Mùa xuân lạnh buốt, vạn vật đều im lặng.
Lương Tiềm gần đây bể đầu sứt trán, vừa phải xử lý cục diện rối rắm, lại phải ứng phí với hội đồng quản trị , bận đến đêm khuya, lúc này mới tắt máy tính, lại không có lập tức rời đi mà là đi đến phía cửa sổ sát đất.
Đột nhiên anh ta cảm thấy chưa từng mệt mỏi cùng với buồn tẻ như thế này.
Báo ứng, trong đầu hắn hiện lên hai chữ này không đúng lúc.
Tài xế đã sớm ở bãi đậu xe chờ hắn, sau khi anh ta lên xe, nhưng lại trầm mặc một hôi, chỗ ở trên danh nghĩa không ít, nhưng không có một nơi nào có thể được gọi là "nhà", yên lặng một lát sau, anh ta trầm giọng nói, "Đi Tới bán đảo Tinh Ngữ ở bên kia đi."
Lời nói ra khỏi miệng trong nháy mắt, anh ta cảm thấy ung dung.
Lúc trước đã sớm muốn đi xem.
Chỉ là không thể đi, đến đó chắc chắn phải trải qua trận lăng trì tàn khốc.
Anh ta không sợ đau, anh ta sợ hối hận.
Ở nơi này mọi người đều đã đi ngủ rồi, tất cả mọi người sẽ không biết vào buổi tối anh ta đi đến nơi này.
Đã từng là tổ ấm, giờ đây thành một tòa đảo đơn độc, Lương Tiềm lẳng lặng đứng trước cửa rất lâu, lấy hết dũng khí,quét vân tay đi vào giống như vô số lần trong quá khứ
Bên trong nhà là một mảnh đen nhánh, anh ta thuần thục nhấn chốt bật điện.
So với tưởng tượng còn gọn gàng hơn nhiều, chẳng qua đã lâu không có người ở, ngay cả sàn nhà vốn không nhiễm một hạt bụi cũng bị trùm lên một lớp bụi.
Lâu như vậy anh ta cũng chưa tới một lần, nhưng mà anh ta nhớ trước đây trong phòng này tất cả đồ trưng bày, khắc sâu vào trong tâm trí anh ta____
Gối ôm trên ghế salon không thấy đâu.
Qủa hạch, đồ ăn vặt trên bàn uống trà cũng không thấy.
Tất cả dấu vết liên quan đến cô đều bị người ta cường thế lau sạch.
Vẻ mặt anh ta cứng nhắc lên lầu.
Nhìn vòng quanh một vòng, đối với nhà không lầu trống bốn chữ này càng lãnh hội sâu sắc.
Đây chính là Sương Sương, có lẽ cô đã sớm liệu trước có một ngày như vậy, cho nên, trước khi anh ta trở lại, cô đều đem tất cả đồ của mình dọn dẹp ____ anh ta đoán, cô sẽ vứt bỏ giống như đổ rác vậy, không chút lưu luyến nào.
Có thể ngay cả một sợi tóc của cô ở trong nhà cũng không tìm được.
Thậm chí anh ta có thể tưởng tượng được vẻ mặt cùng giọng điệu của cô lúc phân phó người ta làm chuyện này.
Cô sẽ không để cho anh ta bất kỳ lưu luyến cùng sự an ủi đối với vật cũ nào.
Đây chính là thái độ của cô sau chuyện đã xảy ra, cô không muốn anh ta hối hận, không muốn anh ta nhớ lại, cô chính là muốn từ một giây kia bắt đầu, hoàn toàn chặt đứt quan hệ với hắn.
Tốt biết bao.
Ít nhất anh ta đã trở thành tên bạn trai cũ đầu tiên khiến cô cắn răng thống hận.
Rõ ràng anh ta cũng có thể đoán được, cho dù tìm khắp nhà cũng không tìm thấy bức phác họa kia, Lương Tiềm chật vật không chịu nổi cúi đầu, ngay cả chính hắn cũng không có phát hiện, sự thống khổ cùng hối hận ở trong mắt hắn đã đem hắn chôn vùi.
Ngôi nhà này như một máy hút bụi vậy, từng điểm từng điểm đè ép, ăn mòn dưỡng khí của hắn.
Một giây trước khi hít thở khó khăn, anh ta trốn thoát.
Dường như để chứng minh cái gì, anh ta trở về một "ngôi nhà" khác, đã đến gần rạng sáng, trong phòng vẫn có một ngọn đèn, ở đêm khuya gió rét gào thét, tỏa ra từng tia ấm áp, người lạc đường như được chiếu sáng chiếu rọi được về nhà.
Lương Tiềm nguyện ý định nghĩa theo ý này, nhưng khi anh ta mở cửa đi vào, khí lạnh quanh thân cũng ko hề ấm lên.
Hứa Thư Ninh ngồi trên ghế salon lim dim, nghe được tiếng vang, lập tức liền tỉnh lại, quay đầu kinh ngạc nhìn anh ta, trong mắt lóe lên tia ngạc nhiên mừng rỡ, "Không phải bảo hôm nay không trở về sao?"
Cô ta bước nhanh tới đón hắn.
Không chớp mắt nhìn chằm chằm vào anh ta, không nhịn được cười một cái, "Có đói bụng không, có muốn em đi nấu cho anh bữa khuya không?"
Lương Tiềm chậm rãi lắc đầu một cái, "Không được."
Anh ta không có lên lầu, mà là ngồi bên khác trên ghế salon.
Có lẽ trong tiềm thức của anh ta, anh ta kháng cự cùng người này ở chung một chỗ.
Hứa Thư Ninh vẫn là đi rót cho anh ta một ly trà nóng, vẻ mặt nhã nhặn nói,
"Đây là trà long nhãn bách hợp, giúp an thần, nghe nói có thể giải tỏa áp lực tinh thần.
Khoảng thời gian này công việc của anh bận rộn, tối nay nên ngủ ngon giấc đi, nếu như uống xong anh thấy trà này tốt thì có thể mang đến phòng làm việc một ít."
Không nghi ngờ chút nào, Hứa Thư Ninh là bạn gái không thể bắt bẻ được.
Cô ta bao dung tất cả thói xấu của hắn.
Cho dù anh ta cả ngày hút thuốc ở nhà, cô ta cau mày cũng chỉ bởi vì lo lắng cho thân thể của hắn.
Cho dù biết rõ hôm nay anh ta sẽ không trở lại, nhưng bởi vì anh ta từng nói qua muốn cô ta chờ anh ta tan làm về, vì thế cô ta một mực chờ đợi.
Chỉ cần chỉ là một chút tình yêu, cô ta cũng sẽ coi trọng đối phương hơn mình.
Nhưng là.
Nhưng là tại sao vừa cúi đầu, anh ta luôn cảm thấy trong lòng mình ngày càng ngày càng trống rỗng hơn.
Giống như một người bị người nhà nhốt ở trong nhà, đột nhiên có một ngày lén ra ngoài, vui vẻ thoải mái là thật, hận không thể ở bên ngoài ngây ngô đến thiên hoang địa lão, nhưng khi đến buổi tối, khi trời đông giá rét, anh ta không tự chủ được đi quanh quẩn ở khu kế cận xung quanh nhà.
Mà nhà đó đã phong tỏa hắn.
Có lẽ, ở ngoài ngôi nhà đó đã có người không kịp chờ đợi, tính toán mọi cách gõ cửa chờ đợi đi vào.
Lương Tiềm nhận lấy cái ly, đặt ở bên bàn uống trà.
"Gần đây chuyện công việc tương đối nhiều." anh ta ra vẻ ôn tình giải thích, "Là xong chuyện này anh sẽ dành thời gian ở bên em, ở nhà ngây ngô có vui vẻ không?"
Hứa Thư Ninh mím môi cười, "Chuyện công việc quan trọng nhất, anh bận rộn đến mức bây giờ em cũng thành thói quen rồi."
"Hoặc là để dì giúp việc ở lại, dì ấy cũng có thể chăm sóc em."
"Không, không cần." Hứa Thư Ninh xua tay, "Dì cũng có người nhà của mình mà."
"Anh sợ em ở nhà một mình quá cô đơn."
"Làm sao có thể chứ." Hứa Thư Ninh cười, "Em cũng có bạn của mình, trước đó em cũng đã nói với anh rồi, đồng nghiệp trước kia của em, cô ấy đi làm ở chỗ này, hai bọn em thỉnh thoảng sẽ hẹn nhau đi tản bộ.
Tóm lại, không cần lo lắng cho em, anh bận rộn chuyện của mình đi, em ở nhà chờ anh."
"Phải không?"
Lương Tiềm bình tĩnh mỉm cười gật đầu.
Hứa Thư Ninh vẫn không có thói quen nhìn vào mặt anh ta, thẹn thùng cúi đầu.
Cô ta cũng không thấy trong nháy mắt trong mắt Lương Tiềm đầy vẻ thất vọng, lạnh như băng, mỉa mai.
-
Trì Sương và Dung Khôn là bạn chơi bài poker, bởi vì tầng quan hệ này, cô cũng thuận thế quen biết không ít người ở Bắc Kinh.
Ngày này, Dung Khôn lấy lý do có ba thiếu một, hẹn Trì Sương đi ra đánh bài, chỗ hẹn là câu lạc bộ anh ta thường đi, anh ta có phòng riêng.
So với bài birt , Trì Sương càng thích chơi mạt chược hơn.
Ngài hai người họ còn có hai người bạn được coi là bạn chơi bài, Trì Sương lúc trước cùng bọn họ cùng nhau đánh bài.
Ở phương diện nào đó mà nói, đánh bài cũng phải tìm người có tính cách tương tự nhau,, nếu đụng phải người không chịu thua, lại hùng hùng hổ hổ hay là người giả tạo, đó mới là ảnh hưởng đến tâm tình.
Bốn người bọn họ hiếm thấy.
Ăn nhịp cùng nhau, đánh bài cũng ăn ý, vì vậy, gần đây số lần hẹn tương đối nhiều.
Đánh một vòng xong, điện thoại của Dung Khôn reo lên, anh ta liếc mắt nhìn xem, sau đó nhìn về phía Trì Sương, dứt khoát nghe máy:
"Có chuyện gì?"
Đầu dây bên kia không biết nói gì, anh ta nói, "Đang đánh bài, có bà chủ Trì, Mẫn Nghi và Đoạn Vĩnh."
Trì Sương còn đang suy nghĩ muốn lấy bài trong tay đánh ra hay không, căn bản không để ý nội dung cuộc gọi của Dung Khôn.
"Được, cậu tới đây, mang chút đồ ăn."
Dung Khôn lại hỏi bà người bạn chơi bài, "Mấy người muốn ăn cái gì, để tôi cho người đưa tới."
"Chỉ Đồng?" Mẫn Nghi hỏi.
Vẻ mặt Dung Khôn đầy vẻ kinh sợ, "Câu chuyện kinh khủng gì thế, tại sao có thể là cô ấy chứ, nhấn mạnh một lần nữa, tôi cùng cô Nhạc chẳng qua chỉ là bạn bình thường thôi, đừng lấy chuyện này làm trò đùa, tôi ngược lại không có vấn đề gì, nhưng truyền tới tai cô ấy, đến lúc đó ai gặp họa?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...