Nữ Phụ Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

"Ưm ...." Nàng nhiệt tình đáp lại nụ hôn của hắn, cái lưỡi thơm tho quấn lấy lưỡi hắn mà giao triền.

"Ư..... Hoàng .... Hoàng huynh...."

Chu Mẫn cảm thấy hạ thân càng thêm hư không, trong thân thể giống như có một đoàn lửa đang ở thiêu đốt nàng khiến nàng không thở nổi, tiếng rên rỉ không ngừng tràn ra từ giữa môi lưỡi hai người.

Lam Tí Ngọc dùng sức nắn bóp một bên ngực căng nộn tròn trịa, đầu ngón tay khẽ ray nhẹ nụ hoa phấn hồng mẫn cảm, cảm nhận nó ở trong tay mình dần dần nở rộ xinh đẹp.

Hắn dùng lưỡi mềm ấm ướt nhẹ mút lấy vành tai tinh xảo của Chu Mẫn, cái lưỡi linh hoạt mềm mại ôn nhu ở trên tai nàng không ngừng qua lại liếm mút, đem da thịt trắng nõn nơi đó liếm đến đỏ ửng.


"Ân.... Không.... Muốn......" Dòng điện tê dại truyền khắp toàn thân, Chu Mẫn chỉ cảm thấy cả người không có một tia sức lực, cảm giác vừa ngứa lại vừa thoải mái.

"Rốt cuộc Mẫn nhi là muốn, vẫn là không muốn?" Nhìn phản ứng mê ly của Chu Mẫn, Lam Tí Ngọc bật cười.

Dưới sự khiêu khích của hắn, thân mình nàng dần dần nóng lên, da thịt trắng nõn đỏ ửng mê người, thân thể mềm mại vặn vẹo cọ xát với thân thể hắn, khiến dục hoả trong người nam nhân càng thêm khó nhịn, nhìn nụ hoa hồng nhạt bởi vì hắn trêu đùa mà dần dần gia tăng sắc thái mê người, như đang mời gọi hắn ngậm lấy. Lam Tí Ngọc là người không bao giờ để bản thân bị thua thiệt, muốn làm cái gì liền làm cái đó vì vậy không chút chần chờ mà cúi đầu xuống lại một lần nữa đem nụ hoa mê người kia bỏ vào trong miệng mà trà đạp liếm mút.

Cảm giác được thân thể mẫn cảm của nàng bởi vì động tác của hắn mà run rẩy, chính là hắn lại không muốn như vậy dễ dàng thỏa mãn nàng vì vậy tuy rằng Lam Tí Ngọc vẫn là ngậm lấy đầu vú nhưng lại không làm ra động tác gì khác.

"A! Không cần như vậy....." Không có sự khiêu khích của nam nhân, hạ thân càng thêm hư không khiến Chu Mẫn không chịu nổi mà phát ra tiếng kháng nghị, tay nhỏ khẽ đẩy hắn ra.

Cảm nhận được nàng lui cự, trong lòng Lam Tí Ngọc lại nổi lên một tia phẫn nộ, hàm răng hơi hơi hợp lại, liền lưu lại trên nụ hoa phấn hồng một dấu răng nhỏ.

"A!" Đau đớn nơi đầu vú làm nàng hoảng sợ. Chu Mẫn trong lòng ngập tràn ủy khuất nhưng lại không dám làm ra bất kì hành động cự tuyệt nào nữa, chỉ sợ không cẩn thận lại chọc nam chủ nổi điên. Nàng rốt cuộc phải làm gì mới tốt đây, nam chủ thật khó hầu hạ, hắn khiêu khích nàng rồi lại không thỏa mãn nàng, nàng cự tuyệt thì hắn lại tức giận làm nàng hảo muốn khóc.

Cảm giác được thiếu nữ dưới thân lại lần nữa thuận theo, trong lòng hắn nhịn không được mà gợi lên một tia đắc ý, cũng không gây khó dễ cho nàng nữa mà vui vẻ tiếp tục liếm mút, khiêu khích dục vọng của nàng.

Bàn tay hắn chậm rãi lôi kéo tay nàng xuống dưới, cầm lấy tay nhỏ của nàng phủ lên côn thịt đã sưng to đứng thẳng của mình. Tay nhỏ mềm mại bao vây lấy côn thịt khiến hắn sảng khoái đến mức đầu óc trong nháy mắt trở nên trống rỗng, chỉ là bàn tay vẫn không có buông tha, vẫn luôn cầm tay nàng trên dưới trìu động làm hắn càng thêm sảng khoái.


Chu Mẫn vô cùng xấu hổ muốn rút tay về chính là lại bị bàn tay cứng như sắt của Lam Tí Ngọc giữ chặt không cho phép nhúc nhích. Cái đó của Lam Tí Ngọc thật sự là quá lớn, một tay nàng cũng không cầm hết, không thể tưởng tượng được lần trước nó là làm thế nào để chen vào trong cơ thể nàng, nghĩ tới thứ to lớn nóng như lửa này lát nữa liền phải đi vào trong cơ thể mình khiến Chu Mẫn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, thật muốn bóp gãy nó nhưng là hệ thống có thể hay không sẽ đem nàng mạt sát. Nghĩ tới bản thân có nguy cơ sẽ bị hệ thống giết chết, Chu Mẫn vẫn là lựa chọn thu hồi ý nghĩ vừa rồi của mình mà ngoan ngoãn để mặc nam chủ cầm tay mình trên dưới loát động.

Liền ở Chu Mẫn đang không ngừng xoa nắn chính mình côn thịt, bàn tay còn lại của Lam Tí Ngọc cũng không rảnh rỗi mà vẫn luôn ma xát bên ngoài hoa huyệt, không an phận mà đè nặng lên hạt non mềm kia, ngón tay mang theo vết chai mỏng không ngừng vuốt ve tiểu huyệt nhiều nước, cảm giác trơn trượt kích thích lòng bàn tay hắn, mà nàng run rẩy càng chọc đến côn thịt hắn ở trong lòng bàn tay nàng lại lớn thêm một vòng.

Chu Mẫn chống cự không được loại khiêu khích này mà phát ra tiếng rên rỉ mê người nhưng lại bị nụ hôn của nam nhân lấp kín, phảng phất giống như bản thân đang bị một ngọn lửa lớn vây quanh, nóng bỏng cuồng nhiệt lại không có cách nào tránh thoát, chỉ có thể bị động thừa nhận.

Hắn lưu luyến mà buông ra môi nàng, hai mắt ôn nhu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ đỏ bừng của Chu Mẫn. Hai mắt tràn ngập hơi nước, cánh môi bị hắn hôn đến sưng đỏ, bạch ngọc da thịt bị phủ lên một tầng hồng nhạt khiến chúng càng thêm mỹ đến không thể tả. Lam Tí Ngọc nhìn khuôn mặt nhỏ đã ý loạn tình mê của Chu Mẫn, liền cúi xuống cắn một ngụm lên vành tai mẫn cảm của nàng, hơn nữa còn dùng đầu lưỡi tà ác liếm một vòng, thanh âm trầm thấp bá đạo nói, "Lam Mẫn, ta muốn hung hăng cắm hư tiểu huyệt của ngươi....."

Một câu này của nam nhân làm đầu óc vốn đang hồ nhão của Chu Mẫn nháy mắt bị bừng tỉnh. Nàng mở to hai mắt, không thể tưởng tượng nhìn nam nhân đang đè ở trên người mình, trong lòng tràn ngập sợ hãi.

Ánh mắt Lam Tí Ngọc nhìn nàng giống như muốn đem nàng thiêu chết, làm nàng không khỏi rụt rụt thân mình nhưng lại bị hắn nhạy bén phát hiện. Ánh mắt hắn ám trầm, "Hoàng muội, này một đời, ngươi bồi ta xuống địa ngục đi..... chúng ta sẽ không bao giờ tách ra....."


Lam Tí Ngọc không muốn nghe đến không thích nghe lời nói vì vậy không nói một lời liền cúi đầu hôn nàng, đồng thời dùng một tay chặt chẽ khống chế hai tay Chu Mẫn, sau đó vươn tay lấy một chiếc gối ở trên đầu giường đem nó lót ở phía dưới mông nàng, một tay đỡ lấy cự long của mình để ở trước cửa huyệt dính đầy mật nước của nàng nói: "Hoàng muội, ngươi đời này đừng nghĩ có thể thoát khỏi ta, ta cũng không ngại đem ngươi cầm tù cả đời."

Chu Mẫn nghe được lời nói bá đạo của Lam Tí Ngọc, trong lòng liền vô ngữ, nàng có nói qua nàng muốn chạy, muốn rời khỏi hắn sao? Hơn nữa cho dù nàng có muốn chạy, thì dựa vào tính cách không biết xấu hổ của cái Hệ thống 484 này thì chỉ sợ nam chủ chưa kịp đến xử lí nàng, nàng đã bị nó ném tới thế giới NP rồi. Nàng là có thể từ chối sao......

Chu Mẫn vội vàng mở mắt ra muốn hướng nam chủ biểu đạt lòng trung thành của mình, muốn thề thốt dù ngươi có cầm gậy gộc đuổi ta đi, ta cũng sẽ mặt dày mày dạn kiên định bám lấy ngươi. Chính là vừa mở mắt ra, đập vào mắt nàng là côn thịt màu đỏ tím thô to đứng thẳng của Lam Tí Ngọc. Nhìn nàng nhỏ xinh hoa huyệt cùng với hắn thô lớn côn thịt , Chu Mẫn không khỏi nuốt nuốt nước bọt, nàng có chút sợ hãi muốn xê dịch mông cách xa thứ to lớn kia nhưng là động tác của nam nhân so với nàng còn muốn nhanh hơn, Lam Tí Ngọc đột nhiên buông ra tay đang kiềm trụ hai tay nàng, sau đó nắm lấy eo nàng, nhanh như chớp động thân đem phân thân thô to của mình toàn bộ đi vào trong tiểu huyệt nhỏ hẹp mất hồn mà hắn ngày nhớ đêm mong kia.

Chu Mẫn chưa kịp chuẩn bị, bị động tác bất ngờ của hắn làm cho thét chói tai, hạ thân giống như bị một cây lợi kiếm không chút lưu tình hung hăng cắm sâu vào, tuy rằng không có cảm giác đau đớn, nhưng là bên trong bị nó làm cho căng tới như muốn nứt ra.

"Ngô......" Trong phút chốc nước mắt bao phủ cả hốc mắt, Chu Mẫn vặn vẹo hạ thân muốn lui về sau tránh thoát khỏi hắn : "Đi ra.... bên trong hảo trướng."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận