏ trên xe và cẩn thận mở ra, xé mở túi khí ra thì nhìn thấy một chiếc hộp màu vàng, Chu Tây dừng tay lại, bởi vì cô đã thấy logo nhãn hiệu trên đó. 
Không có lưỡi dao cũng không có trò đùa ác ý nào, trong hộp có một chiếc túi nhỏ màu bạc với khoá bằng kim cương, cực kỳ tinh xảo và đắt đỏ.
Chu Tây đã từng rất thích chiếc túi này, nhưng lúc đó nhà họ Chu đã trở nên nghèo túng, bình thường Chu Tây không có khái niệm quản lý tài chính, biến cố đột ngột xảy ra khiến cô trở tay không kịp và rơi vào khủng khoảng tài chính. Sở thích của cô có vẻ trở nên yếu ớt, đơn giản là bị ép buộc, cho nên chiếc túi đó chỉ có thể cất trong điện thoại di động, thỉnh thoảng mở ra nhìn một cái, cô không thể mua nổi. 
Giá đấu mới nhất của chiếc túi đã là hai triệu sáu, nhưng đã hết hàng trên thị trước trong nước, nếu hàng xách tay từ người khác sẽ càng đắt hơn nữa. Lục Bắc Nghiêu thế mà lại sẵn sàng mua nó, đúng là hào phóng. 
Chu Tây đậy nắp lại, đặt sang một bên, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Ánh mặt trời chói chang, những chiếc lá cây đung đưa buồn ngủ trong gió nóng, xa xa có tiếng ve kêu, trời đã sang hè rồi. 
Bọn họ ở bên nhau lâu như thế, đây là lần đầu tiên Lục Bắc Nghiêu đưa một món quà đắt tiền như vậy. 
Sau khi chia tay. 
Chu Tây ngồi trong xe một lúc lâu, mở chiếc hộp ra một lần nữa rồi chụp ảnh chiếc túi lại, lấy điện thoại di động ra đăng nhập vào trang web mua bán hàng second- hand đồ hiệu, đăng tải ảnh trên đó kèm theo dòng chữ: [Nhịn đau đưa ra bộ sưu tập quý giá, giá cả phải chăng, nếu không có thiện ý xin đừng quấy rầy.]

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui