Nữ Phụ Thề Muốn Phác Gục Nam Chủ

Chậm rãi mở cặp mắt tuấn dật đen hẹp dài kia ra, Lam Tí Ngọc cúi người ngồi xuống mép giường, không biết vì cái gì, khi hắn ngửi được mùi hương thanh nhã như có như không từ trên người nàng  thì tất cả những chuyện phiền lòng vốn tích tụ trong lòng đã lâu đều bị mùi hương quanh quẩn ở chóp mũi kia hóa giải sạch sẽ, nội tâm khó có được trở nên bình tĩnh.

Chiếc váy ngủ màu trắng được làm từ tấm lụa mỏng mềm nhẹ bao vây lấy thân hình nhỏ xinh non mềm của thiếu nữ, vừa tràn ngập thanh xuân sức sống lại vô cùng dụ hoặc.

Tuy rằng khuôn mặt thiếu nữ bị che khuất chỉ có thể nhìn thấy mái tóc mượt mà đen nhánh như thác nước xõa tung trên gối nhưng là Lam Tí Ngọc biết khuôn mặt xinh đẹp kia làm người ta có bao nhiêu kinh diễm.

Đĩnh kiều mông ngọc nhẹ nhàng mà dựa gần đùi của Lam Tí Ngọc mang theo sự co dãn vốn có của thiếu nữ, đồng thời cũng mang theo một tia độ ấm mềm mại , lẳng lặng dán ở sườn chân hắn, Lam Tí Ngọc cảm nhận được huyết mạch bên trong mình đang dần sôi sục.

Lý trí trong khoảng nửa khắc bay khỏi thân thể, Lam Tí Ngọc chậm rãi đặt tay lên trên kiều đồn đầy đặn của thiếu nữ bên cạnh, cảm thụ từ lòng bàn tay truyền đến xúc giác lạnh lẽo mềm mại, năm ngón tay hắn thoáng dùng sức co lại, toàn bộ đĩnh kiều viền mông liền bị bao vây vào bên trong bàn tay,  ngón tay cái cách vật liệu may mặc mà thong thả cọ xát khiến váy ngủ hơi hơi có nếp uốn, hành động như vậy không thể thoả mãn dục vọng vốn nhịn đã lâu của Lam Tí Ngọc, vì vậy bàn tay hắn chậm rãi di chuyển dần lên trên hông của thiếu nữ.

Xúc cảm từ tơ lụa lạnh lẽo chậm rãi cọ xát da thịt làm Chu Mẫn đang giả bộ ngủ cảm thấy có chút ngứa ngáy khó chịu, thời điểm Lam Tí Ngọc tiến vào, Chu Mẫn đang ở thảo luận kế hoạch cùng 484, vì để Lam Tí Ngọc không phát hiện ra nàng là đang giả bộ ngủ, Chu Mẫn không thể không quay sang nịnh nọt 484.


Cho nên ở trước mặt cao thủ như Lam Tí Ngọc, nàng mới có thể diễn tự nhiên như vậy mà không bị phát hiện. Không giống với thái độ bình tĩnh của Chu Mẫn, 484 đã gấp đến mức sắp cào tường,【Ta nói này 250, ngươi có thể đừng làm ra vẻ như thế được không , nhanh một chút hành động, thật là gấp chết ta. 】

Chu Mẫn chỉ cảm thấy một trận đau đầu , "Ngươi có thể hay không đừng kêu ta bằng cái danh hiệu đó a ~"

【Danh hiệu này thì có vấn đề gì, nó chọc ngươi?】484 rõ ràng là bị điệu bộ của Chu Mẫn chọc tức đến sắp mất đi vẻ bình tĩnh, bất quá nó có thứ này sao? 484 tỏ vẻ nếu ký chủ đã không chịu nỗ lực thì nó chỉ còn cách ra tay.

Khi Lam Tí Ngọc mềm nhẹ xoa cái mông của Chu Mẫn thì 484 liền tăng mạnh độ mẫn cảm vốn đã rất cao của Chu Mẫn làm không có một tia phòng bị Chu Mẫn không khỏi hừ nhẹ một tiếng. Tiếng rên rỉ vô thức này làm Chu Mẫn muốn chửi bậy nhưng lại làm Lam Tí Ngọc giống như trong nháy mắt bị sấm sét bổ trúng, khôi phục lại lý trí, nàng là chính mình muội muội.

Nàng bởi vì chính mình sơ sẩy mà bị người trong hậu cung khi dễ 3 năm, cuối cùng ngay cả trong sạch cũng bị hắn cướp đi, dù biết là không đúng nhưng hắn vẫn tưởng tiếp tục chiếm hữu nàng, chính là ..... hiện tại đâu? Sau khi biết rõ ràng tất cả mọi chuyện, biết 3 năm qua bản thân là ở thua thiệt nàng thì hắn còn có thể như vậy không chỗ nào cố kỵ sao?

Lam Tí Ngọc hừ nhẹ một tiếng giống như tự giễu, hắn không nghĩ tới cho dù bản thân đã ngồi ở vị trí chí cao vô thượng nhưng hắn vẫn như cũ không thể thật sự muốn làm gì thì làm . Có lẽ không phải không thể ,mà là sợ nàng sẽ khổ sở hoặc thất vọng, thống khổ đi?


"Hoàng huynh.........Đừng.........Đừng đi........."

Nhận thấy được ý định lùi bước của Lam Tí Ngọc , 484 liền ở trong đầu Chu Mẫn uy hiếp nói ,【Ký chủ, ta nhắc nhở ngươi một chút, nếu lần này ngươi không thể giữ nam chủ lại, nhiệm vụ sau ta sẽ khiến cho ngươi NP】

"Còn có loại nhiệm vụ không biết liêm sỉ như vậy sao? Ta không cần....."  Chu Mẫn bị lời nói của hệ thống thành công dọa sợ, nàng mới chỉ hầu hạ một người thôi mà đã mệt mỏi như vậy , nếu là NP... vậy nàng còn có thể sống sót xuống giường sao?

Cái hệ thống không biết liêm sỉ này, thật là vì làm nàng chủ động đi phác gục nam chủ liền cái này đều dùng tới, hảo muốn khóc nha.

Không phải chỉ là làm tình thôi sao, dù sao hầu hạ một người vẫn còn tốt hơn là hầu hạ một đám người nha!


Chu Mẫn sau khi xây dựng tốt tâm lí liền dùng giọng nói mềm mại ngọt nị của thiếu nữ, cánh tay trơn bóng của mình quấn lên đùi Lam Tí Ngọc, làm cái chân đang chuẩn bị rời đi của hắn trong lúc nhất thời không phản ứng kịp bị cánh tay gắt gao quấn chặt  "Hoàng huynh. Đừng rời xa Mẫn Nhi." Lam Tí Ngọc vẫn chưa kịp phản ứng lại thì một cái đầu nhỏ thuận thế gối lên đùi hắn. "Chỉ cần huynh không ném xuống Mẫn Nhi, huynh muốn Mẫn Nhi làm gì Mẫn Nhi đều nguyện ý.....Hoàng huynh....... Đừng bỏ rơi Mẫn nhi....."

Lam Tí Ngọc bị hành động bất thình lình của Chu Mẫn làm cho không kịp phản ứng, hơn nửa ngày mới hồi phục lại tinh thần, hắn cho rằng nàng đã tỉnh nhưng khi nghe được tiếng hít thở tự nhiên của người bên dưới thì hắn mới biết nàng là đang ở nói mớ, bất quá nghe được lời nói trong mộng của nàng khiến tâm tình hắn trở nên sung sướng, kích động khó nhịn....

Cái gì cũng nguyện ý làm sao ? Bao gồm cả chuyện làm nữ nhân của ta sao, Mẫn Nhi, ngươi nguyện ý sao?

Lam Tí Ngọc gục đầu xuống, bất đắc dĩ cười khổ, đang định bất luận như thế nào cũng sẽ đem nàng nhẹ nhàng đẩy ra thì dung nhan tinh xảo xinh đẹp, câu hồn đoạt phách của nàng dưới ánh trăng là như vậy mỹ, mỹ đến mức làm hô hấp của Lam Tí Ngọc trong nháy mắt cứng lại....

Trên khoé mắt còn vương một ít nước mắt khiến nàng có vẻ điềm đạm đáng yêu làm người thương tiếc, thánh khiết giống như liên hoa nở trên đỉnh núi tuyết, thanh lãnh làm người không dám dâm loạn,nhưng khuôn mặt tràn ngập tình dục đêm đó ở dưới thân hắn không ngừng cầu xin tha thứ lại chân thật đến mức khiến hắn mỗi lần nhớ lại đều hít thở không thông.

Nhìn khuôn mặt chưa khô nước mắt của Chu Mẫn,  Lam Tí Ngọc liền cảm thấy đau lòng khó nhịn, rõ ràng đã ngủ rồi mà nước mắt vẫn cứ rơi, thế nào cũng ngăn không được, môi đỏ no đủ non mềm, giống như lửa tựa hồ muốn đem người thiêu đốt , nhưng là hắn biết , hai cánh môi kia có bao nhiêu mỹ vị, làm người muốn ngừng mà không được, hận không thể một ngụm nuốt vào.

Lời nỉ non của Chu Mẫn làm Lam Tí Ngọc  vừa đau lòng , đồng thời lại nhịn không được dâng lên hy vọng xa vời, nàng có thể hay không đồng ý cùng mình cùng nhau lưu tại' địa ngục'


"Hoàng huynh....... Đừng rời xa Mẫn Nhi....... Đừng bỏ rơi Mẫn nhi......"

Bất chợt, Lam Tí Ngọc cảm thấy một bên đùi bị cái đầu nhỏ gắt gao gối trụ kia truyền đến một trận ướt át. Nhìn hai mắt mặc dù đang nhắm chặt nhưng vẫn không ngừng chảy ra nước mắt, từng giọt từng giọt lăn xuống má, rơi xuống quần áo hắn.

Rõ ràng chỉ là làm ướt vải dệt trên đùi nhưng vì cái gì hắn lại cảm thấy trái tim từng đợt co rút lại đau đớn, rốt cuộc phải đối đãi cùng lạnh nhạt đến như thế nào mới khiến một tiểu cô nương yêu cười, dù té ngã cũng không khóc biến thành như hiện tại, cho dù đang ngủ cũng khổ sở khóc thút thít như thế này.....

Hồ nước tĩnh lặng trong lòng Lam Tí Ngọc như bị người ném vào một viên đá, tưởng chừng như chỉ có thể làm ra nho nhỏ bọt sóng nhưng lại vượt quá tượng tượng không chút tiếng động tạo ra tầng tầng gợn sóng ở nơi nó rơi xuống......

Hắn lẳng lặng nhìn chăm chú vào khuôn mặt nhỏ tinh xảo tràn đầy nước mắt của thiếu nữ, trong đầu liền nảy sinh ra ý nghĩ muốn chặt chẽ chiếm hữu nàng làm của riêng, muốn đem nàng vĩnh viễn buộc chặt ở chính mình bên người, hắn giống như một con thuyền trôi nổi ở trên biển đã lâu rốt cuộc cũng tìm được bến đỗ, đã có thể dừng lại nghỉ ngơi, hàng rào phòng bị đã đóng băng từ lâu cũng dần dần bị hòa tan.

Lam Mẫn – nữ nhân có cùng dòng máu với hắn giống như trời sinh đã định sẵn nàng là vì hắn mà tồn tại, vì hắn mà cao hứng, vì hắn mà khổ sở, này còn không phải là thứ hắn muốn sao? Một người chân chính hoàn toàn thuộc về hắn, chỉ  là của riêng một mình hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận