Nữ Phụ Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Lam Tí Ngọc nhẹ nhàng lau khô nước mắt trên mặt Chu Mẫn – thứ kỹ năng 'muốn khóc liền khóc, khóc thế nào cũng đều mỹ ' mà nàng mua từ cái Hệ thống vô lương tâm kia. Aizz, lại thêm một tờ hoá đơn cần thanh toán, vừa vào thế giới đầu tiên còn chưa hoàn thành được bất kì nhiệm vụ nào mà nàng đã phải ghi nợ Hệ thống 2 lần rồi, ngẫm lại đều thấy buồn bực.

Cảm giác được bàn tay to nóng bỏng mang theo một tia tê dại của Lam Tí Ngọc đang lưu luyến trên mặt nàng tựa hồ muốn đem mặt nàng xoa đến hòa tan. Chu Mẫn cảm giác được hạ thân có thứ gì đó đang chảy ra, đối với Chu Mẫn đã trải qua tình dục mà nói nếu hiện tại nàng còn không biết bản thân là đang ở động tình thì chỉ số thông minh của nàng quả thật là có vấn đề.

Bất quá chỉ mới bị người ta sờ mặt liền có thể động tình trừ bỏ nàng cũng không còn ai, phải cơ khát đến mức nào mới có thể biến thành như vậy a...... Nghĩ đến đây, Chu Mẫn liền muốn cắn chết cái Hệ thống không đáng tin cậy kia, nó không biết là cái gì quá cũng không tốt sao? Thân thể mẫn cảm như thế này thì nàng làm sao có thể tiếp tục diễn vai tiểu bạch hoa nữa chứ, bộ dạng bây giờ của nàng quả thật giống với người mấy chục năm chưa thấy qua nam nhân nên mới có thể cơ khát thành như vậy.

Đối với Chu Mẫn đang rối rắm, Lam Tí Ngọc một chút cũng không có phát giác, hắn chỉ là đem tầm mắt giằng co ở trên thân thể xinh đẹp quyến rũ của nàng, váy ngủ màu trắng tinh xảo bao vây lấy kiều đồn đầy đặn, bên hông đeo một cái đai lưng màu đỏ như lửa, nó tua tua tinh tế, đều nhịp mà rũ ở vòng eo, càng làm nổi bật lên eo thon mềm mại non mịn như linh xà dưới nước của nàng.

Hai sắc thái đối ngược trắng hồng xen lẫn nhau đáng sâu vào thị giác hắn, nhưng thứ làm cho hắn khó có thể kháng cự nhất chính là hai con thỏ ngọc trắng nõn đang phập phồng bên dưới lớp váy ngủ mỏng manh. Vạt áo trước cổ bởi vì nàng nằm nghiêng mà bị lệch sang một bên, vô tình để lộ ra một mảng lớn da thịt trắng nõn khiến hắn có thể nhìn rõ khe rãnh sâu khó có thể thấy đáy trước ngực nàng, mà trên nhũ thịt tròn trịa chỉ bị che khuất một nửa kia tựa hồ còn có thể thấy dấu vết mờ nhạt mà nửa tháng trước hắn lưu lại, điều đó lại càng thêm kích thích thị giác của hắn.

Chân váy bên dưới trải ra như hình quạt, trên người nàng còn có một ít vết hồng nhạt cùng bầm tím chưa thể tiêu trừ hết, có thể thấy được hắn đêm đó rốt cuộc có bao nhiêu gấp gáp, thô lỗ cùng với không biết tiết chế, chính là nếu lại đến một lần, hắn vẫn sẽ lựa chọn điên cuồng lưu lại dấu vết của mình trên người nàng, như là một phương thức biểu lộ ham muốn cùng chiếm hữu của hắn đối với nàng.


Bàn tay to của hắn lau khô nước mắt trên gương mặt nàng sau đó cẩn thận vén tóc mai của nàng cài ra sau vành tai, tiếp đó Lam Tí Ngọc nhẹ nhàng đặt bàn tay ra sau đầu nàng, động tác cẩn thận đến cực điểm giống như sợ đánh thức mỹ nhân đang ngủ say, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi tóc, dụng tâm đến cực điểm mà che chở mái tóc đen dài của nàng giống như đang nâng niu một vật trân quý vậy.

Thiếu nữ nằm trên đầu gối nam nhân vẫn như cũ dùng sức ôm chặt lấy đùi hắn, nhưng tựa hồ bị động tác hết sức ôn nhu này vuốt ve giống như mèo con được vuốt lông, cảm thấy thoải mái mà hơi hơi nhếch miệng, tạo thành một một nụ cười ngọt ngào. Thiếu nữ giống như ở gặp mộng đẹp, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc, nhẹ giọng phát ra một tiếng nỉ non " Hoàng huynh....."

Ngón tay tinh tế khớp xương rõ ràng mang theo khí chất cường ngạnh của Lam Tí Ngọc chậm rãi di chuyển từ phía trên đầu xuống dưới lưng nàng , sau đó lại từ từ chậm rãi mơn trớn dọc cánh tay của nàng, không biết là hắn vô tình hay vẫn là cố ý mà bàn tay nóng bỏng của hắn thỉnh thoảng lại đụng vào hai con thỏ ngọc non mềm trước ngực nàng.

Ánh mắt Lam Tí Ngọc càng ngày càng tối, bàn tay nắm ở trên khuỷa tay khẽ dừng lại, sau đó liền vuốt ve thẳng lên trên, nhẹ nhàng mơn trơn bả vai của nàng, ngón tay dịu dàng đụng chạm da thịt trơn trượt lỏa lồ ra ở trong không khí của nàng.

"Mẫn Nhi, Mẫn Nhi của ta, ngươi nguyện ý bồi Hoàng huynh ở địa ngục sao?" Ánh mắt Lam Tí Ngọc càng thêm mê ly.
3

Theo ngón tay hắn hoạt động, nàng cảm nhận được từ cần cổ truyền đến từng đợt ngứa ngáy, Chu Mẫn nhún vai, ý đồ muốn tránh thoát khỏi sự động chạm của hắn.

Bàn tay to rộng của hắn nhẹ nhàng xoa xoa gương mặt của Chu Mẫn, cực nhẹ cực nhu lại vô cùng chậm rãi, nhiệt độ bốc lên từ trong lòng bàn tay hắn như muốn nướng cháy khuôn mặt nàng.Vẻ mặt Chu Mẫn trong lúc ngủ vô cùng an nhàn, ngoan ngoãn, nàng ngẩng mặt lên hướng độ ấm trong lòng bàn tay cọ cọ như con mèo nhỏ muốn lấy lòng chủ nhân.

Nội tâm Chu Mẫn lúc này sớm đã đem động tác làm ra vẻ của nàng phun tào muốn chết , nàng bị chính dáng vẻ làm nũng lấy lòng này của mình làm cho một trận buồn nôn, người nam nhân này muốn làm gì thì có thể nhanh lên một chút được không? Nàng còn muốn đi ngủ sớm.

484 sau khi biết được ý tưởng của Chu Mẫn thì không khởi cười lạnh, còn muốn ngủ? Nữ nhân này chẳng lẽ không biết, nam nhân đã nhận nhịn suốt nửa tháng một khi bắt đầu sẽ thực khủng bố sao? Đặc biệt là khi đối mặt với người mà bản thân vẫn luôn tâm tâm niệm niệm.

Chỉ số thông minh của ký chủ nhà mình quá mức thấp, phải làm thế nào bây giờ? Còn có thuốc có thể trị sao?


Bàn tay mang theo vết chai mỏng của Lam Tí Ngọc nhẹ nhàng cọ xát khuôn mặt xinh đẹp như thiên tiên của Chu Mẫn, sau đó liền cúi đầu chậm rãi tới gần khuôn mặt nàng.

Nhìn khuôn mặt mà bản thân vẫn luôn ngày nhớ đêm mong gần trong gang tấc, môi đỏ giống như đóa hoa hồng nở rộ dẫn dụ người tới hái, đẹp đến say động lòng người.

Hắn đem đôi môi hơi lạnh của mình cọ sát với môi đỏ nửa hé của Chu Mẫn sau đó liền rời đi, tiếp đến lại dùng ngón cái nhẹ nhàng miêu tả cánh môi Chu Mẫn, chà lau đôi môi vừa mới bị hắn liếm ướt kia.

Hô hấp của Lam Tí Ngọc dần dần trở nên dồn dập, hắn dùng ngón trỏ nâng cằm của Chu Mẫn lên , ánh mắt thâm thúy nhìn chăm chú vào gương mặt tinh xảo đang hồn nhiên say giấc.

Hơi thở khô nóng của hắn trộn lẫn với mùi hoa dày đặc của nàng.

Là mùi hương đêm đó.

"Lam Mẫn..... Cùng Hoàng huynh lưu tại địa ngục đi." Thanh âm trầm thấp đan xen dục vọng cháy bỏng cuồng nhiệt, đôi môi nóng rực thô ráp, khô khốc của Lam Tí Ngọc dán lên môi Chu Mẫn, bàn tay to giữ chặt lấy cái ót của Chu Mẫn, thật sâu hôn đi xuống. Mềm mại linh hoạt lưỡi ở kiều nộn đỏ tươi trên môi qua lại, cố gắng cạy mở hàm răng đang nhắm chặt của nàng ra.


Cảm giác được trong miệng có dị vật, Chu Mẫn vốn giả vờ ngủ biết lúc này nên tỉnh lại, vì thế, nàng liền làm bộ từ trong cơn ngủ mơ từ từ chậm rãi mở hai mắt ra, theo đồng tử dần dần trở nên rõ ràng, khuôn mặt quen thuộc phóng to của Lam Tí Ngọc đập vào mắt nàng.

"Ngô........"

Chu Mẫn chỉ vừa mở miệng đã bị một đầu lưỡi linh hoạt hữu lực cường thế xâm nhập vào bên trong khoang miệng, cuồng loạn càn quét bên trong mỗi một chỗ, cuốn lên bên trong thơm ngọt nước bọt hút vào chính mình trong miệng, cuồng tứ mà quấn lấy, cưỡng bách chiếc lưỡi đinh hương đang ở trốn tránh của nàng cùng với đầu lưỡi hắn triền miên giao triền.

Đầu lưỡi linh hoạt như xà của Lam Tí Ngọc đảo lộng trong khoang miệng thơm ngọt của Chu Mẫn, hắn cảm giác được nàng có chút kinh ngạc giãy giụa nhưng lại vẫn như cũ nhịn không được mà dùng tay giữ chặt lấy gáy nàng, trong đầu đều là khoái cảm điên cuồng đêm hôm đó cùng với lời nỉ non ban nãy của nàng.....

"Mặc kệ huynh muốn Mẫn nhi làm gì Mẫn nhi đều nguyện ý."

Vậy làm nữ nhân của ta đi, cùng ta lưu tại địa ngục.....


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui